Đột nhiên tôi giật mình tỉnh táo lại!
【Giang Chi! Không được mềm lòng!
【Làm ơn tỉnh táo giữ vững vai diễn nữ phụ độc ác!】

Ngay giây sau, tôi ngẩng cao đầu, ưỡn ngực nói đầy kiêu ngạo:
“Mưa lớn thế này đi kiểu gì chứ? Đôi giày GUCCI của tôi đó, mười triệu đồng lận! Ướt là toi đấy!

Anh cõng tôi đi!”

“Giang Chi! Cậu quá đáng vừa thôi!” Chu Tâm Nhiên nổi đóa, “Bạn học Phó, cô ta đối xử với cậu thế mà cậu còn chưa chia tay à?!”

Phó Hàn Thanh không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt tôi, vỗ nhẹ vai ra hiệu tôi leo lên.

【Ơ… sao mà nghe lời dữ vậy trời?!】

Tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, trèo lên lưng anh.

Chu Tâm Nhiên tức đến mức giậm chân:
“Bạn học Phó!!”

“Không cần cậu lo.” Phó Hàn Thanh đứng dậy nhẹ tênh,
“Cô ấy là bạn gái tôi. Cô ấy muốn đối xử với tôi thế nào… cũng được.”

【Thua rồi. Đây là một thanh niên yêu mù quáng chính hiệu.
【Nữ chính ơi, phúc phần của chị còn dài lắm đấy.】

11
Mưa dần nhỏ đi.

Tôi nằm trên lưng Phó Hàn Thanh, một tay cầm ô, một tay lén lút bóp nhẹ cơ bắp cánh tay rắn chắc của anh.

【Đàn hồi cực tốt luôn.
【Không hổ là nam chính – vai rộng, eo thon, cảm giác an toàn tràn ngập!
【Hehehe… cho em bóp thêm tí nữa.
【Lau nhanh nước miếng nào, suýt chảy ra ngoài luôn rồi, hú hồn!】

“Em đang nghĩ gì thế?” Phó Hàn Thanh bỗng lên tiếng, giọng anh mang theo ý cười không che giấu nổi.

Tôi giật mình, suýt tuột cả tay. Vừa định đáp “không có gì”, nhưng lời ra đến miệng lại thành:
“Đang nghĩ anh đúng là vô dụng! Cái xe cũng không mua nổi, mưa gió thế này còn bắt bạn gái tự che ô!”

Nghe mà thấy… quá ác. Đến tôi còn muốn tự tát mình mấy cái.

Vậy mà Phó Hàn Thanh lại chẳng hề để ý, chỉ nhẹ giọng nói:
“Chờ anh thêm một chút nữa thôi.”

Anh ngừng một lát, khẽ thì thầm:
“Rồi anh sẽ không vô dụng nữa.”

“Hừ.” Tôi dựa đầu lên vai anh, giọng có chút ỉu xìu:
“Tuổi thanh xuân của chị đây đâu phải để chờ người khác ‘có tiền’.”

【Thật ra em muốn chờ… nhưng cốt truyện không cho phép.
【Xin lỗi.
【Phó Hàn Thanh.】

Có lẽ do áp lực tâm lý, cũng có thể do đi mưa lạnh về, tôi bắt đầu lên cơn sốt khi về đến nhà.

Phó Hàn Thanh không rời nửa bước, cả đêm thức trắng chăm sóc tôi.
Đến khi tôi hạ sốt rồi, anh vẫn không yên tâm, mang cả công việc về nhà, túc trực bên cạnh tôi suốt hai ngày liền.

Trong thời gian đó, Ngụy Minh liên tục gửi tin nhắn thúc giục.

Cuối cùng, đêm ngày thứ ba, tôi nhân lúc Phó Hàn Thanh ngủ thiếp đi mới lặng lẽ bò dậy, mở chiếc máy tính làm việc đặt ở phòng khách của anh.

Tôi lần lượt nhập vài dãy số, nhưng màn hình liên tục báo sai mật khẩu.

Tôi ngẫm nghĩ, nửa tin nửa ngờ, nhập một dãy số khác.
Màn hình sáng lên. Mật khẩu đúng.

Tôi khựng lại — đó chính là ngày sinh nhật của tôi.

Tôi chết lặng.
Trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác chùn bước.

Chỉ cần bước tiếp, mối quan hệ giữa tôi và Phó Hàn Thanh sẽ thực sự chấm dứt.
Anh sẽ hận tôi thấu xương.

Nhưng nếu không làm, cốt truyện sẽ bị lệch hướng. Liệu lúc đó thế giới này sẽ sụp đổ sao?

Tôi thử gọi hệ thống, nhưng vẫn không có phản hồi nào.

Từ lúc tôi xuyên đến thế giới này, hệ thống luôn tồn tại trong đầu tôi, buộc tôi phải diễn đúng vai, từng bước làm theo kịch bản.

Lúc đầu, nó còn có thể trò chuyện, hướng dẫn tôi.
Nhưng khoảng một tháng gần đây, phản hồi của nó ngày càng ít.
Tới giờ thì hoàn toàn biến mất.

Chẳng lẽ… hệ thống bị lỗi rồi?

12
Trong lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, WeChat trên máy tính của Phó Hàn Thanh bỗng sáng lên.

Không hiểu sao tôi lại mở ra.
Ngay lập tức, tin nhắn từ một cô gái có ghi chú là “Thẩm Sơ Sơ” hiện lên trước mắt tôi.

【A Thanh ca ca, khi nào anh mới về studio vậy?】
【Vắng anh mấy hôm nay, em… và mọi người đều rất nhớ anh.】
【Chương trình vừa đạt bước đột phá mới, ai cũng rất vui. Mọi người đang đợi anh về để cùng ăn mừng đấy.】

Thẩm Sơ Sơ.

Ra là nữ chính — Thẩm Sơ Sơ.

Ảnh đại diện của cô ấy là chính mình — khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to, đường nét dễ thương, mang theo cảm giác chữa lành dịu dàng.

Cô ấy và Phó Hàn Thanh… đúng là rất xứng đôi.

Tim tôi bỗng như bị một bàn tay siết chặt.
Khó thở đến mức phải khẽ há miệng để thở.

Tôi cúi đầu xuống, như đã nhận mệnh, chậm rãi rút chiếc USB trong túi ra.

Khi quay lại phòng ngủ, Phó Hàn Thanh vẫn đang say ngủ.

Tôi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.
Anh như có cảm ứng, đột nhiên đưa tay ôm lấy tôi.
Vòng tay siết nhẹ, rồi dần siết chặt, bao trọn cả tôi trong lòng.

Anh không mở mắt, giọng ngái ngủ pha chút mũi nghẹt:
“Không ngủ được à?”

Mùi bạc hà nhàn nhạt vương quanh chóp mũi khiến lòng tôi dịu lại.

Tôi khẽ gật đầu:
“Ừm.”

Bàn tay to rộng, ấm áp của anh đặt lên vai tôi, bắt đầu vỗ nhẹ lên lưng — như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Trong khoảnh khắc ấy, mắt tôi bất giác nhòe đi.

“Phó Hàn Thanh.”

“Ừ?”

Tôi không nói gì.
Chỉ khẽ gọi lại tên anh thêm một lần nữa:
“Phó Hàn Thanh.”

“Anh đây.”

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

【Xin lỗi.
【Anh cứ hận em đi.】

Không gian xung quanh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng hơi thở dịu nhẹ của cả hai vang bên tai.

Một lúc lâu sau, cánh tay đang ôm lấy eo tôi đột nhiên siết chặt hơn.

Phó Hàn Thanh thì thầm bên tai tôi, giọng nói rất khẽ — như một lời hứa dịu dàng giữa bóng đêm:

“Giang Chi.”

“Anh yêu em.”

13
Thứ Bảy, tôi hẹn gặp Ngụy Minh tại một nhà hàng cao cấp.

Theo đúng kịch bản, hôm nay Phó Hàn Thanh cũng sẽ đến đây để bàn chuyện hợp tác với nhà đầu tư.
Anh sẽ tình cờ bắt gặp tôi và Ngụy Minh, chứng kiến toàn bộ “âm mưu”, rồi tôi sẽ nhân cơ hội đó thẳng thừng vạch mặt và chia tay anh.

Ngụy Minh ngồi vắt chân đối diện tôi, khuôn mặt hơi bóng dầu hiện rõ vẻ đắc ý:
“Thông tin cô đưa tôi đã xem qua rồi, rất ổn. Tiền tôi sẽ chuyển đúng hạn.”

Tôi vừa gật đầu lấy lệ vừa đảo mắt tìm kiếm xung quanh:
“Ừm ừm.”

“Họ Phó ấy chắc không ngờ được đâu ha — người thân thiết nhất lại vì năm triệu mà quay lưng phản bội anh ta.”

“Tất nhiên rồi.”

“Đáng đời! Một thằng con hoang như hắn, cũng xứng đáng tranh giành với tôi à?”

“Ha.” — Đồ ngu.

Ngụy Minh bắt đầu đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt gian tà không giấu giếm:
“Cô thông minh, ngoại hình cũng được. Hay là làm người phụ nữ của tôi đi? Tôi tăng cho cô thêm một triệu.”

“…” — Nhìn nữa đi! Nhìn nữa là tôi móc mắt anh ra đấy!

Tôi cố nén cơn buồn nôn, gồng mình nặn ra một câu bằng giọng chua lét:
“Ý anh là… trong mắt anh tôi chỉ đáng giá có một triệu thôi sao?”
“Tôi không vui rồi đó nha!”

【Ối giời ơi, buồn nôn quá trời quá đất! Nhưng phải nhịn!
【Đây chính là số phận của một nữ phụ hám tiền!】

Ngụy Minh nhún vai, giọng đầy khinh miệt:
“Hết cách rồi. Ai bảo cô từng ở bên Phó Hàn Thanh? Như vậy là tôi đã rộng rãi lắm rồi đấy.”

【Khốn kiếp, tôi thực sự muốn xé toạc cái miệng của hắn.】

“Ồ?” Ngụy Minh bỗng nhìn ra sau lưng tôi, khẽ cười giễu cợt:
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn.”

“Hôm nay đúng là trùng hợp ghê, Phó Hàn Thanh cũng đến ăn ở đây hả?
Anh từ khi nào đủ tiền ăn mấy chỗ cao cấp thế này rồi?”

Tôi khựng lại.

Cảm giác rõ ràng có một ánh mắt sắc lạnh, nặng trĩu đang gắt gao dán lên người tôi.

14
“Chi Chi.”

Tôi cứng đờ quay đầu lại.

Không xa phía trước, Phó Hàn Thanh đưa tay về phía tôi:
“Lại đây, chúng ta về nhà.”

Sau lưng anh, Thẩm Sơ Sơ mặc một chiếc váy trắng, đang tò mò quan sát tôi.

Tim tôi như bị ai đó xé toạc ra một đường, cơn đau nghẹt thở khiến cả ngón tay cũng khẽ run rẩy.

“Tôi mới không về cái căn trọ rách nát đó với anh đâu!”

Hai tay tôi siết chặt, móng tay gần như cắm vào da thịt.

“Phó Hàn Thanh, đến giờ mà anh còn không hiểu sao? Giờ tôi đã có lựa chọn mới rồi.”

Nhưng anh như không nghe thấy, lại tiến lên một bước, giọng kiên định:
“Lại đây.”

Ngụy Minh bật cười, vòng tay khoác lấy vai tôi. Tôi theo phản xạ muốn hất ra, nhưng cuối cùng vẫn cố chịu đựng.

“Phó Hàn Thanh, không phải anh giỏi lắm sao? Đến bạn gái mình còn giữ không nổi à?”
“Hợp lý thôi, anh nghèo rớt mồng tơi, không tiền không thế, đàn ông như anh, ai mà thèm?”

“Hay là thế này đi!” Ngụy Minh đắc ý, cười như thể ban phát:
“Anh quỳ xuống, dập đầu ba cái, tự nhận mình là thằng con hoang thấp hèn, tôi sẽ suy nghĩ cho anh chút tiền, vài triệu được chứ?”

Tôi cứng người.

Nắm đấm tôi siết chặt đến phát run.

【Tên khốn này nói mãi không mỏi à?
【Một sợi lông chân của Phó Hàn Thanh thôi cũng đã hơn anh gấp mấy lần.
【Chờ đấy, đến lúc anh ấy nuốt sạch sản nghiệp nhà Ngụy rồi xem anh còn ngông được nữa không.
【Dám động tay động chân với tôi? Anh đúng là có mặt mà không có não đấy!】

Ánh mắt Phó Hàn Thanh lạnh băng, bước nhanh đến, trong chớp mắt đã vặn ngược cánh tay đang đặt trên vai tôi của Ngụy Minh.

Ngay sau đó, cả nhà hàng vang lên tiếng hét thảm như bị chọc tiết.
Tất cả thực khách đều quay lại nhìn.

Ngụy Minh đau đến biến dạng cả khuôn mặt:
“Phó Hàn Thanh! Anh làm gì vậy?!”

Phó Hàn Thanh liếc hắn một cái, giọng lạnh như băng:
“Năm xưa, Ngụy Bang An vì muốn trèo cao mà ruồng bỏ vợ con. Ai là kẻ chen chân, ai là con hoang — trong lòng mày tự biết rõ.”

【Chính xác! Mày tự biết rõ bản mặt mình đi!】

Nói xong, anh hất mạnh Ngụy Minh xuống đất, sau đó quay người, nắm tay tôi kéo đi không một lần ngoái lại.