Tôi nghi ngờ bạn trai mình đã bị đánh tráo.
Anh ấy không còn ngủ nướng nữa, mỗi ngày 7 giờ sáng đều đeo tạp dề vào bếp làm bữa sáng, còn biết nướng những chiếc bánh nhỏ tinh xảo.
Anh ấy xóa hết số liên lạc của mọi cô gái, lúc nào cũng muốn dính lấy tôi mà làm nũng.
Anh ấy ăn nhiều hơn hẳn, ngày càng thích ăn thịt bò sống.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, khi anh ấy chỉ mặc một chiếc tạp dề màu hồng, quỳ xuống đất và gọi tôi là “Chủ nhân”…
Tôi không thể chịu đựng được nữa.
“Anh không phải bạn trai thật của tôi, đúng không?”
Anh ấy im lặng, rồi trong chớp mắt biến thành một miếng bánh sữa mềm màu hồng, vươn những chiếc xúc tu nhỏ bé cuốn lấy tôi.
“Xin em đừng bỏ rơi anh… Trong bụng anh đã có trứng của em rồi…”
1
Hôm nay là một ngày thứ Hai kỳ lạ.
Nếu tôi không mắc bệnh tâm thần, thì có lẽ bạn trai tôi đã bị đánh tráo vào đúng ngày này.
Sáng nay, thứ đánh thức tôi không phải là tiếng chuông báo thức, mà là mùi thơm của trứng chiên.
Tôi ngáp dài, bước ra khỏi phòng, và nhìn thấy một đĩa trứng lòng đào vàng óng, phần trong trắng muốt, mềm mại và béo ngậy trên bàn ăn.
Bên cạnh còn có cà phê, đồ ăn kèm mát lạnh, cùng bánh mì nướng giòn rụm.
Bạn trai tôi đang cầm chiếc xẻng nấu ăn, trên người chỉ khoác một chiếc tạp dề Hello Kitty màu hồng, để lộ làn da trắng sáng đến chói mắt.
Anh ấy nở một nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“Bảo bối, tất cả đều là anh làm cho em đấy!”
Anh ấy đẹp đến mức hơi phi thực tế, thậm chí có phần không giống con người.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi miễn dịch với vẻ đẹp của anh ấy, thay vào đó, tôi nổi hết da gà.
Nhìn vào mắt anh ấy, tôi không hiểu sao lại cảm thấy nguy hiểm.
2
Nói về bạn trai tôi, anh ta vốn là một tên cặn bã mà tôi nhặt được từ đống rác.
Chỉ cần ba ngày tôi không chuyển tiền cho anh ta, anh ta liền giở mặt.
Anh ta thích lén lút tán tỉnh gái lạ trên mạng, lấy siêu xe của tôi đến trước quán bar để tán tỉnh các cô nàng xinh đẹp.
Ngoài ra, anh ta còn mắc chứng sĩ diện hão nặng nề, cho rằng phụ nữ sinh ra là để phục vụ đàn ông.
Tệ hơn nữa, anh ta từng dụ dỗ một cô gái ái mộ mình uống thuốc tự sát.
Anh ta là một tên cặn bã, không sai.
Nhưng tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Anh ta trở thành bạn trai tôi…
Là bởi vì tôi đã nhốt anh ta dưới tầng hầm suốt tám ngày.
Hôm đó, tôi đến quán bar tìm vui, và phải nói thật, tôi chưa từng thấy gương mặt nào đẹp đến mức ấy.
Tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên và lập tức tỏ tình.
Anh ta chơi đùa với tôi, ba ngày lừa được 800.000 tệ.
Tôi thấy như vậy là đủ rồi, nên ném anh ta xuống tầng hầm, huấn luyện suốt bảy ngày bảy đêm.
Đến ngày thứ tám, tôi có một anh bạn trai đẹp đẽ với đôi mắt ngập nước.
Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ trừ việc anh ta không chịu ngoan ngoãn.
Anh ta muốn tự do nhưng lại không dám rời đi, muốn giết tôi nhưng lại chẳng dám ra tay.
Mọi chuyện rất thú vị.
Và cũng rất… kích thích.
3
Tôi ngang tàng như vậy là vì tay tôi chẳng mấy sạch sẽ.
Tôi là CEO trong ngành buôn vũ khí, nhưng cuộc sống lại không hề dễ dàng.
Là con gái của nhà họ Tiêu ở Đông Nam Á, tôi đã giành được một miếng bánh từ một gia tộc trọng nam khinh nữ, nhưng cái giá phải trả là việc đắc tội với rất nhiều người trong họ.
Đặc biệt là các anh em họ của tôi – bọn họ luôn ghen tị với tôi.
Họ không ngừng gây chuyện, mong tôi thất bại, rồi cuối cùng phải quay về gia tộc để kết hôn và sinh con, cống hiến cả đời cho gia đình.
Điều đó buộc tôi phải lao đầu vào công việc, áp lực rất lớn.
Dưới áp lực như thế, việc nhốt một tên cặn bã ở nhà để giải trí đã là một hành động đầy đạo đức của tôi rồi.
Ít nhất, tôi không làm hại đến đàn ông lương thiện.
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ cặn bã của anh ta, tôi lại cảm thấy hành vi bạo lực của mình tràn ngập ánh sáng chính nghĩa.
Nhưng từ cái thứ Hai kỳ lạ đó, mùi cặn bã trên người bạn trai tôi bỗng dưng biến mất, thay vào đó là hương vị ngọt ngào của một kẻ mù quáng vì yêu.
Anh ta dùng đôi mắt ướt át đầy yêu thương mà dõi theo tôi, ngay cả trứng chiên mỗi sáng cũng đều có hình trái tim.
Anh ta thay hết quần áo mặc ở nhà, tận dụng quyền đặt may riêng để làm hẳn một tủ đồ ngủ đôi.
Thậm chí còn muốn đổi avatar cặp với tôi.
Tôi hỏi:
“Anh không cần đám em gái kia nữa à?”
Anh ta như thể vừa mới ý thức được chuyện này, gào lên một tiếng chói tai vào danh sách liên lạc đầy gái của mình.
Đọc full tại page ” Sâu nhỏ đáng yêu”
Sau đó ôm mặt khóc suốt một buổi chiều, vừa khóc vừa lẩm bẩm:
“Tôi bẩn rồi…”
Anh ta khóc ầm ĩ đến mức tôi phải dỗ dành, rồi bị ôm lấy mà dụi đầu vào lòng rất lâu.
Anh ta thật sự giống hệt một con bọ cánh cứng bị pheromone làm cho lú lẫn.
Tôi chắc chắn, người này không phải anh ta trước kia.
Ai đã đánh tráo bạn trai tôi, mà lại làm lộ liễu như vậy chứ?
Tôi cần phải nói chuyện rõ ràng với anh ta.
4
Tôi phải làm cho ra lẽ, không thể để kẻ mạo danh này tự do ở trong nhà tôi được.
Dù rằng có một người bạn trai với dáng người hoàn hảo, gương mặt đẹp như tranh vẽ, vừa biết nấu ăn, giặt giũ, lại còn thích làm nũng là ước mơ của mọi cô gái…
Nhưng quan trọng hơn là sự an toàn.
Tôi mới 24 tuổi, không thể chết một cách khó hiểu trong tay một kẻ bí ẩn.
Hôm đó, tôi giả vờ đi làm, nhưng thực tế đã tập hợp một đội an ninh ẩn nấp xung quanh nhà, thậm chí còn bố trí một tay bắn tỉa trên nóc tòa nhà đối diện.
Tôi mở cửa bước vào nhà…
Đập vào mắt tôi là một tấm lưng trắng nõn rộng lớn, vòng eo mảnh khảnh dẻo dai, một sợi dây mỏng manh vắt ngang trên đường cong gợi cảm…
Khoan đã!
Anh ta đang mặc cái gì vậy?!
Chỉ là một chiếc tạp dề thôi sao?!
Nghe thấy tiếng động, bạn trai tôi quay đầu lại, bỏ dở chiếc bánh đang làm, lao thẳng đến trước mặt tôi, quỳ xuống.
Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng nâng chân tôi lên.
“Chủ nhân, em về rồi!”
Tôi nhìn chiếc tạp dề màu hồng, hoàn toàn bối rối.
Người này chắc chắn không phải anh ta trước kia.
Tôi cắn chặt đầu lưỡi để giữ bình tĩnh, rút khẩu Beretta ra, dí thẳng vào đầu anh ta.
“Nói đi, rốt cuộc anh là ai?”
5
“Tôi là Thẩm Tinh Sinh, tôi là bạn trai của em.”
Đến mức này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ bọn chúng lại cử đến một tên ngốc sao?
“Anh không phải.”
“Tôi là!”
Tên giả mạo bắt đầu sốt ruột, tôi dường như nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt anh ta.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào ngày 6 tháng 7, lúc 23 giờ 56 phút. Khi đó, em nói rằng em rất thích tôi, hỏi tôi có muốn theo em hay không…”
Hắn ta giả vờ đỏ mặt.
“Sau đó, em đã cho tôi rất nhiều… tiền, rồi mang tôi về nhà, nhốt vào chiếc tổ tối tăm mà ấm áp, không cho tôi rời đi…”
Trên gương mặt của hắn lộ ra một biểu cảm kỳ quái, như thể đang đắm chìm trong giấc mơ hạnh phúc.
“Tôi đã sống trong chiếc tổ tràn ngập hương thơm của em suốt tám ngày, đến ngày 11 tháng 9, lúc 10 giờ 34 phút 55 giây, tôi bước ra ngoài và tiến vào lãnh địa của em…”
Không khí bỗng chốc trở nên lạ lùng, xen lẫn một chút lãng mạn vặn vẹo.
Những từ như “lãnh địa”, “tổ”, khiến tôi nổi cả da gà.
Tôi lên đạn khẩu Beretta.
“Không tệ, thời gian bước ra ngoài rất chính xác.”
Hắn ta vươn tay muốn ôm tôi, nhưng lập tức bị tôi bẻ ngoặt hai tay, ấn chặt xuống đất.
Đầu gối tôi mạnh mẽ đè lên lưng hắn.
“Nhưng lúc tôi thả Thẩm Tinh Sinh ra, anh ta đã bất tỉnh rồi.
“Nên nói đi, rốt cuộc anh là ai?”
Tôi đã nghĩ rằng tên giả mạo này sẽ chửi bới, sẽ tiếp tục chối cãi, hoặc bất ngờ tấn công tôi…
Không ngờ hắn… xẹp lép luôn rồi.
Ngay trước mặt tôi, hắn tan chảy, co lại, rồi “bốp bốp bốp” biến thành một vũng nhỏ.
Một sinh vật mềm mại đáng yêu, trông giống như mấy món đồ chơi bóp bóp màu hồng dành riêng cho những cô gái thích thứ dễ thương.
Tôi dùng hai ngón tay nhấc sinh vật không rõ nguồn gốc này lên.
Nó ngoan ngoãn để tôi cầm trên tay, cảm giác rất thích, giống như loại slime cao cấp, mềm mại và dẻo quánh.
Trên cơ thể hồng nhạt ấy có hai chấm đen bé xíu, bây giờ trông y hệt biểu cảm ( ?д`), đầy vẻ tuyệt vọng.
“Này, còn sống không đấy?”
Tôi đưa tay chọc chọc đống nhỏ này.
Nó như có chút sức sống trở lại, vươn mấy cái xúc tu nhỏ quấn lấy ngón tay tôi.
“Cầu xin em đừng bỏ rơi anh… Bụng anh đã có trứng của em rồi…”
À… thế giới này đúng là kỳ diệu ghê.
6
Tôi kéo rèm lại, ra lệnh cho đội an ninh bên ngoài rút đi.
Sau đó bắt đầu chọc chọc cái thứ kỳ quái này.
“Này, rốt cuộc mày là cái giống gì?”
“Này, sao mày lại biến thành bạn trai tao?”
“Này, trứng là sao?”
Tiểu quái vật không trả lời, nằm bẹp ra.
Thậm chí còn đang dần dần nhạt màu, từ hồng nhạt tràn đầy sức sống chuyển thành trắng bệch.
Giả chết à? Trốn tránh đúng là đáng xấu hổ, nhưng lại rất có ích nhỉ?
Tôi nhấc nó lên, thả vào chảo, rắc muối, bật lửa.
“Loại sinh vật nhầy nhụa mà không biết nói chuyện, sẽ bị con người ăn đấy.”
Dưới nhiệt độ tăng cao, tiểu quái vật rốt cuộc cũng có phản ứng.
“Anh không phải sinh vật nhầy nhụa! Em còn nhớ hồi bé, em từng nhặt một con bạch tuộc kỳ lạ trên bãi biển rồi ném nó xuống biển không? Đó chính là anh!”
À… tôi chẳng nhớ gì cả.