7
Tôi sững người.

【Anh ấy! VỪA! GỌI! TÔI! LÀ! BẢO BỐI!
【Giỏi lắm, đây chính là chiêu trò của anh phải không?!】

Cả người tôi nóng hừng hực như sốt, mặt chắc đỏ còn hơn… mông khỉ.
Phó Hàn Thanh siết cổ tay tôi hơi chặt, tôi giãy giụa mà không thoát ra được.

Tôi vội bịa bừa:
“Anh… anh ngủ ngáy to quá! Ồn chết đi được!”

Phó Hàn Thanh nhướng mày, buông tay:
“Thật à?”

“Bộ tôi rảnh đến mức nói dối à?” Cuối cùng cũng tìm lại được khí thế của nữ phụ độc ác, tôi lập tức tung chiêu:
“Tốt bụng cho anh vào ngủ, không ngờ anh lại ngáy! Mất lịch sự ghê!”

“Anh tưởng tôi muốn sờ anh? Đừng tự ảo tưởng! Tôi chỉ định… tát anh một cái thôi!”

【Xin lỗi nhé bảo bối, lần này anh chịu oan một chút.】

“Tôi nhường phòng cho anh đấy!” Tôi giả vờ tức giận, hất tung chăn ngồi dậy, “Tôi ra ngoài ngủ!”

【Không thể ở lại nữa, ở nữa là chuyện sẽ xảy ra thật đấy!!】

Vừa định rời giường, cổ tay tôi bất ngờ bị kéo mạnh, Phó Hàn Thanh đưa tay giữ chặt tôi lại.
Lúc nhận ra thì tôi đã bị anh ôm trọn vào lòng.

Cánh tay anh vòng qua eo tôi, ghì chặt không cho cựa quậy.
Khuôn mặt anh gần sát trong gang tấc, hơi thở quấn lấy nhau, đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ nơi lồng ngực anh.

“Nhưng… lúc nãy, anh hoàn toàn chưa ngủ.”

“…”

【Tôi biết ngay mà!!!】

“Thì… thì là âm thanh từ phòng bên!” Tôi đảo mắt nói, “Tại anh đó! Không có bản lĩnh, đi thuê cái nhà rẻ tiền thế này, cách âm chẳng ra gì!”

Vừa nói, tôi vừa đập nhẹ lên tay anh:
“Buông ra đi! Anh nói là sẽ không vượt ranh giới cơ mà!”

“Anh chưa vượt.” Giọng Phó Hàn Thanh trầm thấp, “Anh chỉ… thu hẹp ranh giới hết mức có thể thôi.”

Tôi cúi đầu, nhìn thấy con thỏ bông vốn đặt giữa hai người giờ đã bị ép đến méo mó.

“…”

【Bình tĩnh! Phải giữ tỉnh táo!
【Anh ấy là nam chính! Là nam chính không thuộc về mình!】

Không gian trở nên yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
Phó Hàn Thanh im lặng nhìn tôi hồi lâu.
Tôi tưởng anh sẽ làm gì đó, nhưng không.
Chỉ thấy anh khẽ thở dài, rồi dụi mặt vào hõm cổ tôi.

Ngay xương quai xanh chợt truyền đến cảm giác tê rần.
Anh cắn tôi một cái.

Tôi rít lên:
“Anh là chó à?! Tự dưng đi cắn tôi làm gì?!”

Phó Hàn Thanh lại cúi đầu, thổi nhẹ lên nơi vừa bị cắn, giọng anh trầm khàn, có chút buồn bực và như đang nhún nhường:
“Anh là của em.”

“…”
???
Anh… đang mắng tôi đó hả?

8
Không ổn rồi!
Rất không ổn!

Trong nguyên tác, mối quan hệ giữa tôi và Phó Hàn Thanh gần như chẳng có mấy dòng mô tả tình cảm.
Chủ yếu là miêu tả tôi độc ác ra sao, hám tiền thế nào, và tôi đã làm nhục nam chính thê thảm đến mức nào.

Còn Phó Hàn Thanh thì luôn giữ thái độ lạnh nhạt, im lặng, chẳng thèm để tâm tới tôi…
Chứ không hề có cái kiểu dính người, quấn người như bây giờ — cái này là gì vậy? Phúc lợi ẩn à?

Ừm… nghĩ lại thì, cũng… không tệ.

Đầu óc tôi rối như tơ vò, nghĩ mãi rồi cũng buồn ngủ, cuối cùng thiếp đi trong lòng anh ấy.
Lúc mở mắt ra thì đã là sáng hôm sau rồi.

Tôi lồm cồm bò dậy khỏi giường, tinh thần sụp đổ:
“Mình đã làm nữ phụ ác độc rồi, tại sao vẫn phải học tiết tám giờ sáng hả trời?!”

Lạy ông trời, từ nay tôi không gọi ông là cha nữa!

Không biết Phó Hàn Thanh ra ngoài từ lúc nào, chỉ để lại một tờ giấy nhớ đặt bên cạnh.
Trên đó là nét chữ quen thuộc của anh:
[Bữa sáng để trong lò vi sóng. Nhớ ăn rồi hãy đi học, đừng để đói.]

Tôi bật cười khe khẽ:
“Chu đáo như một ông bố bà mẹ vậy.”

Tôi nhanh chóng rửa mặt thay đồ, ăn sạch bữa sáng, rồi dựa vào nỗi ám ảnh bị điểm danh mà chạy đến lớp kịp lúc chuông reo.

Giáo sư ở trên giảng thao thao bất tuyệt, còn tôi ở dưới vật vờ như sắp chìm vào giấc ngủ.

Sắp hết tiết thì trời đột ngột đổ mưa to.
Điện thoại tôi “ting ting” mấy cái, người có tên trong danh bạ là “Ngụy Minh” gửi tới vài tin nhắn:

[Việc tiến triển đến đâu rồi?]
[Trong vòng ba ngày, tôi muốn có toàn bộ tài liệu về dự án đó. Đừng quên cô đã đồng ý với tôi những gì.]
[Chậm thêm nữa thì đừng mơ có được một xu.]

Ngụy Minh — cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của Phó Hàn Thanh, nam phản diện chính của truyện, kẻ luôn tìm cách đối đầu với anh.

Hắn rất căm hận Phó Hàn Thanh.
Không lâu trước đây, hắn đã tìm đến tôi, yêu cầu tôi đánh cắp tài liệu dự án khởi nghiệp của Phó Hàn Thanh, và hứa sẽ trả tôi năm triệu sau khi việc xong xuôi.

Theo mạch truyện, tôi đã đồng ý — và đã làm được.
Ngụy Minh nhờ tài liệu tôi trộm được đã ra tay trước, công bố dự án nhanh hơn Phó Hàn Thanh một bước, khiến sự nghiệp khởi nghiệp của anh chịu cú sốc nặng nề.

Tuy rằng sau này âm mưu của Ngụy Minh thất bại, nhưng tôi và Phó Hàn Thanh cũng đã chính thức chia tay, trở mặt thành thù.

Tôi nhíu mày, nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nơi mưa trắng trời như màn che nặng trĩu.
Lặng lẽ thở dài một tiếng.

Vai diễn của tôi — nữ phụ ác độc — cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi.

9
Chuông tan học vừa vang lên, tôi vừa bước ra khỏi lớp, vừa gửi một tin nhắn trả lời Ngụy Minh: [Được.]
Ngay lúc đó, bên tai chợt vang lên một tiếng hét sửng sốt:
“Giang Chi! Cậu đang nhắn tin cho ai đấy?!”

Tôi trợn mắt, chẳng cần quay đầu cũng biết ai đang nói.
Chu Tâm Nhiên — một nữ phụ nhỏ nhoi trong nguyên tác, bạn học kiêm hàng xóm của Phó Hàn Thanh, thầm yêu anh ấy suốt nhiều năm.

Tôi xoa xoa tai:
“Cậu có thể nói nhỏ một chút không? Ồn ào chết đi được.”

Chu Tâm Nhiên chẳng buồn quan tâm, còn chìa tay ra định giật lấy điện thoại của tôi.
Tôi nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.
Cô ta chống nạnh, mặt mũi đầy phẫn nộ:
“Tôi hỏi lại! Vừa rồi cậu đang nhắn tin cho ai?!”

Tôi ngán ngẩm:
“Nhà cậu ở cạnh biển à? Quản rộng thế?”

“Là Ngụy Minh đúng không?! Đừng tưởng tôi không thấy đâu!” Chu Tâm Nhiên trừng mắt,
“Cái gọi là ‘tài liệu dự án’ là gì? Có liên quan đến Hàn Thanh không?”

“Tôi nhắn gì kệ tôi, liên quan gì đến cậu?”

Tôi xoay người định bỏ đi, lại bị cô ta chặn trước mặt:
“Cậu biết rõ Ngụy Minh không có ý tốt, tại sao còn liên lạc với anh ta? Chẳng lẽ cậu nhận lợi ích gì rồi, định phản bội Hàn Thanh?”

Tôi ngẩng lên nhìn cô ta một cái, có chút ngạc nhiên.
Công bằng mà nói — đầu óc cô gái này không tệ, mới đó đã đoán đúng nội dung luôn rồi.

“Hay là…” Chu Tâm Nhiên nheo mắt lại, môi nhếch lên đầy giễu cợt:
“Cậu vừa hẹn hò với Hàn Thanh, lại vừa dây dưa với Ngụy Minh?”

“Giang Chi, cậu tưởng cứ tỏ ra ngây thơ trong sáng là lừa được tất cả mọi người sao? Hàn Thanh thì bị cậu lừa, chứ tôi thì không đâu!”

“Ờ.” Tôi đáp gọn.

Chu Tâm Nhiên tức đến dậm chân:
“Đừng có đắc ý! Rồi sớm muộn gì Hàn Thanh cũng sẽ nhìn ra bộ mặt thật của cậu và đá cậu đi thôi!”

Tôi gật gù:
“Ừ.”

Chu Tâm Nhiên bắt đầu phát điên, gãi đầu như muốn giật tóc:
“Giang Chi!!”

Tôi giật mình, vội vàng giữ tay cô ta lại, cố gắng cứu lấy mớ tóc vốn đã không dày dặn gì của cô.
…Cô ấy thật sự mạnh tay với chính mình đấy.

“Tôi không có đang châm chọc gì cậu đâu!” Tôi nghiêm túc nói, “Tôi thấy cậu nói rất đúng! Nhưng mà…”

Tôi dừng một chút, bình tĩnh nói tiếp:
“Ngay cả khi anh ấy chia tay tôi, thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu mà?”

Dù gì cậu cũng đâu phải nữ chính.
Chúng ta đều là nữ phụ, sao phải làm khó nhau?

Sắc mặt Chu Tâm Nhiên càng tệ, tay bắt đầu run rẩy:
“Cậu… cậu…”

“Được rồi được rồi.” Tôi thở dài, nhún vai, “Tôi im, được chưa?”

Đúng lúc này, biểu cảm của Chu Tâm Nhiên thay đổi đột ngột.
Vẻ tức giận biến mất, thay vào đó là nét vui mừng bừng sáng.
Cô ta nhìn về phía xa, nở nụ cười ngọt như mật:
“Bạn học Phó!”

Ơ kìa chị gái, hồi nãy còn gọi “Hàn Thanh” thân mật thế mà giờ đã thành “bạn học Phó” rồi à?
Đúng là kiểu người chuyên yêu thầm — trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

10
Phó Hàn Thanh che ô bước ra từ cơn mưa lớn.
Chu Tâm Nhiên tươi cười chạy đến đón:
“Bạn học Phó, hôm nay cậu có tiết ở khu này à?”

Phó Hàn Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người tôi:
“Không, tôi đến đón bạn gái.”

Chu Tâm Nhiên lập tức tắt nụ cười.

“Bạn học Phó, tuy lời này do tôi nói thì hơi không tiện, nhưng tôi vẫn thấy cần thiết phải nhắc cậu một câu.”
Cô ta nghiêm mặt, nói đầy chính nghĩa:
“Giang Chi không hề đơn giản như cậu nghĩ.

Cô ấy đang liên hệ với người của nhà họ Ngụy. Cho dù hai người là người yêu, tôi vẫn hy vọng cậu có thể đề phòng một chút.”

【Ơ… bắt buộc phải bóc phốt tôi ngay trước mặt tôi thế này sao?
【Ít nhất cũng nói xấu sau lưng một tí cho có đạo đức chứ!】

Phó Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt không hề thay đổi.
Tôi hơi căng thẳng, khoanh tay làm bộ bình tĩnh:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Người ta nói gì anh cũng tin à? Cô ấy là bạn gái anh, hay tôi là bạn gái anh hả?!”

Quả nhiên, khi lương tâm có tì vết thì người ta hay nổi cáu để che giấu.
【Xin lỗi nhé bảo bối, em không cố ý to tiếng đâu…】

Phó Hàn Thanh bỗng bật cười, quay sang nói với Chu Tâm Nhiên:
“Cảm ơn, nhưng cậu nghĩ nhiều rồi.”

Chu Tâm Nhiên ngơ ngác như bị trời đánh, còn đang định nói gì đó, thì Phó Hàn Thanh đã bước qua cô ta, đi về phía tôi.

Khóe môi tôi co giật.
【Gì vậy? Xong rồi hả? Tôi còn chưa kịp chối đây này!】

“Đói không?” Phó Hàn Thanh đứng trước mặt tôi, dịu dàng hỏi, “Đi ăn nhé?”
“Ừ, được.”

【Ít nhất anh cũng nghi ngờ tôi chút xíu đi, chứ dịu dàng quá làm tôi thấy áy náy nè…】

Tôi đang lơ ngơ thì bị anh nhẹ kéo tay mà không để ý.
Thấy tôi không phản ứng, anh nghiêng đầu nhìn, giọng đầy quan tâm:
“Sao vậy?”

Tôi ngập ngừng:
“Phó Hàn Thanh…”
“Hử?”