Tôi là nhà tài trợ nghèo nhất lịch sử, bỏ ra đúng 500 tệ để “bao nuôi” một chú chim hoàng yến… bằng đồng.

Hẹn hò thì ăn đồ ở tiệm ăn bình dân Sa Hiền, đi dạo thì ghé Miniso, đến cả thuê phòng cũng chọn khách sạn giá rẻ với tiêu chí “giá cả phải chăng, tiện nghi tối thiểu”.

Sau này, ví tiền thật sự chịu hết nổi cảnh bị vắt kiệt, tôi rơi nước mắt chia tay anh ta:
“Xin lỗi, tôi chán rồi.”

Người đàn ông lập tức biến thành cún con trà xanh, mắt hoe đỏ:
“Em biết mà, anh theo em từ khi còn rất nhỏ…”

Cho đến một hôm, tôi vô tình thấy anh ta bước xuống từ chiếc Rolls-Royce.

Tôi phẫn nộ gào thét:
“Đồ thiếu gia chết tiệt! Ai bảo anh đú trend chơi trò bao nuôi hả?!”

01

【Bảo bối tan làm chưa đó~】
【Tối nay muốn ăn gì nè~】
【Nếu hôm nay không mệt thì mình gặp nhau được không? (mắt cún đáng thương.jpg)】

Tôi nhìn thấy tin nhắn thì đã là hai tiếng sau.
Hôm nay sếp bác thẳng mặt bản kế hoạch của tôi.
Tôi đang cày bừa tăng ca để làm lại một bản mới ngon lành hơn cho lão.

Nhìn cái sticker mặt cún con đáng thương trong khung chat, lòng tôi mềm nhũn.

【Gặp chứ! Em xong liền, lát cưỡi con xe điện nhỏ đi đón anh nhé!】

Giang Hoài Niên rep ngay:
【A… nhưng mà bảo bối ơi, ngoài trời đang mưa đó.】

Tôi liếc ra ngoài cửa sổ.
Quào.
Thật sự mưa thiệt.

【Vậy anh đi xe buýt tới chỗ em nha, em trả tiền vé cho~ [mắt đưa tình][hoa hồng][hoa hồng]】

Giang Hoài Niên vội vàng từ chối:
【Không cần không cần đâu, cuối tháng rồi, em giữ lại tiền mà tiêu.】

Hở?
Ý gì đây?
Dám nghi ngờ tài chính của chị à?

Tôi phản đòn ngay bằng cách chuyển khoản cho ảnh 13,14 tệ – tiền cashback từ app mua sắm.

【Đàn ông à, nói đi, có cảm động không nè~ [gợi tình][gợi tình][gợi tình]】

Giang Hoài Niên rất nể mặt tôi, gửi liền ba cái sticker “Tạ ơn Hoàng đế nhỏ”.

Qua màn hình thôi mà tôi cũng tưởng tượng được ánh mắt lấp lánh sao trời của ảnh.
Chậc, phụ nữ tụi mình đúng là nhìn trai đẹp mới có sức làm việc.

【Tới dưới công ty em thì nhắn, em dắt anh đi ăn tiệm Sa Hiền nhé [hun][hun][hun]】

Giang Hoài Niên im hơi lặng tiếng một lúc lâu, rồi mới nhắn về đầy do dự:

【Hôm nay… mình không ăn Sa Hiền được không? Ăn hơi ngán rồi…】

Tôi nghĩ lại, đúng là tháng này đã ăn hơn chục bữa rồi.
Ờ, đúng là hơi ngấy.

Tôi cười toe toét gõ chữ:
【Vậy đưa anh đi ăn gì sang chảnh một chút nha~】

Giang Hoài Niên ngạc nhiên:
【Em lãnh lương rồi à?!】

Tôi:
【Không không~ nhưng ăn mấy món “sang” như đồ của Wallace thì vẫn có tiền mà~】

Giang Hoài Niên:
【……Ừm, được rồi.】

02

Nói chứ, lần đầu tôi gặp Giang Hoài Niên cũng khá là… kịch tính.

Bạn thân của tôi – Diệp Thanh Thanh trúng vé số, nhất quyết kéo tôi đến hội sở, bắt tôi “mở mang tầm mắt” bằng cách gọi hẳn… mười nam người mẫu.

“Nếu tao giàu rồi mà quên mày thì còn ra gì nữa? Đào Uyên, hôm nay dù có nói gì đi nữa cũng phải để mày thấy thế giới tươi đẹp là như nào!”

Tôi bị lôi vào một phòng bao “thường thường”.

Trong đó đủ loại đàn ông đứng xếp hàng, có mấy anh táo bạo còn tự cởi cúc áo sơ mi mỏng tang, khoe múi bụng như tạc tượng.

Má ơi.

Body thì ngon đấy…
Nhưng mặt thì… ừm, đúng kiểu “tôm” – phải vứt đầu mới ăn được phần thân.
Tôi nhìn qua mười cái mặt “miễn cưỡng qua được”, tự dưng cảm thấy nhân loại vô vọng.

Không buồn nói, tôi chỉ cắm cúi uống mấy ly rượu ngọt màu xanh.
Ngồi như ngồi trên đống lửa được mấy chục phút thì lấy cớ đi vệ sinh để chuồn.

Xui xẻo thay, Giang Hoài Niên khi ấy đang đứng ngoài hành lang nghe điện thoại.
Mắt tôi như có radar, lia phát là dính luôn anh.

Anh có khuôn mặt góc cạnh rõ nét, ánh mắt sắc như cánh hoa đào, đuôi mắt dài và xếch nhẹ, không cười thì nhìn vừa mơ màng vừa lạnh lùng.

Trời ơi!
Đây là… cực phẩm!

Trong cơn men phừng phừng, tôi hoàn toàn bị nhan sắc dắt mũi.
Tôi nhào tới:
“Cậu em à? Trông ngon lắm đó nha.”

Giang Hoài Niên lườm tôi, chau mày tính rời đi.

Tôi cười lạnh trong bụng.
Ra làm trai bao mà còn chảnh à?
Nhưng anh quá đẹp, nên tôi tạm tha thứ.

Tôi không nói không rằng, túm lấy tay anh đè vào tường:
“Ngại à? Chị lại càng thích. Nói đi, giá bao nhiêu?”

Giang Hoài Niên nghe vậy thì bật cười, mà ánh mắt chẳng có tí ý cười nào.

“Anh đắt lắm, không có tiền thì đừng mơ mộng viển vông.”

Có hai chữ anh nói đâm trúng tim tôi.

Không hiểu sao lúc đó tôi lại to gan đến thế, chẳng kịp nghĩ ngợi đã nhào lên… hôn anh một cái.

Giang Hoài Niên sững người mất nửa phút mới nhớ ra phải đẩy tôi ra.
Hôm đó tôi tăng ca chưa ăn gì lại uống rượu, nên xỉu luôn.

Thế là Giang Hoài Niên đành phải đen mặt… đưa tôi vào viện.

Tỉnh lại trong bệnh viện, tôi lấy số anh để lại rồi kết bạn với anh.

Và sau đó, tôi… tiếp tục tán tỉnh.

Ví dụ những tin nhắn thường ngày như sau:

【Chào anh Giang, em có thể bao nuôi anh không? Em sẽ đối xử thật tốt với anh.】
【Em định chi bao nhiêu đây?】
【500 tệ mỗi tháng được không?】
【Xin phép từ chối.】

【Anh Giang ơi, em mang bữa sáng cho anh nha? Em nấu ăn cũng được lắm~】
【Được thôi, anh chờ ở ga tàu tuyến số 10.】
Sáng hôm sau tôi nhắn lại:
【Xin lỗi nha anh Giang, em đói quá lỡ ăn mất phần của anh luôn rồi…】
Giang Hoài Niên: ?

【Niên bảo, mai anh rảnh không? Em muốn hẹn hò~】
【Được, gặp ở cửa ga. Anh đến rồi, trời hôm nay âm u, nhớ mặc áo khoác nha. Em đâu rồi? Có chuyện gì trên đường không? Anh qua đón nhé?】

Ba tiếng sau tôi mới nhắn lại:
【Xin lỗi anh Niên nha, hôm qua em tăng ca tới sáng, ngủ quên mất tiêu… lần sau mình hẹn lại nha~】
Giang Hoài Niên: ……

03

Sau ba tháng mặt dày bám riết không buông, vậy mà tôi vẫn chẳng có tiến triển gì.

Tôi đành nhờ Diệp Thanh Thanh xem lại toàn bộ đoạn chat giữa tôi với Giang Hoài Niên.

Cô nàng lật lật rồi lườm tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp:
“Cậu theo đuổi người ta mà nhìn như kiểu ‘dù không có công cũng có khổ’, không có tí kỹ thuật gì, toàn là đâm đầu lao tới!”

Tôi nghiêm túc phản bác:
“Tôi không phải theo đuổi, là bao nuôi anh ta mà!”

Diệp Thanh Thanh á khẩu không nói nổi lời nào, cuối cùng đưa ra một kế ngu hết cỡ.

Tối hôm đó, Giang Hoài Niên tới đón tôi tan làm rồi đưa tôi về dưới nhà.

Tôi, một đứa chưa từng nói dối bao giờ, lần đầu tiên bịa chuyện, cả người run như cầy sấy:

“Ờ… cái đó… mèo nhà tôi biết múa ba-lê… anh… anh có muốn lên xem không…?”

Giang Hoài Niên nhìn tôi trân trân.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ từ chối, ai ngờ lại nghe thấy câu:

“Được.”

Hạnh phúc đến bất ngờ quá thể.

Tôi đầu óc choáng váng, lơ mơ dắt anh lên lầu.

Vừa vào nhà, Giang Hoài Niên nhìn quanh một vòng, rồi thắc mắc:
“Mèo của em đâu?”

Trong lòng tôi gào thét:
Con khỉ nào cho tôi nuôi mèo đâu trời?!

Tôi nuôi rùa còn nuôi chết thì dám nuôi thú cưng gì chứ?
Nhưng mặt ngoài vẫn phải bình tĩnh, nhớ lại lời Thanh Thanh dạy, tôi cố dằn cơn nhục nói:

“Tất nhiên là con mèo hoang quyến rũ chính hiệu này nè – là em đó! Meo~”

「……」

「……」

Giang Hoài Niên im lặng.
Tôi cũng câm nín.

Chưa bao giờ cảm thấy không khí nó… loãng như vậy.
Làm sao đây, tôi thật sự muốn độn thổ.

Những chuyện sau đó tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Chỉ biết là, không ai nói gì, nhưng cuối cùng thì… Giang Hoài Niên hôn tôi, rồi đè tôi.

Sáng hôm sau tôi mỏi nhừ người, đau cả eo lưng mà vẫn phải lê xác đi làm.

Trước khi đi, Giang Hoài Niên nhẹ giọng đầy áy náy:
“Hôm nay anh có tiết lúc 8 giờ sáng, phải đi trước, tối đón em tan làm nha.”

Tôi:
Hở?
Tiết gì cơ?
Tiết tám giờ?

Chẳng lẽ… Giang Hoài Niên là sinh viên đại học?!

Mà vậy thì tại sao lại đi làm nam người mẫu hả trời?!

Tôi như bị sét đánh ngang tai.

Tội lỗi quá rồi.
Tôi vậy mà đã vươn móng vuốt đen tối của mình ra với một mầm non tương lai của Tổ quốc.

Anh vừa đi, tôi lập tức xóa sạch và chặn tất cả thông tin liên lạc của anh luôn.

Kết quả, tối hôm đó bị anh chặn cửa nhà.

“Sao em lại chặn anh?”

Tôi xấu hổ không dám nói thật lý do.
Dù gì thì đàn ông cũng rất nhạy cảm với chuyện người ta bảo họ… “non”.
Tất nhiên là… non tuổi thôi.

Thế là tôi bày đặt học lại giọng điệu của anh lúc trước:
“Anh đắt quá, em không bao nổi.”

Lông mày Giang Hoài Niên giãn ra, cả giọng nói cũng nhẹ hẳn đi:

“Không sao, mỗi tháng 500 là được.”

Tôi:
Hả??

Thế là, tôi với Giang Hoài Niên… cứ thế bắt đầu một mối quan hệ trong sáng, thuần khiết, không tạp chất – mối quan hệ bao nuôi hợp đồng chính hiệu.