Chồng tôi có một cô bạn thanh mai trúc mã, dạo gần đây cô ta mua nhà ngay sát vách nhà tôi, ngày nào cũng ra sức lấy lòng mẹ chồng tôi, cố tình chia rẽ quan hệ mẹ chồng – nàng dâu trong nhà tôi.

Nhưng tôi và mẹ chồng đều nghe được tiếng lòng của cô ta.

Khi cô ta nhiệt tình mang canh gà đến cho mẹ chồng tôi, trong lòng lại đang chửi: “Đồ già khốn kiếp, uống cho chết đi, sớm muộn gì tôi cũng cho thêm hai cân thạch tín vào cho bà!”

Khi cô ta mời mẹ chồng tôi đi làm đẹp, trong lòng lại chửi: “Già đến cái dạng này rồi, phẫu thuật thẩm mỹ cũng vô ích, còn mơ tưởng làm đẹp cơ à.”

Khi cô ta châm chọc tôi không làm việc nhà, trong lòng vẫn đang rủa: “Con mụ già ngu ngốc này, ngay cả việc nhà cũng không bắt con dâu làm, thật đúng là rước được tổ tông về nhà rồi, tôi đề nghị trên bài vị tổ tông thêm luôn tên con dâu vào đi!”

Mẹ chồng tôi từng tức đến mức lăn lộn trên đất, còn tôi thì cười đến mức muốn chết.

1

Kết hôn ba năm, tôi và chồng không còn hợp nhau nữa, cũng chẳng vì lý do gì to tát, đơn giản là hết yêu rồi.

Hai bên không còn tình cảm cũng chẳng có con cái, nên tôi đang cân nhắc khi nào ly hôn thì ổn.

Kết quả còn chưa nghĩ xong, thanh mai trúc mã của chồng đã tìm đến tận cửa.

Cô ta tên là Trần Nguyệt, từ nhỏ đã lớn lên cùng chồng tôi, quan hệ thân thiết vô cùng. Sau này cô ta đi du học, bặt vô âm tín, mãi năm ngoái mới về nước, lập tức tìm đến chồng tôi, muốn nối lại tình xưa.

Nhưng chồng tôi đã kết hôn ba năm rồi.

Lúc đó Trần Nguyệt đơ người ra, nhìn chằm chằm tôi mấy lần rồi không cam lòng rời đi.

Giờ thì cô ta đột nhiên quay lại, mua nhà ngay sát vách, xách theo một túi cherry tới gõ cửa.

Trong nhà chỉ có tôi và mẹ chồng, tôi làm việc tại nhà, mẹ chồng thì đang nghiên cứu công thức nấu ăn, dạo này bà rất mê nấu nướng.

Tôi ra mở cửa, vừa thấy là Trần Nguyệt, không nhịn được nhướng mày.

Trên gương mặt tròn dễ thương của cô ta nở nụ cười nhiệt tình: “Chị Y Y, lâu rồi không gặp, em mới chuyển đến khu này, sau này là hàng xóm rồi, đây, cherry, coi như quà gặp mặt nha.”

Tôi nhìn sang căn nhà bên cạnh đang mở cửa, ngạc nhiên hỏi: “Em mua nhà sát vách nhà chị à?”

“Đúng rồi, em về nước toàn thuê nhà, mấy hôm trước hỏi Lục Minh (chồng tôi), anh ấy giới thiệu khu này cho em. Vừa khéo bên cạnh nhà chị có căn nhà cũ bán lại, giá cũng rẻ nên em mua luôn.”

Vừa nói, Trần Nguyệt vừa liếc mắt nhìn vào trong nhà tôi, chắc là muốn xem mẹ chồng tôi có ở nhà không.

Tôi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.

Không phải vì cô ta quá xinh đẹp, mà là vì tôi nghe được tiếng lòng của cô ta:

“Đồ ngu Lâm Y Y, chồng mày sớm muộn gì cũng là của tao, tiền mua nhà còn là anh ấy cho tao vay một nửa đấy, đợi hai đứa bay ly hôn, bà đây sẽ có luôn hai căn nhà!”

Tôi chớp mắt, lại nhướng mày.

Lúc này mẹ chồng tôi bước ra, vừa thấy là Trần Nguyệt, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Mẹ chồng tôi vốn không ưa gì Trần Nguyệt, từng nói với tôi rằng, cô ta là kiểu người lẳng lơ, trăng hoa, lúc đi du học chắc cũng không đứng đắn, giờ về nước muốn tìm người đàn ông hiền lành để kết hôn.

Mà chồng tôi chính là người đàn ông hiền lành đó.

“Chào dì ạ, con mới mua nhà bên cạnh, nhớ lại hồi nhỏ, ba con với ba Lục Minh ngày nào cũng đánh bài, câu cá với nhau, bây giờ lại thành hàng xóm rồi, sau này nhờ dì quan tâm nhiều hơn ạ.”

Trần Nguyệt cười tươi, ngoan ngoãn vén tóc, bộ dạng vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.

Nhưng tiếng lòng của cô ta lại vang lên:

“Con mụ già thúi, bao nhiêu năm rồi mà chưa chết à? Nhảy thêm nhiều điệu quảng trường vào, sống chẳng được bao lâu nữa đâu.”

Mẹ chồng tôi ngây người, nhìn đông ngó tây, chắc đang tìm xem ai đang nguyền rủa bà.

Tôi chỉ nhìn đã biết, mẹ chồng tôi cũng nghe được tiếng lòng của Trần Nguyệt rồi.

Thú vị đây.

2

Sau khi Trần Nguyệt rời đi, mẹ chồng tôi ngạc nhiên hỏi tôi có nghe thấy ai đang nói chuyện không.

Tôi cố nhịn cười, giải thích cho bà.

Bà khó tin, sau đó lập tức chửi mắng: “Con Trần Nguyệt này đúng là đồ không ra gì! Nếu không phải vì ba nó từng giúp đỡ nhà mình, tôi đã xé nát cái miệng nó rồi!”

Ba của Trần Nguyệt là chiến hữu sinh tử với ba chồng tôi – cũng là cha của Lục Minh. Hồi đó nhà Lục Minh nghèo khổ, ba Trần Nguyệt đã giúp đỡ rất nhiều, nhờ vậy mới dần dần khấm khá.

Giờ ba mẹ Trần Nguyệt đều đã mất, nhà cô ta cũng sa sút, ba chồng tôi có ý muốn báo đáp ân tình, có thể giúp thì giúp, có thể nhẫn nhịn thì nhẫn nhịn.

Trần Nguyệt chuyển đến làm hàng xóm, ba chồng tôi chắc chắn sẽ vui.

Quả nhiên, ông vừa đi câu cá về, nghe nói Trần Nguyệt chuyển đến nhà bên cạnh liền lập tức qua thăm hỏi, nói chuyện rất lâu, còn tặng cô ta một phong bao lì xì to.

Mẹ chồng tôi không vui, nói Trần Nguyệt chẳng phải người tốt.

Ba chồng tôi kiên nhẫn khuyên nhủ: “Ba của Trần Nguyệt là ân nhân của chúng ta, chúng ta phải rộng lượng, đừng tính toán quá.”

Mẹ chồng tôi là người biết ơn, bà nín nhịn trong lòng, cuối cùng cũng nhắm mắt cho qua.

Tôi thì không muốn cho qua, nhưng dù sao tôi cũng sắp ly hôn với Lục Minh rồi, nên chẳng quan tâm.

Lục Minh vừa từ công ty về, tôi vào phòng anh ta hỏi: “Thanh mai của anh dọn về ở sát vách rồi, không qua thăm à?”

Lục Minh thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Không liên quan đến em, em lo việc của mình đi.”

Anh ta từ trước đến nay luôn lạnh lùng, ra dáng tổng tài bá đạo.

Nhưng anh ta đúng là tổng tài thật, nếu không Trần Nguyệt đã chẳng nhắm vào anh ta.

Tôi nhún vai, cũng chẳng hỏi chuyện anh ta cho Trần Nguyệt vay tiền mua nhà, vì chúng tôi sống tách biệt, tiền ai nấy giữ, muốn tiêu gì thì tiêu.

“Tầm này anh bận xong, đi với em ra cục dân chính ly hôn nhé.” Tôi nhắc rồi đi ra ngoài.

Anh ta gần đây rất bận, chắc phải bận thêm nửa tháng nữa.

Lục Minh ừ một tiếng, cúi đầu nhìn máy tính xách tay.

3

Sáng sớm, Trần Nguyệt lại đến.

Cô ta bê một bát canh gà nóng hổi đưa cho mẹ chồng tôi.

“Dì ơi, con quen dậy sớm rồi, hôm nay dậy lúc năm giờ, tiện tay hầm nồi canh, hầm ba tiếng liền đó, dì nếm thử xem sao.” Trần Nguyệt mặt đầy mong chờ và chân thành, thêm cái dáng vẻ dễ thương, ai nhìn cũng không nỡ từ chối.

Nhưng mặt mẹ chồng tôi tối sầm, vì tiếng lòng của Trần Nguyệt nghe thật sự quá tức giận:

“Uống đi uống đi, uống cho chết luôn đi cái đồ già chết tiệt, già thế này rồi còn uống canh, uống mẹ mày thuốc độc đi!”

Tôi đứng phía sau suýt nữa cười chết.

Mẹ chồng tôi hít sâu, xoa xoa huyệt thái dương, răng nghiến ken két.

“Dì sao thế? Không khỏe à? Có cần đi khám không?”
Trần Nguyệt vẻ mặt lo lắng, nhưng trong lòng lại đang rủa: “Ồ hố, chết sớm siêu sinh sớm, ngay lập tức, chết cho bà đây đi!”

Dĩ nhiên mẹ chồng tôi không chết, bà lập tức muốn chửi, nhưng tôi vội ngăn lại.

“Mẹ ơi, canh này thơm quá, để con uống cho.” Tôi cướp lấy bát canh, thật ra cũng thèm húp thử.

Uống một ngụm lớn, quả thực rất ngon, không uổng công hầm từ năm giờ sáng.

“Trần Nguyệt, cảm ơn nha, ngon quá trời.” Tôi uống mấy hớp là hết sạch, rồi nhét cái bát lại cho cô ta, “Uống xong rồi, đi rửa bát đi nhé.”

Trần Nguyệt đứng ngẩn ra, khóe miệng co giật.

Tôi coi cô ta như người giúp việc.

“Chị Y Y ăn ngon miệng thật đấy… để em đi múc thêm cho dì nha.” Cô ta quay về nhà mình.

Mẹ chồng tôi liền mắng tôi: “Con ngăn mẹ làm gì? Cái con nhỏ này đúng là không ra gì!”

Tôi cười nói: “Ba chẳng đã nói rồi sao? Phải báo đáp ân nghĩa, thì để ba báo đáp đi, ba là người cố chấp lắm, nếu giờ mẹ gây sự với Trần Nguyệt, ba chắc chắn sẽ tức chết mất, mà ba cũng chẳng tin tụi mình nghe được tiếng lòng của cô ta đâu.”

Mẹ chồng tôi nghĩ lại thấy cũng có lý, liền mắng: “Cái ông đầu óc cứng nhắc kia, lần này để ông ta tự nhìn xem con Trần Nguyệt này là thứ gì! Ân tình của chiến hữu thì liên quan gì đến con gái người ta!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Đang mắng thì Trần Nguyệt bưng bát canh quay lại.

“Dì ơi, uống bát này đi ạ. À mà, con còn để dành nhiều lắm, lát nữa Lục Minh dậy thì bảo anh ấy qua uống nhé, từ nhỏ anh ấy đã thích uống canh rồi.” Trần Nguyệt cười tươi rói.

Mẹ chồng tôi chẳng mấy vui vẻ, miễn cưỡng nhận bát canh.

Trần Nguyệt tranh thủ liếc quanh nhà tôi, nhíu mày: “Dì ơi, sao nhà mình bừa bộn thế này? Trên sofa toàn là quần áo, giày dép cũng chưa cất, tivi chắc phủ đầy bụi rồi nhỉ?”

Tiếng lòng cô ta vang lên cùng lúc:
“Lâm Y Y đúng là đồ lười, việc nhà chẳng làm gì, vừa rồi còn dám giành canh với con mụ già, chẳng biết lễ độ gì hết, đây là cơ hội thể hiện của mình rồi!”

Khóe miệng tôi giật nhẹ, liếc mắt nhìn mẹ chồng.

Nhà tôi xưa nay chẳng ai dọn dẹp, vì ai cũng lười, thường thì để lâu lâu mới gọi người giúp việc theo giờ đến làm.

Huống hồ tôi một tháng kiếm gần trăm ngàn tệ, làm việc nhà làm gì cho cực?

“Nhà này đúng là ít khi dọn dẹp thật, cũng hết cách, con dâu không giỏi mấy khoản đó.” Mẹ chồng tôi thở dài ra vẻ bất đắc dĩ.

Tôi rõ ràng thấy bà ấy đang cười thầm ở khóe mắt.

Trần Nguyệt vui mừng ra mặt, vội vàng nói: “Vừa hay con rảnh, để con dọn cho, chị Y Y không giỏi cũng chẳng sao ạ, thời nay con dâu thường là để hưởng phúc mà.”

“Đúng rồi, ôi, ngày xưa làm con dâu là phải hầu hạ cha mẹ chồng, giờ làm mẹ chồng lại phải hầu hạ con dâu, mệt thật đấy.” Mẹ chồng tôi nói mà khóe mắt còn nở nụ cười.