8

Lục Trầm đi tự học rồi.
Cậu ấy nói dạo này rất bận.
Không thể ở lại mừng sinh nhật cùng tôi được.

Cậu ấy bảo không phải cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của tôi.
Chỉ là mải học nên quên thoát khỏi phòng họp thôi.

Bình thường mà nghe vậy tôi đã bĩu môi càu nhàu:
“Bận bận bận, chỉ mình anh bận chắc!”

Nhưng hôm nay bị bắt gặp nói xấu sau lưng rồi.
Tôi ngoan ngoãn hơn hẳn:
“Vậy… anh cứ bận việc đi, em… em sẽ mừng sinh nhật với bạn bè là được.”

Ánh mắt Lục Trầm tối đi.
Tôi cứ tưởng cậu ấy đang giận.
Vội vàng nói tiếp:
“Anh yên tâm, em sẽ không nói xấu anh nữa…”

“Không phải ý đó.” Lục Trầm bỗng cắt lời tôi.
Cậu ấy mở bàn tay rồi lại nắm lại, hàng mi hơi run run.
Không hiểu sao nhìn có chút… mong manh.

Tôi nín thở, chỉ nghe cậu ấy nói khẽ:
“Ý anh là, dạo này anh bận thật.”
“Cho nên… chúng ta có thể… đợi đến 520 được không?”

Đợi đến 520 làm gì?
Chia tay à?

Tôi chớp chớp mắt, cuối cùng cũng gật đầu.
“Được, sau 520 hãy nói tiếp.”

Lục Trầm sải bước rời đi.

Còn Hứa Nhiễm, nãy giờ giả vờ chơi điện thoại nhưng thực chất tai thì dựng lên nghe rõ mồn một, cuối cùng không nhịn được quay lại chọc tôi:
“Chị em ơi, nghiệp quật rồi.”
“Nam thần lạnh lùng của trường bị cậu hành đến thế này rồi.”

Tôi: …

9

Buổi tối, sau khi mừng sinh nhật xong, trên đường về ký túc xá.
Tôi và Hứa Nhiễm đều uống hơi nhiều.
Cô ấy khoác vai tôi, vừa đi vừa phân tích:
“Cậu nói xem, sau 20/5 Lục Trầm muốn nói gì với cậu nhỉ?”

Rượu ngấm, tôi bỗng thấy bực bội khó tả.
“Còn phải nói à, chắc chắn là chia tay rồi.”
“Chưa chắc đâu, nếu chia tay thì sao không chia luôn hôm nay?”
“20/5 mà phải tự mình trải qua thì cô đơn biết mấy.”

Đầu tôi choáng quá.
Tôi dừng lại luôn, đá đá mấy chiếc lá ngô đồng ven đường.
Hững hờ nói.

Hứa Nhiễm chậc một tiếng, thản nhiên bảo:
“Còn Lục Trầm ấy à, cậu ấy mà không qua 20/5 thì cũng cô đơn thôi.”

Mũi giày tôi khựng lại.
Nói thì cũng đúng.
Lục Trầm đẹp trai đến mức khiến người người ghen tị, lại thêm đủ loại hào quang.
Người muốn tiếp cận cậu ấy đếm không xuể.

Nhưng không hiểu sao, từ lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
Cậu ấy lúc nào cũng chỉ có một mình.
Cô đơn lẻ bóng.
Như thể chẳng ai dám đến gần.

Khác hoàn toàn với tôi — kiểu người thích kết bạn, hoạt bát vui tươi.

Hứa Nhiễm chọc chọc má tôi, nói vu vơ:
“Chậc chậc, bình thường cậu vô tâm thế mà nhắc đến Lục Trầm lại buồn bã ngay.”
“Nói chứ, cậu ấy chỉ hơi lạnh nhạt thôi, gương mặt thì… chậc chậc, cậu thật sự muốn chia tay à? Không nghĩ lại sao?”

Ban đầu tôi rất kiên quyết.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện thế này.
Lòng tôi bỗng thấy rối ren.

Tôi không thích cảm giác mất kiểm soát này.
Hắng giọng một cái, tôi vẫn cố làm ra vẻ vô tư.
Đếm ngón tay kể với Hứa Nhiễm:
“Cậu biết bạn cùng phòng của tớ yêu thế nào không?”
“Bạn trai cậu ấy ngày nào cũng mang đồ ăn sáng tới, cùng nhau đi học, dẫn đi gặp bạn bè, mỗi ngày trước khi về đều hôn tạm biệt dưới ký túc xá. Mặc dù hơi… chắn lối chút, nhưng đó mới là yêu bình thường chứ. Còn Lục Trầm thì…”

Nói đến đây, ánh mắt Hứa Nhiễm bỗng ngơ ngác.
Cô ấy lập tức lấy tay bịt miệng tôi lại.

“Ơ, tớ còn chưa nói xong mà? Cậu làm gì vậy?”

Hứa Nhiễm: “Đừng nói nữa.”

“Tại sao? Dù sao anh ấy cũng không có ở đây mà, tớ đang phân tích chuyện của bọn tớ thôi mà.”

“Có ở đây.”

Tôi: “Hả? Cái gì mà có ở đây?”

“Bạn trai cậu đó.”

“Sao có thể được?”
Sao có thể chứ, sao có thể xảy ra chuyện giống vậy hai lần trong một ngày được?

Tôi còn định giơ tay ra nhéo Hứa Nhiễm, ánh mắt vô tình liếc ra sau.
Cả người tôi đờ ra.

Trời đất ơi.
Cậu ấy là Tào Tháo à?
Nhắc đến là xuất hiện ngay sao?

10

Lần này Hứa Nhiễm rất biết điều.
Chạy mất dạng như bôi dầu dưới chân.

Con đường nhỏ trong khuôn viên trường trở nên yên tĩnh, chỉ còn tôi và Lục Trầm.
Ngoài ra là vài cặp đôi đang ôm nhau, hôn hít ở đủ tư thế.
Tiếng chụt chụt vang lên rõ mồn một.
Phiền thật.

Mặt tôi bỗng dưng nóng bừng.
Lục Trầm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, kiểu trời sập cũng không thèm chớp mắt.

“Em chơi vui chứ?”

Yêu Lục Trầm ba tháng,
thường là tôi líu lo nói đủ thứ,
còn cậu ấy thì im lặng lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động bắt chuyện.

Tôi hơi sững người.
Sau đó gật đầu: “Cũng vui lắm.”

Lục Trầm siết chặt tay, cực kỳ khó khăn mà thốt ra mấy từ:
“Có những ai?”

“Vài bạn thân trong lớp, còn có bạn thanh mai trúc mã, rồi bạn thân của em.”
Tôi ngoan ngoãn trả lời.

Tưởng cậu ấy hỏi vậy là hết chuyện, sắp đi rồi.
Ai ngờ cậu ấy lại tự nhiên tiến sát lại gần tôi.
Hương bạc hà nhè nhẹ phảng phất.

Tôi nhớ lại lần đầu gặp cậu ấy.
Có cô gái đỏ mặt xin số cậu ấy.
Cậu ấy tháo tai nghe ra, mặt mày thanh tú nhưng không chút cảm xúc:
“Xin lỗi, không tiện.”

Còn tôi, lúc ấy vừa nhận được tin nhắn từ cậu ấy:
【Chúng ta đã kết bạn, giờ có thể trò chuyện rồi.】

Ký ức ùa về, tôi vô thức bước theo cậu ấy.
Bàn tay Lục Trầm nắm chặt rồi lại buông, như thể… đang rất căng thẳng vậy.

Nhưng sao cậu ấy lại phải căng thẳng chứ?
Thi đấu hùng biện, thi thương mại, tranh cử chủ tịch hội sinh viên… chưa lần nào tôi thấy cậu ấy mất bình tĩnh.
Phong độ ngời ngời, phong thái kiêu hãnh.
Chuyện gì mà khiến cậu ấy hồi hộp được chứ?

Chắc là không muốn nói chuyện với tôi, nhưng vì danh nghĩa bạn trai nên mới phải cố thôi.
Haiz.
Lần sau nên tìm người thực sự thích mình thì hơn.
Chứ kiểu lạnh lùng thế này, khó theo đuổi lắm.

Tôi đang mải nghĩ lung tung.
Không biết từ lúc nào đã đi đến dưới ký túc xá.
Ánh trăng dịu dàng, bóng cây lay động.

Lục Trầm gọi tên tôi hai lần.
Tôi mới giật mình tỉnh lại.

“Hả? Sao vậy?”

“Cái này, cho em.”

Lục Trầm đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ.
Tôi ngẩn ra.

“Anh đã tặng quà sinh nhật rồi mà.”

“Cái đó là bạn tặng.”

Bạn tặng?
Là ý gì?

Tôi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, hỏi:
“Vậy cái này là…”

Chàng trai ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, ánh trăng rọi lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng ấy, lại thoáng chút dịu dàng.
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, môi khẽ mấp máy.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim cậu ấy đập thình thịch:

“Cái này là… bạn trai tặng.”

11

Vừa dứt lời, bên cạnh chợt có một anh trai chạy xe điện hét toáng lên:
“Nhường đường với, nhường đường! Thắng xe hỏng rồi!”
“Hỏng rồi, dừng không được!”

Trời ạ.
Phá hết cả không khí!
Tôi âm thầm tức giận nghĩ, thì đột nhiên một cánh tay rắn rỏi kéo tôi vào lòng.

“Cẩn thận, San San.”

Chóp mũi tôi va vào chiếc áo sơ mi sạch sẽ của cậu ấy.
Cả người tôi bị Lục Trầm ôm trọn.
Hơi ngẩng đầu lên là có thể chạm vào chiếc cằm góc cạnh của cậu ấy.

Không kìm được, tay tôi vòng qua ôm eo thon của cậu ấy.

Anh trai kia thì không may mắn vậy.
Vừa hét vừa lao thẳng xuống bậc thềm.

“Rầm!”

Những cặp đôi đang hôn nhau đắm đuối quanh đó đều giật nảy mình hét lên:
“Aaa cái gì vậy, giật hết cả mình!”
“Không sao đâu bảo bối, không sao, để anh ôm em nào~”

Giữa cảnh hỗn loạn đó.
Dường như có một cảm giác ấm áp rơi trên trán tôi.

Lục Trầm lo lắng nhìn tôi.
Tôi lắc đầu:
“Không sao đâu.”

Tôi thật lòng khen ngợi:
“Anh kéo em kịp thời lắm, bảo vệ em rất tốt.”

Cậu ấy buông tôi ra.
Trên khuôn mặt tuấn tú lờ mờ ửng đỏ.

“Đó là điều anh nên làm.”

Ánh trăng mờ ảo.
Độ tuổi đẹp nhất, mối tình đầu trong trẻo nhất.

Chỉ có điều…
Tiếng hét của anh trai kia vang vọng khắp nơi:
“AAAAA tôi phải khiếu nại cái xe điện này! Tôi phải khiếu nại!”
“Sao cái thắng xe lại không dùng được chứ!”