18

Sắc mặt Từ Lâm thoáng lộ vẻ ngượng ngùng.
Nhưng da mặt dày, cậu ta liền bám theo:

“Tại sao không thích tôi?”

Giọng cố tỏ ra thoải mái, nhưng tay thì run lên.

“Cậu nhìn xem, tôi cũng đâu đến nỗi xấu.”

Ừ, may mà cậu không xấu.
Chứ không là tôi gào cứu mạng lâu rồi.

“Chúng ta quen nhau từ nhỏ, cũng thân thiết.”

Đúng vậy, đánh nhau bao nhiêu năm, sao mà không thân.

“Hơn nữa,” cậu ta thần thần bí bí nói:
“Kỹ năng hôn của tôi không tệ đâu nhé.”

Tôi: …
Những lời sến súa này học từ đâu vậy trời?

“Vậy nên, sao cậu không thử suy nghĩ về tôi một chút?”

Tôi bước nhanh về phía trước, bị cậu ta làm cho đau đầu.

“Bởi vì—”

Bỗng đi đến cửa tòa giảng đường,
thấy một chàng trai đang cúi đầu, dẫm lên bóng mình dưới đất.

Dáng người cao ráo, thẳng tắp.

Thì ra cậu ấy chưa đi.
Vẫn ở đây chờ tôi.

Trái tim hoang mang bấy lâu,
giây phút này như có hướng nghiêng về một phía.

Vô thức nghiêng về phía Lục Trầm.

Tôi mỉm cười, nuốt luôn câu “Cậu bị bệnh à” xuống.
Quay đầu lại.

“Bởi vì tôi có bạn trai rồi.”

19

Đêm khuya.
Đèn đường trong trường đều đã tắt.

Tôi bị Lục Trầm hôn đến mức cả người run rẩy.
Môi lưỡi quấn quýt.

Hai tay cậu ấy chỉ dám đặt lên má tôi.
Đến sức cũng không dám dùng nhiều.

Nhưng ánh mắt lại không giấu nổi tia giận dữ.

Cúi đầu nhìn tôi, giọng khàn đặc:
“Anh hôn có giỏi không?”

“Ha ha.” Tôi bật cười thành tiếng.
Thì ra cậu ấy nghe được chuyện đó rồi.

Mặt Lục Trầm càng đỏ hơn.

“Anh đang ghen à?”

Tôi chạm nhẹ môi cậu ấy, cố ý dỗ dành:
“Cảm giác cũng không tệ, nhưng mà…”

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được cơ thể cậu ấy khẽ cứng lại.
Như thể đang sợ điều gì.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác thân thuộc, đồng cảm khó nói thành lời.

Tôi nhớ sau tiết học, Hứa Nhiễm từng hỏi tôi:
“Cậu hoạt bát như thế, sao lại thích Lục Trầm nhỉ? Cảm giác hai người không hợp chút nào.”
“Cậu với Từ Lâm có khi còn hợp hơn.”

Tôi ngẫm nghĩ.
Rồi chậm rãi nói ra mấy từ:

“Bởi vì… tớ và Lục Trầm giống nhau.”

20

Thật ra ban đầu tôi cũng không dám chắc.
Không nói rõ được vì sao lần đầu gặp đã bị Lục Trầm cuốn hút đến vậy.

Mãi đến lúc tan học vừa nãy, tôi vô tình nghe thấy thầy giáo nhỏ giọng trách Lục Trầm:

“Từ nhỏ tính tình cậu đã quái dị, cũng chẳng trách bố mẹ cậu không mang cậu theo nuôi dạy. Em trai cậu ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều.”

Lục Trầm như đã quen với việc đó, cúi đầu, không nói lời nào, chỉ lướt lướt gì đó trên điện thoại.

Thầy giáo kia chắc là họ hàng nhà cậu ấy, càng nói càng tức:

“Cậu có nghe tôi nói không? Bao lâu rồi cậu chưa về nhà? Cậu có biết bố mẹ cậu rất thất vọng về cậu không?”
“Nhìn cậu có ra dáng anh trai không?”

Những lời chê bai cay độc, chẳng cần bố mẹ cậu ấy ra mặt mà vẫn đủ để khiến người ta tổn thương.

Cũng đủ để hiểu tại sao Lục Trầm lại trở thành người lạnh lùng như vậy.

Tôi sững người, rõ ràng thấy ánh mắt Lục Trầm lóe lên một tia đau đớn.

Đó là phản ứng PTSD không thể kiểm soát.

Nhưng chỉ vài giây sau, cậu ấy lập tức khôi phục dáng vẻ thản nhiên.

“Thất vọng thì thất vọng thôi.”
“Tôi không cần họ phải công nhận tôi nữa.”

“Cậu không cần người khác công nhận.”

Đó là câu tôi từng nói với Lục Trầm.
Cậu ấy nhớ.

Giờ nhắc lại, ánh mắt đầy dịu dàng.

Thì ra cái lần lướt qua trong giảng đường hôm đó,
thứ tôi nhìn thấy không chỉ là một chàng trai đẹp trai.
Mà còn là một tâm hồn giống tôi, từng trải qua những vết thương như tôi.

21

Chúng tôi đều không có một gia đình xuất thân lý tưởng.

Tôi cố gắng vùng vẫy thoát ra.
Hoạt bát, lạc quan.

Còn cậu ấy thì bị giam trong đó, ít nói, khép kín.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi chủ động tiến gần,
cậu ấy đã chấp nhận lời kết bạn.

Tôi có sự kiêu hãnh của riêng mình.

Nhưng khi tôi buông tay định từ bỏ,
cậu ấy lại gỡ bỏ phòng bị, hỏi tôi:
“Có thể ở bên nhau không?”

Những đứa trẻ bình thường, lớn lên sẽ học cách yêu thương.

Còn chúng tôi, càng lớn càng đầy bất an, sợ hãi được – mất.
Muốn tái sinh, phải tự mình xây dựng lại bản thân.

Tôi đi nhanh hơn cậu ấy một bước.

Nên giờ đây—

Nhìn thấy trên khuôn mặt lẽ ra nên đầy kiêu hãnh của cậu ấy, lại mang theo vẻ dè dặt, cẩn trọng.

Tôi chủ động ôm lấy cổ cậu ấy.
Thì thầm bên tai:

“Nhưng em chưa từng hôn ai khác, nên em cũng không biết mấy người khác thế nào đâu.”

Lục Trầm bật cười.
Ánh mắt bừng sáng, rất đẹp.

Tôi cũng cười, nghiêm túc nói:

“Lần sau nếu anh có gì muốn nói thì hãy nói với em, đừng sợ em sẽ phản cảm hay ghét anh. Nếu giữa hai chúng ta có chuyện gì, mình sẽ cùng nhau giải quyết, được không?”

“Nếu anh cứ lùi mãi, thì mãi mãi chỉ có thể sống trên hòn đảo cô đơn của mình thôi…”

Vừa dứt lời, Lục Trầm đã kéo tôi vào lòng.
Rất chặt.
Như muốn khắc sâu vào tận xương tủy vậy.

Chúng tôi lặng lẽ ôm nhau.
Một lúc lâu.

Có thứ chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống trán tôi.

Tôi nghe thấy giọng cậu ấy run run nhưng đầy tha thiết:

“Cảm ơn em, Lâm Sanh.”
“Và… anh muốn nói với em…”
“Anh thích em.”
“Rất, rất thích em.”

22

Lục Trầm là một đứa trẻ như thế nào nhỉ?

Trời sinh đã không phải người nói nhiều.

Ba mẹ làm ăn rất thành công.
Nhưng khi cậu ấy mới 5 tuổi đã quyết định sinh thêm em trai.

Lý do rất đơn giản:

“Đứa này khô khan quá, sau này e là không gánh vác nổi gia nghiệp.”

Ít nói không có nghĩa là không có cảm xúc.
Cậu ấy hiểu thế nào là bị bỏ rơi.

Từ nhỏ bị giao cho bảo mẫu nuôi.
Khác với cậu em được cha mẹ yêu chiều tận tay.

Cậu ấy nói mình vui, chẳng ai quan tâm.

Cậu ấy không vui, ba mẹ lại nói:

“Đứa nhỏ này sao mà khó chịu thế.”

Lúc nào cũng bị chê trách.

Đến cả khi thỉnh thoảng bày tỏ tình cảm với cha mẹ,
cũng bị ghét bỏ là không hoạt bát, không dễ thương bằng em trai.

Cậu ấy cứ thế lớn lên.
Trong những năm tháng bị đè nén, ghẻ lạnh.

May là cậu ấy không trở thành một kẻ vô dụng như ba mẹ dự đoán.

Cậu ấy rất đẹp trai, đúng kiểu “trúng xổ số gen”.

IQ thì cao ngất, dễ dàng đỗ vào trường đại học top đầu.

Nhưng đáng tiếc, cho dù bên ngoài được khen ngợi đến đâu.
Cánh cửa trong lòng cậu ấy dường như đã khép chặt.

Không muốn lại gần bất kỳ ai.

Lạnh lùng sao?
Là sợ hãi.

Nếu ngay cả cha mẹ ruột còn không yêu mình,
thì dựa vào đâu người khác sẽ yêu?

Trên người đầy danh vọng.
Nhưng đã nghiện cô đơn từ lâu.

Lục Trầm từng nghĩ.
Cả đời này chắc cũng chỉ như vậy thôi.

Cho đến ngày hôm ấy,
cậu ấy nhìn thấy cô gái hoạt bát lớp bên cạnh.

Như một chú tinh linh nhỏ, tràn đầy sức sống.

Cậu ấy vẫn nghĩ cô ấy chắc là người luôn vui vẻ, có gia đình hạnh phúc.

Cho đến khi một ngày, cậu tận mắt nhìn thấy mẹ của cô ấy, ăn mặc sang trọng, đau lòng nói với cô ấy:

“Con làm vậy là có lỗi với mẹ. Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy? Con còn là người không? Con biết thế nào là biết ơn không?”

Những lời như thế, chỉ cần nghe thôi, Lục Trầm cũng cảm thấy nghẹt thở vì quá quen thuộc.

Đầy rẫy sự áp đặt đạo đức.

23

Trong lòng cậu ấy khẽ thở dài, có một nỗi bất lực khó diễn tả.
Như thể ngay giây tiếp theo sẽ thấy Lâm Sanh suy sụp, đau khổ.
Giống như cậu ấy ngày trước.

Nhưng—giây tiếp theo, cậu nghe thấy cô gái ấy phản bác đanh thép:

“Tôi có lỗi với bà sao? Bà có lỗi với tôi không?”

“Sinh mà không nuôi, không thật lòng yêu thương, thì dựa vào đâu đòi tôi phải có lỗi?”

“Chỉ vì bà sinh tôi ra à? Xin lỗi, sinh con mà không nuôi, đứa trẻ sẽ chết dần chết mòn, trái tim cũng sẽ chết. Những năm qua là bà nội nuôi tôi lớn, tôi việc gì phải đối tốt với bà.”

“Còn tôi là người thế nào, bà có tư cách đánh giá sao? Bà không có. Nhưng tôi có quyền đánh giá bà.”

Giọng Lâm Sanh trong trẻo, mạnh mẽ:

“Bà là một người mẹ vô trách nhiệm.”

“Bà theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, tôi chúc phúc bà.”

“Nhưng điều đó cũng có nghĩa bà không còn tư cách kiểm soát tôi.”

“Lo mà sống cho tốt đi.”

Chậm rãi, rõ ràng, đầy lý lẽ.

Ánh nắng chiếu lên vòng eo mảnh mai của cô gái.
Nhưng trong mắt Lục Trầm, cô còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.

Cô đứng không xa cậu ấy, như mở ra cho cậu một cánh cửa sổ.

Thì ra còn có thể sống như vậy.

Dám xé toang vết thương.
Tự mình bôi thuốc, chờ nó lành lại.
Chứ không phải ôm vết thương mà sống cả đời.

24

Vài ngày sau.
Lục Trầm đến tiết học đại cương mà trước giờ cậu ấy chưa từng đi.

Ngồi cạnh chỗ cô thường ngồi.
Chỉ cần cô ngẩng đầu lên, sẽ thấy cậu ngay.

25

Nhưng tình yêu không thể học được trong một ngày.

Những người từ nhỏ đã quen bị từ chối,
nếu không có nội tâm mạnh mẽ và sức sống mãnh liệt,
sẽ rất sợ mỗi lần tiến lại gần.
Sợ bị từ chối.

Lục Trầm không dám lại gần Lâm Sanh quá.
Cậu sợ mình không đủ tốt.
Cô sẽ không thích cậu.

Cậu chỉ dám cẩn thận thích cô, từng chút từng chút.

Mãi đến hôm chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho cô.
Nghe thấy lời cô nhận xét về mình.

Có chút buồn.
Nhưng nhiều hơn—
là muốn giữ cô lại.

Cắn răng.
Cậu cố gắng trở thành kiểu người mà cô thích.
Cũng là kiểu người mà cậu ngày nhỏ từng khao khát trở thành.

Biết thể hiện tình yêu.
Yêu một cách dũng cảm.

Lục Trầm vẫn gục trên vai tôi, không nhúc nhích.
Cao đến 1m80, tôi chỉ có thể vòng tay ôm lấy eo cậu ấy.

Thuận tay liền lấy được điện thoại trong túi cậu ấy.

Không khóa máy.
Trước mắt là lịch sử tìm kiếm:

“Làm sao để cải thiện kỹ năng hôn?”
“Làm thế nào để khiến con gái vui?”
“Làm sao để bạn gái thích mình?”

Tôi không nhịn được, cười run cả người.
Ôm chặt lấy eo Lục Trầm.
Giọng trong trẻo, kiên định:

“Lục Trầm, em thích anh.”

“Nên lần sau không cần phải lên mạng tra nữa.”

“Còn nữa, kỹ năng hôn của anh cũng ổn mà.”

“Lần sau,”
ngón tay tôi vòng ra sau lưng cậu ấy, khẽ vẽ vòng tròn, chậm rãi nói:

“Có thể tìm mấy cái… nâng cao hơn một chút.”

Một lúc sau.
Giọng Lục Trầm mang theo ý cười vang lên:

“Được.”
“Đến lúc đó, em đừng có khóc nhé.”

Tôi bĩu môi:

“Chưa biết ai khóc đâu.”

[Hoàn]