Trần Nguyệt lập tức xông vào nhà, hăng hái dọn dẹp.
Tiếng lòng của cô ta đầy phấn khích:
“Ha ha ha, con mụ già này đúng là có ý kiến với Lâm Y Y, tôi đã nói rồi mà, sao Lục Minh tự nhiên lại đòi ly hôn chứ? Cơ hội của tôi đến rồi, sau này tôi chính là bà tổng!”
Tôi và mẹ chồng lại nhìn nhau, bà ấy cười còn nham hiểm hơn tôi:
“Y Y, quần lót của con chưa giặt đúng không? Mau đem ra đi, còn cả đống áo khoác mùa đông trong tủ nữa, lôi hết ra, mấy chục cái cho con Trần Nguyệt giặt cho đã tay!”
Mẹ chồng tôi ghé tai tôi thì thầm, sau đó quay sang Trần Nguyệt tươi cười thân thiện: “Nguyệt Nguyệt à, con thật là chăm chỉ, dì với con cùng làm nhé, dì cũng đang định giặt đồ, nhưng máy giặt hỏng rồi, chắc phải giặt tay thôi.”
“Ai da, dì cứ để con làm, tay của dì quý lắm, nếu để dì giặt, Lục Minh thể nào cũng mắng chết con mất.” Trần Nguyệt cười rạng rỡ.
Mẹ chồng tôi làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Thế là, mấy chục cái áo khoác mùa đông được đổ vào thùng, ba thùng to, năm chậu lớn cũng không đựng hết.
“Vậy là hết rồi đó, giặt đi nha.” Tôi vỗ tay một cái.
Cơ mặt Trần Nguyệt giật liên tục, mẹ chồng tôi còn xắn tay áo: “Tay Nguyệt Nguyệt mới quý giá, để dì giặt cho.”
“Không sao… con giặt con giặt.” Trần Nguyệt nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, ra dáng con dâu chăm chỉ siêng năng.
Nhưng trong lòng cô ta đang gào thét:
“Mẹ kiếp Lâm Y Y, mẹ kiếp con mụ già kia, tôi giặt sạch quần áo của tổ tiên mấy đời nhà các người cho rồi! Tôi giặt cái con khỉ ấy, giặt cái đầu các người á á á á á á á!”
4
Trần Nguyệt đúng là siêng năng thật.
Dù trong lòng mắng tôi và mẹ chồng thậm tệ, nhưng tay cô ta không hề ngơi nghỉ, từng món đồ được cô ta kỳ cọ cẩn thận, thậm chí nước bắn lên mặt cũng chẳng thèm chớp mắt.
Tôi thầm nghĩ, cô ta có cần phải cố hết sức như vậy không? Làm để cho ai xem chứ?
Rất nhanh, tôi đã hiểu ra — cô ta đang làm cho Lục Minh xem.
Lục Minh thức dậy.
Tối qua anh ta bận đến nửa đêm, giờ mới dậy, vừa tỉnh đã nghe thấy tiếng giặt đồ lạo xạo. Anh nhíu mày nhìn qua, liền thấy cô bạn thanh mai trúc mã nhiều năm của mình đang chăm chỉ giặt từng chiếc áo khoác mùa đông.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Trần Nguyệt? Cô đang làm gì vậy?” Lục Minh cao ráo, phong độ, nhưng khi nói chuyện lại mang chút dịu dàng.
Dĩ nhiên, sự dịu dàng này không còn thuộc về tôi nữa.
“A? Lục Minh, anh dậy rồi à… Nhà anh máy giặt hỏng, em đang rảnh nên tranh thủ giúp anh giặt đồ.” Trần Nguyệt cười toe toét, dùng khuỷu tay lau bọt xà phòng trên mặt.
Lục Minh nhíu mày chặt hơn, quay sang nhìn tôi.
Tôi nhún vai: “Cô ta tự nguyện đấy chứ.”
“Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt thật là hiểu chuyện, không vì từng ra nước ngoài mà kiêu ngạo, đúng là đứa nhỏ ngoan.” Mẹ chồng tôi ra sức khen ngợi.
Lục Minh không tiện nói gì thêm, nhưng Trần Nguyệt lại tiếp tục diễn trò, cô ta bỗng lôi ra một chiếc quần ngủ từ trong thùng, chính là quần dơ tôi mặc tối qua.
“Lục Minh, anh đi rửa mặt ăn sáng đi, em nấu canh gà rồi. Em giặt quần áo cho chị Y Y và dì xong sẽ nói chuyện công việc với anh nhé.” Trần Nguyệt cúi đầu giặt quần của tôi.
Trong lòng cô ta đang cười khoái chí:
“Lâm Y Y, mày tiêu đời rồi, dám để tao giặt quần của mày, xem Lục Minh xử lý mày thế nào!”
Quả nhiên, Lục Minh tức giận thật.
Anh ta liếc tôi: “Lâm Y Y, cô thật là không biết điều, dù sao Trần Nguyệt cũng là khách, sao cô lại để cô ấy giặt quần của mình?”
“Lục Minh, không sao đâu, tiện thể giặt luôn mấy cái áo khoác mùa đông thôi mà, em chịu được cực khổ, hồi ở Mỹ, ngày nào em cũng làm thêm ở KFC, vẫn sống tốt mà.” Trần Nguyệt cười rạng rỡ, bọt xà phòng đầy trên mũi, trông vừa đáng thương vừa “trà xanh” hết sức.
Tôi đảo mắt, mẹ chồng tôi cũng đảo mắt.
Lục Minh đi tới kéo Trần Nguyệt ra, không nói gì, trực tiếp bật máy giặt lên.
Máy giặt hoàn toàn không hỏng.
“Ai nói hỏng? Vẫn chạy tốt mà?” Lục Minh cố kiềm chế lửa giận.
Anh ta thông minh như vậy, tất nhiên hiểu chúng tôi đang cố tình nhắm vào Trần Nguyệt.
Trần Nguyệt thì mừng thầm, trong lòng vui như mở hội:
“Ha ha ha, hóa ra máy giặt không hỏng, vậy thì tôi không cần giả vờ uất ức nữa, tôi thật sự là uất ức đây!”
Trần Nguyệt tỏ vẻ đáng thương, cúi đầu cười gượng.
Dù cô ta chẳng nói gì, nhưng lại thể hiện vẻ ấm ức vô cùng khéo léo.
Lục Minh thở dài, chuẩn bị mắng tôi, nhưng mẹ chồng lên tiếng: “Vừa nãy tôi nhìn nhầm tưởng máy hỏng… Nếu không hỏng thì thôi, cứ cho vào máy giặt giặt đi.”
Lục Minh nuốt lời lại.
Anh ta không tiện mắng mẹ ruột của mình.
Trần Nguyệt cúi đầu, trong lòng chửi thầm:
“Con mụ già chết tiệt, dám bênh Lâm Y Y? Đợi tao câu được Lục Minh rồi, nhà này sẽ do tao làm chủ, tao sẽ cho mày biết tay!”
Tiếng lòng của cô ta, Lục Minh không nghe được, nhưng tôi và mẹ chồng nghe rõ mồn một.
Mặt mẹ chồng tối sầm, chỉ tay vào Trần Nguyệt mắng: “Cô vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem!”
Mẹ chồng tôi trước đây từng làm ăn buôn bán, vốn tính cách đã mạnh mẽ, lần này không nhịn được nữa.
Trần Nguyệt giật nảy mình, vội vàng phủ nhận: “Dì, con có nói gì đâu ạ!”
Lục Minh đứng chắn trước Trần Nguyệt, nghi hoặc nhìn mẹ chồng tôi, không hiểu sao bà lại nổi cáu.
Tôi vội vàng hòa giải: “Được rồi được rồi, lát nữa con còn phải đi nhảy quảng trường với mẹ chồng đây, nếu muộn là mọi người giải tán hết mất.”
Tôi kéo mẹ chồng ra ngoài.
Mẹ chồng tôi bực bội: “Con Trần Nguyệt còn muốn bước chân vào nhà này? Nằm mơ đi! Mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với ba con, bảo ông ấy đừng giúp Trần Nguyệt nữa!”
“Hi vọng có tác dụng thôi, mẹ quên lần trước ba cho Trần Nguyệt năm vạn tệ, mẹ không đồng ý, ba suýt nữa đập hết đồ trong nhà rồi sao?” Tôi bất lực.
Ba chồng tôi quá coi trọng Trần Nguyệt, ông ấy gần như xem cô ta là con ruột, vì cái gọi là ân tình chiến hữu năm xưa.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Trần Nguyệt từ khi về nước đến giờ, dù chỉ mới qua nhà tôi một lần, nhưng ba chồng tôi và Lục Minh đã liên lạc với cô ta không ít lần rồi — một người cho tiền, một người cho tình cảm, tôi với mẹ chồng biết làm gì được đây?
5
Tôi cùng mẹ chồng nhảy xong điệu nhảy quảng trường rồi trở về nhà.
Ba chồng tôi lại không có nhà, ông thường bận ở công ty, lúc rảnh thì đi câu cá, đánh bài.
Lục Minh hôm nay lại ở nhà, vị “đại bận nhân” này vậy mà không đi làm.
Tôi thấy sắc mặt anh ta u ám, lập tức hiểu ngay là anh ta đang đợi tôi.
Quả nhiên, anh ta gọi tôi vào phòng.
Tôi bước vào, anh ta đóng cửa lại, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ coi Trần Nguyệt như em gái, cô cũng không cần nhắm vào cô ấy như vậy. Nhà tôi và nhà Trần Nguyệt là bạn thân lâu năm, giờ ba mẹ cô ấy không còn, cô ấy ở một mình cũng thật tội nghiệp, tôi đối xử tốt với cô ấy cũng là lẽ đương nhiên.”
Tôi nhếch miệng: “Tôi chẳng quan tâm đâu, dù sao chúng ta cũng sắp ly hôn rồi.”
Tôi thật sự chẳng để tâm, gần đây tôi chỉ đang tính toán chuyện phân chia tài sản, ai còn hơi đâu lo Trần Nguyệt? Nếu không phải tôi với mẹ chồng quan hệ tốt, chắc tôi đã dọn đi lâu rồi.
“Đã không quan tâm thì sau này bớt lại chút đi, cô nhắm vào cô ấy lộ liễu quá, ba tôi sẽ không vui đâu.” Lục Minh nhắc nhở.
Tôi thấy khó chịu, liền đáp lại châm chọc: “Anh cũng nên thu lại chút đi, đừng đối xử tốt với cô ta quá. Đợi tôi đi rồi, mẹ anh một mình chưa chắc là đối thủ của cô ta đâu, cẩn thận cô ta phá nát cái nhà này.”
“Sao ý cô là gì?” Mặt Lục Minh sầm xuống.
“Với đầu óc của anh, tôi không tin anh không nhìn ra Trần Nguyệt là kiểu con gái hai mặt, nhưng anh vẫn cứ cố tình đối xử tốt với cô ta, anh cứ từ từ mà chơi đi.” Tôi cười khẩy.
Lục Minh nheo mắt: “Trần Nguyệt cô đơn, từ nhỏ đã gọi tôi là anh, tôi biết cô ấy có chút tính toán, nhưng tôi không thấy đó là vấn đề, cô ấy chỉ thiếu cảm giác an toàn, cần được quan tâm thôi.”
Muốn nôn thật sự.
Tôi biết ngay Lục Minh không thể ngốc đến thế, anh ta biết rõ Trần Nguyệt không có ý tốt, nhưng vẫn cố tình bao dung.
“Anh nhanh chóng sắp xếp ly hôn với tôi đi, chúng ta phân chia tài sản cho xong, tôi không muốn tiền của tôi bị Trần Nguyệt phá hoại đâu.” Tôi chẳng buồn nói thêm, ly hôn chia tài sản mới là chuyện quan trọng.
Lục Minh cũng không muốn dây dưa, gật đầu rồi mặc vest đi làm tiếp.
Đến chiều, ba chồng tôi về nhà.
Ông xách theo hai con cá lớn, vui vẻ chạy về, nhưng không vào nhà tôi, mà lại đến nhà Trần Nguyệt.
Mẹ chồng tôi tức điên, lập tức kéo tôi qua xem.
Trần Nguyệt đang rót nước cho ba chồng tôi, ông ấy thì hào hứng nói: “Haha, Nguyệt Nguyệt, nhìn hai con cá này to chưa, chú đi câu cả ngày đấy, mau đem đi nấu canh đi, từ nhỏ cháu đã thích ăn cá mà.”
“Chú, chú khách sáo quá, còn nhớ cháu thích ăn cá ạ.” Trần Nguyệt cảm động không thôi, nhưng trong lòng lại đang mắng:
“Đồ già ngu, cá to thế này ai dọn cho? Giặt đồ cho nhà ông đã đủ mệt rồi, giờ còn phải cạo vảy cá à?”