12
Về đến ký túc xá.
Hứa Nhiễm ngay lập tức nhắn tin cho tôi:
【Sao rồi? Còn chia tay nữa không?】
Giọng điệu đầy chọc ghẹo.
Làm cho trái tim tôi vốn đã loạn, càng thêm rối bời.
Tôi hít một hơi thật sâu, vừa mở gói quà ra, vừa thờ ơ nhắn lại:
【Vừa nãy có một anh lao xuống mương rồi.】
Hứa Nhiễm gửi liền mấy cái sticker.
【Xuống mương? Có video không?】
【Cho tôi xem với!】
【Sao lại rơi xuống được? Tôi tò mò quá, sao không phải rơi vào cái mương dưới ký túc xá của tụi mình chứ.】
Ừm.
Sinh viên đúng là thích hóng chuyện.
Tôi gửi cho cô ấy chỉ đường lên tường confession.
Điện thoại tạm yên tĩnh.
Còn tôi, khi mở gói quà ra thì sững người.
Quà Lục Trầm đưa sau đó.
Là một món đồ chơi Disney phiên bản giới hạn.
Mẫu cổ lắm rồi, giờ không mua được nữa.
Đúng lúc ấy, tin nhắn của Lục Trầm gửi tới:
【Có phải là món em từng muốn không?】
13
Hồi nhỏ, nhà tôi cũng khá giả.
Vào cái thời mà mọi người còn chưa có điện thoại thông minh,
ba mẹ tôi đã có thể dẫn tôi ra nước ngoài du lịch rồi.
Món quà sinh nhật năm tôi năm tuổi,
chính là một con búp bê nhỏ mua ở Disneyland California.
Tôi rất thích nó.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ba mẹ ly hôn.
Mỗi người đều có gia đình mới.
Tôi nhanh chóng trở thành người thừa.
Bị gửi về quê ở với bà nội.
Ngay cả con búp bê nhỏ đó, cũng bị cô em gái sau này của tôi cướp mất.
“Món quà đó là mẹ tặng con gái của mẹ.”
“Con không còn là con gái mẹ nữa, không có quyền đòi lại.”
Người mẹ từng hứa sẽ yêu tôi suốt đời,
cũng chẳng nói giúp tôi lấy một lời.
(Lúc này chắc nên có nhạc nền “Sao mẹ không còn thương con nữa”, câu chuyện rực rỡ mà duyên phận lại quá ngắn…)
Ai cũng nghĩ tôi sẽ khóc lóc.
Nhưng—
Tôi ném luôn con búp bê cho cô bé kia, rồi lẳng lặng đi theo bà.
Đồ nát từ người không xứng, tình yêu nát tôi không cần.
Sớm muộn gì cũng có ngày tôi tự mua được cho mình.
Tôi sẽ tự dành cho mình thật nhiều yêu thương.
Ký ức chầm chậm tua lại.
Tôi nhớ hồi mới quen Lục Trầm chưa bao lâu,
đã từng xem ảnh cậu ấy chụp ở California.
Lúc đó vô tình nhắc đến công viên giải trí, nhắc đến con búp bê kia.
Tôi từng nói sau này nhất định sẽ mua được nó.
Và giờ đây.
Con búp bê ấy, đôi mắt tròn xoe, đang ngồi ngay trên bàn học của tôi.
Như thể quay về tuổi năm tuổi năm nào.
14
Tôi nhắn cho Lục Trầm:
【Cảm ơn anh, em rất thích.】
Cậu ấy không biết nguồn gốc của con búp bê này.
Cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại thích mấy món đồ chơi như thế.
Nhưng cậu ấy vẫn tặng tôi rất nhiều.
Tin nhắn cậu ấy trả lời vẫn phong cách giản dị như mọi khi:
【Thích là được rồi.】
Đêm hôm đó.
Tôi nhìn cuốn lịch, đếm ngược đến ngày 20/5.
Cả đêm không ngủ nổi.
15
Sáng hôm sau.
Tôi lết xuống lớp với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.
Vừa xuống lầu liền nhìn thấy Lục Trầm nổi bần bật giữa đám đông.
Cậu ấy vẫn đeo tai nghe, mặc áo trắng quần trắng, thần thái sảng khoái, đẹp trai ngời ngời.
Không ít nữ sinh thì thầm bàn tán:
“Trời ơi, cậu ấy đẹp trai thật đó.”
“Buổi sáng sớm mà đứng dưới ký túc xá nữ làm gì vậy?”
“Dưới ký túc xá nữ còn làm gì nữa? Chờ bạn gái chứ gì.”
“Á?” Mấy cô gái đồng loạt kêu tiếc nuối, nhưng giọng vẫn có chút nghi ngờ: “Lục Trầm có bạn gái á? Tớ cứ tưởng cậu ấy không hứng thú với con gái cơ.”
“Chuẩn luôn, cậu ấy có bao giờ cười với con gái đâu.”
Đúng là nhân vật nổi tiếng có khác.
Tùy tiện đứng thôi cũng khiến cả trường xôn xao.
Tôi cả đêm không ngủ, tóc thì bết, mặt không trang điểm, đầu tóc rối bù mà lò dò ra ngoài.
Nhìn đúng kiểu luộm thuộm.
Bản năng tôi muốn lách ra khỏi tâm điểm chú ý.
Nhưng không ngờ, Lục Trầm lại bước mấy bước đến trước mặt tôi.
Tức thì ánh mắt mọi người dồn hết lên hai đứa tôi.
Da đầu tôi tê rần.
Biết vậy đã trang điểm chỉn chu chút rồi.
Tôi cúi đầu.
Giọng Lục Trầm có chút nghi hoặc, lại mang vẻ hồi hộp:
“Em… không thích anh chờ em ở đây à?”
Chậc.
Tôi kéo luôn mũ áo hoodie lên.
Mắt nhìn chằm chằm túi bánh bao trong tay cậu ấy.
Thật lòng mà nói:
“Cũng được.”
Có người mang đồ ăn sáng cho, dĩ nhiên là vui.
“Vậy sao em không nhìn anh?”
Ơ sao giọng này…
Nghe còn đáng thương nữa chứ.
Mới một đêm mà tôi có cảm giác không nhận ra bạn trai mình luôn rồi?
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nghiêm túc nói:
“Em chưa trang điểm.”
Ý là… không đẹp lắm.
Nhưng Lục Trầm như thở phào nhẹ nhõm.
Khóe môi cong lên, nụ cười như băng tan rạng rỡ.
“Không có,” cậu ấy nói, “rất xinh.”
Giọng nói trầm thấp, chân thành, kiên định.
Tôi không phải chưa từng được khen.
Dù sao ngoại hình tôi cũng thuộc dạng xinh xắn.
Nhưng sao…
Mặt lại đỏ thế này, tim đập loạn thế này?
Tôi hơi ngượng, quay đầu né tránh, ngón chân cứ bấu chặt xuống đất, lảng sang chuyện khác:
“Không phải anh nói dạo này bận lắm sao?”
Nhìn có vẻ rảnh hơn trước nhiều mà?
Lục Trầm mặt không đổi sắc:
“Đưa cơm cho bạn gái quan trọng hơn.”
Tôi: …
Sao qua một đêm mà cậu ấy tiến bộ thần tốc vậy?
16
Những ngày sau đó.
Lục Trầm xuất hiện trước mặt tôi mỗi ngày.
Buổi sáng đưa đồ ăn sáng, buổi tối đi cùng tôi về ký túc xá.
Vì không còn “trợ công” kiểu anh trai nào đó ngã xuống mương nữa,
nên hai đứa tôi chỉ đi cạnh nhau, thỉnh thoảng trò chuyện.
Cũng chẳng có hành động nào thân mật quá mức.
Buổi tối trước tiết học cuối cùng, tôi đi học cùng Hứa Nhiễm.
Cô ấy lại nhắc chuyện dạo này Lục Trầm thay đổi:
“Cậu không thấy là cậu ấy đang cố lấy lòng cậu à?”
Tôi lôi cuốn vở từ trong túi ra:
“Cậu không thấy là cậu ấy đang chờ đến 20/5 để chia tay sao?”
Nếu thật sự thích, thì sao lại không ôm không hôn chứ?
Tối nào cũng chỉ đứng đó.
Nghe tôi lải nhải nói một đống.
Đến nỗi tôi nói khản cả cổ, cậu ấy chỉ thản nhiên nhìn tôi, khẽ xoa đầu tôi, nghiêm túc nói:
“San San, em thật thú vị.”
Đấy thấy chưa.
Nhìn trong mắt cậu ấy tôi như… “tuyển tập chuyện cười” ấy.
Hứa Nhiễm bĩu môi:
“Vậy xem ra hai người không hợp thật, cậu hợp với kiểu bạn trai hoạt bát, vui tươi hơn.”
“Ví dụ như?”
Vừa dứt lời—
cái tên đối thủ truyền kiếp hồi cấp 2-3 của tôi bỗng ngồi xuống cạnh tôi.
“Trang điểm dày quá, nhìn như ma.”
Tôi: …
Tôi vung tay tát luôn một cái, lập tức cãi nhau với Từ Lâm.
“Liên quan gì tới cậu? Đâu phải trang điểm cho cậu xem.”
“Thế cho ai xem? À, tôi biết rồi, cho ma xem.”
“Cậu đi chết đi.”
Nói rồi tôi không nhịn được cầm luôn sách đập cậu ta.
Hứa Nhiễm vô thức dịch ra xa một chút, mặt đầy vẻ:
“Đừng đánh trúng tôi, đừng đánh trúng tôi.”
Đang đánh hăng, chuẩn bị đẩy Từ Lâm ngã xuống gầm bàn thì—
Hứa Nhiễm bỗng đẩy tôi một cái.
“Đừng đánh nữa.”
“Tay bên nào?!” tôi và Từ Lâm đồng thanh hét.
Hứa Nhiễm giơ tay ra vẻ bất lực.
Vài giây sau, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn quen thuộc.
Buổi sáng nào đó, “ai kia” còn mang đôi giày này tới đưa cơm cho tôi.
Đầu tôi ong lên một tiếng.
Tên Từ Lâm khốn kiếp đó còn tranh thủ né sang bên rất nhanh.
Tôi chao đảo ngã nhào xuống—
“Bộp” một tiếng, quỳ thẳng trước mặt Lục Trầm.
“Hahahahahaha.” Cả lớp cười ầm lên.
Tôi cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Lục Trầm.
Mặt đỏ bừng như muốn nổ tung.
Người ta sao có thể xấu hổ đến mức này chứ!
Cuối cùng vẫn là cậu ấy đưa tay kéo tôi dậy, giúp tôi phủi bụi trên quần.
Thầy giáo già trên bục cũng không nhịn được cười, trêu:
“Bạn sinh viên này, gặp trợ giảng mới không cần phải lễ độ thế đâu.”
Như một đoạn nhạc dạo nhỏ phá vỡ bầu không khí nghiêm túc.
Cả lớp lại cười vang hơn.
Tôi len lén liếc nhìn Lục Trầm, vừa vặn thấy cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt sâu thẳm, có chút lạnh lẽo lạ thường.
Dù sao thì… không còn thấy mấy chữ “tuyển tập chuyện cười” trong mắt cậu ấy nữa rồi.
17
Suốt cả tiết học, tôi bất ngờ ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Đi theo bài giảng của thầy, lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, lúc lại nhíu mày…
Thầy giáo nhìn tôi đầy tán thưởng, còn gật đầu liên tục.
Từ Lâm thì ghé tai tôi lắm mồm:
“Không đùa đâu, thật sự không đùa đâu, nhìn cậu như kiểu nghe hiểu bài thật ấy.”
Hứa Nhiễm, ngủ nửa tiết, vừa mới ngóc đầu dậy chen vào:
“Người ta đâu có nhìn bài, đang nhìn người ấy chứ.”
Cậu con trai bên cạnh im lặng rất lâu.
Đến tận khi tan học cũng chẳng nói với tôi câu nào.
Tôi không rảnh để ý.
Vừa tan học liền chạy ngay về phía cửa.
Nhìn ngang ngó dọc cả buổi, vẫn không thấy bóng dáng Lục Trầm đâu.
Kỳ lạ thật, lòng tôi tự dưng hơi hụt hẫng.
Tiết học cuối cùng buổi tối, hành lang vắng hẳn.
Giọng lè nhè của Từ Lâm vang lên nghe rõ mồn một:
“Không phải chứ? Hứa Nhiễm nói thật hả? Cậu thực sự thích cái anh trợ giảng đó à?”
Tôi chẳng buồn đôi co:
“Liên quan gì đến cậu?”
Tên Từ Lâm này đúng là cái miệng không biết kiềm chế.
Từ nhỏ tới giờ đã chọc ngoáy tôi không biết bao nhiêu lần.
Chuyện tôi thích Lục Trầm, tôi vốn chưa bao giờ nói với cậu ta.
Tôi nhấc chân định đi, thì cậu ta lại chặn tôi lại.
Do dự một chút, mở miệng:
“Đừng thích người khác, thích tôi đi được không?”
Thích cậu…
Tôi sững người, quay đầu nhìn cậu ta.
Không khí chợt đông cứng.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi mấp máy môi, chậm rãi nói:
“Cậu bị bệnh à?”
“Tôi đâu có mù.”
Ai mà lại đi thích cái tên suốt ngày đối đầu với mình chứ?