09
Phó Thừa Xuyên vừa rời đi.
Anh trai tôi ngồi đối diện đã cười đến mức không khép được miệng.
Anh giơ ngón tay cái với tôi, bĩu môi, nói khẩu hình:
“Giỏi, đúng là gen nhà mình, chiêu này đủ âm hiểm, đủ đê tiện.”
Đúng là rất đê tiện thật.
Bao nhiêu năm qua, anh tôi dùng đủ trò xấu cũng chẳng thể làm tổn thương nổi Phó Thừa Xuyên.
Còn lần này tôi lại lừa dối tình cảm của Phó Thừa Xuyên, trực tiếp đâm trúng chỗ đau nhất của anh ấy.
Nhưng tôi chỉ cúi đầu, im lặng, không nói gì.
Tôi rót một ly rượu, từng ngụm từng ngụm uống, thế nào cũng không uống hết.
Trước đây tôi cứ nghĩ chỉ cần rời xa Phó Thừa Xuyên là có thể kịp thời cắt đứt mầm mống của đoạn tình cảm này.
Nhưng tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao.
Giờ đây khi thật sự rời xa rồi, tôi mới phát hiện… hóa ra mình đã sớm lún quá sâu.
10
Thật ra, ngay từ đầu, việc anh tôi cài tôi vào công ty Phó Thừa Xuyên làm gián điệp, mục đích chỉ là để tôi trà trộn vào nội bộ, đánh cắp bí mật thương mại.
Việc tôi ở bên Phó Thừa Xuyên hoàn toàn nằm ngoài dự tính.
Anh tôi khi đó đã vận dụng quan hệ, âm thầm sắp xếp cho tôi vào làm trợ lý của Phó Thừa Xuyên.
Tôi vốn được ba đào tạo từ nhỏ, cũng từng du học tại các trường đại học danh tiếng nước ngoài, nên hoàn toàn dư sức đảm đương vị trí này.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Trước khi tôi đến, anh tôi còn vỗ vai tôi với vẻ âm hiểm, dặn dò:
“Nhớ để ý, đừng để thằng đó sống yên ổn.”
Tôi lập tức trấn an anh tôi: yên tâm, mưu mẹo đê tiện là truyền thống của gia đình mình.
Thời gian đó, camera trong văn phòng Phó Thừa Xuyên thường xuyên hỏng.
Trong ngăn kéo bàn thường xuyên xuất hiện mấy con vật nhỏ kỳ lạ.
Wi-Fi trong văn phòng cũng hay mất kết nối.
Thậm chí hộp giấy trong nhà vệ sinh cũng thường xuyên hết giấy.
Tất cả đều là do tôi làm.
Cho đến một lần, tôi mua một ly cà phê, đang định lén đổ cà phê lên áo khoác của Phó Thừa Xuyên thì anh ta bất ngờ đẩy cửa bước vào.
Tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
Một lúc sau, tôi giấu tay ra sau lưng, cười gượng giải thích:
“Trượt tay, trượt tay thôi, haha.”
Phó Thừa Xuyên không nổi giận.
Chỉ lạnh lùng ngước mắt nhìn tôi, thản nhiên nói sáu chữ:
“Tự mình liên hệ phòng nhân sự.”
Tôi: “……”
Để được ở lại, tôi vì gọi mãi cho anh không được, đành chạy thẳng đến trước cửa công ty khách hàng nơi anh đang bàn việc để chờ anh.
Không ngờ lại bắt gặp cảnh Phó Thừa Xuyên và một người phụ nữ thân mật cùng nhau bước vào khách sạn.
Phó Thừa Xuyên trông có vẻ không ổn.
Ông chủ bên cạnh nở nụ cười rất giống anh trai tôi — cực kỳ âm hiểm, tàn độc.
Tôi khá bất ngờ, không ngờ chiêu trò của người ta còn độc hơn tôi.
Ngay trước khi Phó Thừa Xuyên bước vào khách sạn, tôi lao lên làm một pha anh hùng cứu mỹ nhân.
Lúc đó tôi đỡ lấy Phó Thừa Xuyên – anh bị người ta hạ thuốc, đi đứng loạng choạng, tôi chỉ có thể để anh dựa vào lòng mình.
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thừa Xuyên khi ấy phớt hồng lên.
Sự tự kiềm chế gần như khắc nghiệt thường ngày lúc này chỉ còn đủ để anh giữ được chút tỉnh táo.
Hơi thở của Phó Thừa Xuyên ngày càng dồn dập.
Tôi cúi đầu nhìn anh.
Mặt tôi nóng ran.
Áo của Phó Thừa Xuyên hơi xộc xệch, thấp thoáng lộ ra cơ bụng săn chắc.
Phải nói thật, nếu bỏ qua việc anh ấy là đối thủ cạnh tranh đã đấu đá với nhà tôi bao năm nay,
thì tôi thực sự cũng có chút rung động với anh ấy.
Nhưng mà—
Tôi vừa thở dài, bỗng cảm giác cổ ngứa ngáy.
Khi cúi đầu nhìn xuống, suýt nữa tôi ngớ người.
Phó Thừa Xuyên nhắm nghiền mắt, chau chặt mày, tựa vào vai tôi.
Có lẽ thuốc bắt đầu phát tác, anh không kiểm soát được mà nhẹ nhàng cọ môi lên cổ tôi.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ mình nên xin anh trai tăng thêm tiền tiêu vặt mới được.
Tôi dìu Phó Thừa Xuyên lên giường khách sạn.
Anh nắm chặt tay tôi, không chịu buông.
Lúc ấy, toàn thân Phó Thừa Xuyên nóng bừng đến dọa người.
Khóe mắt anh lấm tấm đỏ ửng.
Bỗng anh cắn chặt môi, rên khẽ, ngón tay luồn xuống dưới chăn, tôi trừng lớn mắt kinh hãi.
Đợi đến khi Phó Thừa Xuyên tỉnh lại, thuốc đã hết tác dụng, trời cũng đã sang ngày mới.
Anh mở mắt nhìn quanh căn phòng hỗn loạn, ánh mắt dường như có phần mơ hồ.
Tầm mắt anh dừng lại nơi tôi, lúc này đang bưng bữa sáng bước vào, ánh mắt lập tức khựng lại.
Trên cổ tay tôi vẫn còn vết đỏ do anh nắm chặt mãi từ hôm qua để lại.
“Em…” Phó Thừa Xuyên ngập ngừng, giọng điệu thoáng chút do dự.
Tôi nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Sau đó, anh khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi, là anh sơ suất… em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm gì cơ?
Tôi sững sờ, mãi mới kịp phản ứng.
Khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Nhưng mà, nhưng mà—
Chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi mà, đã phải chịu trách nhiệm sao?
Cái này… cũng hơi quá rồi đấy?
Thế là tôi và Phó Thừa Xuyên cứ thế mà vô tình bên nhau.
Ban đầu anh chỉ vì trách nhiệm.
Còn tôi, vì mục đích lợi dụng, nên cũng không từ chối.
Để dễ bề tiếp cận tài liệu cơ mật, tôi gần như bám lấy Phó Thừa Xuyên cả ngày ba bữa.
Lúc đầu anh còn hơi không quen, sau dần dần, anh thậm chí còn đặc biệt kéo thêm một cái ghế bên cạnh cho tôi ngồi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi hơi hoảng.
Thế này mà tôi còn bày trò trong văn phòng nữa, e là quá lộ liễu rồi.
Cứ như vậy, mấy tháng trôi qua, tôi chẳng moi được chút bí mật thương mại nào.
Ngược lại, Phó Thừa Xuyên ngày càng thân mật với tôi.
Ví dụ như, có lần tôi lỡ ngủ gật trong văn phòng, lúc tỉnh dậy liền chạm phải ánh mắt của Phó Thừa Xuyên đang vén tóc mai cho tôi ra sau tai.
Anh hơi cúi người xuống, khóe mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt:
“Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”
Tôi thấy cảnh đó mà sởn da gà.
Lại ví dụ như, một lần tôi lén lút xem tài liệu trong máy tính của Phó Thừa Xuyên.
Đúng lúc anh đẩy cửa bước vào, tôi hoảng quá, run tay, lập tức chuyển màn hình sang trò Plants vs. Zombies (trò chơi Hoa mặt trời đại chiến Zombie).
Quản lý đi theo phía sau lập tức biến sắc.
Chắc đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám dùng máy tính của Phó Thừa Xuyên để chơi game.
Nhưng Phó Thừa Xuyên chỉ hơi ngẩn ra, sau đó bước đến sau lưng tôi, nhìn một lúc rồi thản nhiên nói:
“Đừng trồng hoa mặt trời ở đây.”
“Chọn cái này, dễ qua màn hơn.”
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên mu bàn tay tôi.
Chỉ cần tôi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo đến không thể chê của anh.
Giờ phút này, ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, đích thân dạy tôi chơi game ngay trên chiếc máy tính đầy tài liệu quan trọng của anh.
Quản lý bên cạnh thậm chí không dám thở mạnh.
Tim tôi bắt đầu đập loạn.
Như thể tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, từng nhịp từng nhịp vang lên bên tai.
Không kìm được, tôi đã rung động.
Trong lòng tôi khe khẽ nói với anh trai một câu:
“Xin lỗi.”
11
Kể từ ngày Phó Thừa Xuyên rời khỏi bữa tiệc hôm đó, tôi không còn gặp lại anh nữa.
Tôi đã gửi cho anh mấy tin nhắn xin lỗi.
Anh không chặn tôi.
Nhưng cũng không trả lời.
Tôi rất buồn.
Trong khi đó, anh trai và ba tôi lại vô cùng vui vẻ gần đây.
Bởi vì cổ phiếu công ty Phó Thừa Xuyên liên tục sụt giảm trong những ngày qua.
Họ cho rằng những thủ đoạn thương trường lần này vô cùng thành công, thậm chí còn đang tích cực tìm thêm cô gái khác để tiếp tục cài cắm bên cạnh Phó Thừa Xuyên làm gián điệp.
Khi tôi dọn ra khỏi căn hộ mà Phó Thừa Xuyên từng thuê cho tôi, quay về nhà, tất cả mọi người trong nhà đã chờ sẵn.
Ai nấy đều rạng rỡ, vui mừng ra mặt.
Anh trai tôi tặng tôi một chiếc xe thể thao.
Ba tôi còn hào phóng phẩy tay:
“Muốn mua nhà ở đâu thì cứ chọn thoải mái.”
Cô tôi và chú tôi mỗi người còn tặng tôi một phong bao lì xì to bự.
Tôi không kìm được, hít hít mũi, mắt đỏ hoe.
Lần này là tôi thật sự khóc.
Sau khi nhận hết quà của mọi người, tôi rơi nước mắt, nói với họ:
“Ba, thật ra… con đã thực sự thích Phó Thừa Xuyên rồi.”
Không khí trong nhà lập tức rơi vào im lặng.