Tôi thường cứu động vật nhỏ, bao nhiêu con bạch tuộc mắc cạn bị tôi ném trở lại biển, ai mà nhớ nổi?

“Ơn cứu mạng thì phải lấy thân báo đáp… Nhưng em không thích anh.”

Nó ỉu xìu, tự lật mình lại, để phần thân chiên đều hơn, rồi cắt một miếng vàng giòn thơm phức đưa đến bên miệng tôi.

“Cho em ăn.”

Giọng điệu nghe trầm buồn, giống như một sinh viên cày đề suốt đêm nhưng đề thi lại chẳng trúng cái nào.

Tôi bị ma xui quỷ khiến mà cắn một miếng.

… Ngon thật.

Còn tươi ngon hơn cả nấm rừng Vân Nam.

Nhưng không thể ăn thêm nữa! Cái này thật sự rất kỳ quái!

Tôi nhấc nó ra khỏi chảo, đặt lên đĩa, chọc chọc.

“Dậy đi, dậy đi, cứng cáp lên chút nào.”

Tiểu quái vật càng co tròn lại, chỉ còn đôi mắt đậu đen nhìn tôi đầy u sầu.

“Không sao cả. Bị phát hiện rồi. Sẽ bị chia tay rồi. Chết luôn cũng được.”

“Em ăn anh đi, nhớ rắc thêm tiêu đen cho thơm.”

Nó yếu ớt, trông như một sinh viên đại học chật vật vì không tìm được việc làm, đành phải lao vào ôn thi cao học.

“Nhưng mà, tôi đâu có nói sẽ chia tay?”

“Cái gì?!”

Tiểu quái vật sốc nặng, tiểu quái vật vui sướng, tiểu quái vật từ ( ?д`) biến thành o(-^O^-)o.

Xúc tu của nó vung vẩy, rồi ngay lập tức biến lại thành mỹ nam cao 1m85, nhào thẳng vào người tôi.

“MẶC QUẦN ÁO VÀO!!!”

7

“Vậy rốt cuộc, Thẩm Tinh Sinh thật đâu? Anh ăn anh ta rồi à?”

“Anh chính là Thẩm Tinh Sinh! Gã nhân loại đó không phải! Anh đến từ những vì sao! Anh là… tinh… sinh…”

Có vẻ như việc nghi ngờ thân phận chính là điểm yếu của hắn.

Thẩm Tinh Sinh bắt đầu mất kiểm soát, hình dạng con người trở nên bất ổn, cơ thể có dấu hiệu sụp đổ.

Khung cảnh trước mắt tôi trở nên vô cùng kinh dị.

“Bình tĩnh lại!”

Tôi túm chặt lấy đống chất lỏng phi Newton trước mặt, cố hết sức nâng nó lên, để cảnh tượng trông bớt kinh dị một chút.

Kỳ quặc thật.

Cả người Thẩm Tinh Sinh đang tan chảy trong tay tôi.

Tôi lại cảm thấy có chút… phấn khích một cách khó hiểu.

So với gã bạn trai cũ chỉ có gương mặt đẹp, chỉ biết tiêu tiền mà không mang lại giá trị tinh thần, thì Thẩm Tinh Sinh phiên bản tiểu quái vật thú vị hơn nhiều.

Gia vị quái vật, chẳng phải vui hơn gia vị tra nam sao?

Vừa vung tay cố gắng làm cho đống chất keo dính màu hồng này đứng thẳng lên, tôi vừa đưa ra yêu cầu.

“Làm bạn trai tôi rất đơn giản, chỉ cần hoàn thành điều kiện này là được.”

“Điều kiện gì! Anh nhất định sẽ làm được!”

Tiểu quái vật lập tức hóa thành hình người, ánh mắt lấp lánh.

“Phu đức, phu dung, phu ngôn, phu công, đó là truyền thống đạo đức của dân tộc Trung Hoa.”

Tôi lấy từ sau lưng ra một cuốn 《Nam Đức》 đưa cho hắn.

“Nam đức là món hồi môn tốt nhất của đàn ông. Đối với bạn trai tôi, đây là môn học bắt buộc.”

8

Tiểu quái vật là một học sinh gương mẫu.

Chỉ trong một ngày, hắn đã học xong 《Nam Đức》, sau đó tự tìm đọc tiếp 《Phúc đức của đàn ông là do tu dưỡng mà thành》 và 《Nam huấn kinh》.

Rất nhanh, phòng hắn chất đầy sách vở, từ một con quái vật mù chữ biến thành quái vật ham học.

Cùng với sự gia tăng kiến thức của hắn, cuộc sống của tôi trở nên cực kỳ thoải mái.

Ba bữa ăn chưa bao giờ trùng lặp là chuyện cơ bản, mỗi sáng quần áo đều được phối sẵn, thậm chí tôi chỉ cần duỗi chân là có xúc tu đưa dép đến tận nơi.

Khi đọc đến câu “Đàn ông giữ nhà sạch sẽ, phụ nữ mới có tâm trạng tốt, gia đình mới hạnh phúc.”, hắn thẳng miệng nuốt luôn con robot hút bụi.

“Anh làm cái gì vậy?!”

Tôi sốc nặng.

“Nó không đảm đang bằng anh…”

Hắn cúi đầu lầm bầm, rồi rút ra một sợi xúc tu, biến thành hơn hai mươi con robot hút bụi, chui vào mọi ngóc ngách trong nhà.

Hôm sau, tôi phát hiện ngay cả khe gạch sàn cũng sạch bóng.

Sau này, tôi còn phát hiện hắn thích biến thành hình dạng của Thẩm Tinh Sinh, mặc tạp dề, cầm cây lau nhà, quét dọn quanh tôi.

Dây tạp dề ôm sát hông, áo thun trắng mười tệ ba cái không chỉ cổ áo quá rộng mà còn mỏng tang…

Hắn thậm chí còn đổ mồ hôi một cách rất có tính người.

Ừm… hấp dẫn quá mức.

Đọc full tại page ” Sâu nhỏ đáng yêu”

Không biết hắn có xem thứ gì không phù hợp với trẻ em không nữa.

Vì dạo này hắn ngày càng giống con người, tôi quyết định dẫn hắn ra ngoài chơi một chuyến.

Tiểu quái vật không có lỗ chân lông, bản thể là một khối gel màu hồng đáng yêu, nên khi biến thành người, hắn còn đẹp hơn Thẩm Tinh Sinh thật.

Mái tóc dài xoăn nhẹ, mỹ nam với nhan sắc và khí chất vượt xa loài người.

Tôi chỉ mới vào tiệm mua trà sữa một lát, mà hắn đã bị một đám em gái vây lại xin WeChat.

Nếu là tên tra nam ăn bám kia, hắn sẽ giả vờ từ chối, nhưng sau lưng vẫn lén lút thêm liên lạc của các cô gái đẹp.

Còn tiểu quái vật thì sao?

Hắn sẽ chọn cách nào?

Tôi cố ý đứng một bên quan sát, không chen ngang.

Tiểu quái vật nhìn họ, nở một nụ cười ngọt ngào đến mức có thể gây tiểu đường, rồi nói:

“Xin lỗi, tôi không thể kết bạn với người khác. Vì tôi là… đồ riêng của chủ nhân.”

Phụt!!!

Tôi lao như bay đến bịt miệng hắn lại.

9

Không ngờ luôn.

Tưởng rằng tiểu quái vật là một đống gel trong sáng vô tội.

Không ngờ nội tâm lại bẩn thỉu y như một cái cống.

“Đồ riêng của chủ nhân”?!

Hắn đang nghĩ cái quái gì thế?!

Tôi không dám đi dạo phố nữa, kéo hắn về thẳng nhà.

Tôi còn chưa kịp lau mồ hôi vì bị hủy danh tiếng, thì tiểu quái vật đã rơi vào trạng thái ưu sầu nặng nề.

Hắn rất nhạy bén, chắc là đã nhận ra tôi không tán thành những lời hắn vừa nói.

Suốt dọc đường, hắn cụp đầu xuống, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn tôi.

Mỹ nam u sầu, trông như phiên bản sống của Tây Thi ôm tim, khiến mỗi người qua đường đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Rồi sau đó quay sang dùng ánh mắt chỉ trích nhìn tôi một cái…

Nếu ánh mắt có thể hóa thành mũi tên, thì giờ tôi đã thành một con nhím rồi.

Về đến nhà, hắn uể oải ngồi xổm ngay bậc cửa, đôi mắt hoe đỏ, ầng ậng nước khi ngước lên nhìn tôi.

“Tại sao không cho anh nói hết… Có phải anh không đáng để em nhìn nhận không?”

Tổ tông ơi, rốt cuộc ai mới là người không đáng để nhìn nhận chứ?

Câu “đồ riêng của chủ nhân” mà anh vừa nói, tôi nghe xong còn cảm thấy mình mất mặt hơn đó.

“Tiêu Tình… rốt cuộc chúng ta là quan hệ gì?”

Hả? Lại còn muốn đánh phủ đầu trước à?

“Quan hệ giữa quái vật và người nuôi quái vật thôi.”

Tôi thừa nhận, câu này của tôi hơi phũ.

Nhưng không ngờ “Thẩm Tinh Sinh” lại đau lòng đến mức tan chảy ngay tại chỗ, nhanh chóng co rút lại, nhạt màu, biến thành một quả cầu trắng bệch.

Hắn dùng giọng điệu của Chân Hoàn khi phát hiện mình chỉ là thế thân của Thuần Nguyên Hoàng hậu, nghẹn ngào trách móc:

“Tôi… tôi biết tôi chưa đến được vị trí bạn trai… Nhưng chẳng lẽ tôi không đáng để làm tiểu kiều thê của tổng tài bá đạo sao?”

Hả?

Hả??

Hả??????

10

Học hỏng rồi, cái này tuyệt đối là học hỏng rồi.

Tôi thở dài một hơi, day day trán.

“Gần đây anh đọc cái gì thế? Đưa tôi xem thử.”

Không ngờ tiểu quái vật lại trịnh trọng lôi từ dưới gầm giường ra một cái… kén bọc trong màng thịt.

Móng tay hắn đột nhiên trở nên sắc nhọn, rạch mạnh một đường.

Cái kén trông như trùm phản diện trong phim kinh dị từ từ nứt ra, bên trong tràn ra một đống tiểu thuyết ngôn tình sặc sỡ.

“Những quyển sách này… cực kỳ hay… Còn hay hơn mấy thứ sách kiến thức nhân loại mà em bắt anh đọc.”

“Và anh cũng học được rất nhiều về con người!”

Hả?

Tiểu quái vật, đây chính là những gì anh học được từ con người đấy à?

Hắn không nghe được tiếng gào thét trong lòng tôi, quay lưng về phía tôi, khe khẽ lẩm bẩm như một con dế mèn, nâng niu lật ra 《Tù Ái Si Mê: Bá Tổng Không Cho Tôi Nghĩ Đến Việc Bỏ Trốn》, 《Cướp Được Tiểu Kiều Thê, Cưng Hết Mực》, 《Mùa Hè Cuồng Nhiệt Của…》 và hàng loạt truyện khác.

Sau đó, hắn bắt đầu chứng minh.

Hắn là tổng tài bá đạo, còn tôi là bạch liên hoa nữ chính.

“Em sinh ra trong một gia tộc quyền thế và giàu có.”

Hắn nói.

“Đúng.”

“Em không được coi trọng trong gia tộc, nhưng thông qua nỗ lực đã tự mình mở công ty, giành lấy địa vị.”

“Ừm…”

Sao ngay cả chuyện này hắn cũng biết? Hắn đã bám theo tôi bao lâu rồi?

“Em trẻ đẹp lại nhiều tiền, rõ ràng có vô số người theo đuổi, nhưng lại cố tình chọn một Thẩm Tinh Sinh xuất thân nghèo khó nhưng có nhan sắc khuynh thành.”

“Không sai…”

Tiếp tục khen đi, nghe cũng hay phết đấy.

“Vậy nên, em chính là tổng tài bá đạo.”

Rất logic.

“Còn anh… là tiểu kiều thê mà em cưỡng ép đoạt lấy.”

Tôi nhớ lại tám ngày tám đêm Thẩm Tinh Sinh thật khóc lóc trong tầng hầm, miễn cưỡng gật đầu.

“Dù là trong vũ trụ hay trên trái đất, anh chưa từng có bạn đời, anh cực kỳ trong sáng.”

Ờ… (°_°) …

“Anh còn rất đẹp nữa.”

Hắn dí gương mặt đẹp trai phi nhân loại đến sát tôi, nghiêm túc kết luận.

“Đẹp đẽ, thuần khiết, bị tổng tài bá đạo cưỡng ép cướp về… Anh chính là tiểu bạch hoa cấm luyến của tổng tài!”

“……”

Cạn lời.

Tôi phải đốt sạch thể loại tổng tài bá đạo này.

Rồi tóm hết đám tác giả mấy bộ truyện đó lại.