04
Một tiếng sau, tôi nhận được điện thoại của Giang Hoài Niên.
Anh đã đến dưới công ty tôi rồi.
Giang Hoài Niên đứng trong mưa, che ô.
Bộ đồ đen đơn giản lại càng tôn lên vẻ thanh tú, cao ráo của anh.
Dưới lớp áo sơ mi có thể lờ mờ thấy được vòng eo săn chắc, từng động tác đều mang theo vẻ lười biếng lạnh nhạt, như thể trên đời này chẳng có gì khiến anh bận tâm.
Mãi đến khi thấy tôi, ánh mắt anh mới lập tức sáng lên.
Hu hu hu, đẹp trai quá mức chịu đựng!
Cảm giác bao nhiêu ấm ức đi làm cả ngày đều tan biến!
Tôi cố kìm nén niềm vui, bước nhanh về phía anh.
Lại gần mới thấy trong tay anh xách theo một hộp cơm trông vô cùng tinh tế.
“Tay anh cầm gì đấy?”
Giang Hoài Niên đỡ lấy túi xách của tôi, kéo tôi hẳn vào dưới ô rồi thuận miệng trả lời:
“Cơm anh mang cho em. Đầu bếp ở nhà nấu: cá phi lê rang muối, canh gà ác và cả sườn xào chua ngọt – món em thích nhất.”
Tôi hít hà mùi thơm, thốt lên:
“Uầy, ăn ngon thế cơ à? Mà… đầu bếp nhà anh là sao? Ba mẹ anh làm đầu bếp hả?”
Giang Hoài Niên đột nhiên im bặt.
Tôi lúc ấy đang mải mê ngắm cái hộp cơm đẹp đẽ nên không để ý.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đáp:
“Ờ… cũng có thể coi là vậy.”
Tôi ôm hộp cơm đầy hân hoan.
Không cần đi ăn đồ Wallace nữa, lại tiết kiệm được một khoản!
Một chú “chim sẻ mạ đồng” hiểu chuyện như thế, tôi biết tìm đâu ra người thứ hai chứ?
Tôi hôn nhẹ lên má anh, cười tít mắt:
“Thích anh nhất luôn đó~”
Giang Hoài Niên ban đầu còn hơi ngượng ngùng cười cười,
Nhưng ngay sau đó lại sầm mặt, như chợt nghe ra điều gì trong câu nói của tôi.
“Thích nhất là sao? Ý em là còn có người khác nữa hả?”
Tôi tròn xoe mắt.
Gì cơ gì cơ?
Chỉ nuôi một mình anh thôi mà tôi đã sắp cạn ví rồi, moi đâu ra người thứ hai!
Giang Hoài Niên nheo mắt lại:
“Chẳng lẽ gần đây em được tăng lương, nên bắt đầu không kiểm soát nổi bản thân nữa?”
“Quả nhiên, câu ‘phụ nữ có tiền là hư’ không sai chút nào.”
“Anh muốn tăng giá!”
05
Miệng của Giang Hoài Niên lải nhải như súng máy, bắn liên thanh không ngừng.
Tôi vừa nghe thấy hai chữ “tăng giá” là đầu muốn nổ tung, lập tức phản đối:
“Không được!!”
Giang Hoài Niên càng nhăn mặt hơn, nhìn kiểu gì cũng thấy như sắp khóc đến nơi.
Tôi vội vàng dỗ dành:
“Ấy ấy, em chỉ có mình anh thôi mà, cũng không được tăng lương gì hết! Anh nhìn anh kìa, nhỏ nhen ghê!”
Nghe vậy, sắc mặt anh mới hơi dịu lại một chút.
Nhưng mà… ờ thì… đúng là anh vừa nhắc tôi một điều:
Tiền bao nuôi tháng này tôi còn chưa chuyển cho anh.
Tôi lập tức móc điện thoại ra, chuyển khoản số dư cuối cùng trong ví WeChat – 487.5 tệ – cho anh.
Giang Hoài Niên không hiểu:
“Chuyển gì thế?”
Tôi đột nhiên thấy hơi lạnh, liền dúi vào lòng anh cho ấm.
“Tiền bao nuôi tháng này đó~ anh nhận đi nè. Còn thiếu 12 tệ rưỡi mai em đưa tiền mặt.”
Giang Hoài Niên: “……”
Tôi không vui trừng mắt nhìn anh:
“Sao thế! Chê tiền mặt à? Em nói cho mà biết, tiền thì không phân sang hèn cao thấp gì hết á!”
Giang Hoài Niên thở dài khe khẽ:
“Rồi rồi, anh biết rồi, cảm ơn chị gái.”
“Ngoan~”
Giang Hoài Niên đột nhiên cười ngại ngùng, rồi ghé sát, giọng mang đầy ẩn ý:
“Mai anh… không có tiết học nào cả~”
Tôi chợt hiểu ra.
Ồ hô, muốn “nộp công lương” rồi chứ gì!
Hóa ra thằng nhóc này còn biết chủ động ý thức cống hiến cơ à?
Tốt đấy!
Nhưng nghĩ tới ví tiền lép kẹp của mình, tôi đành cắn răng từ chối:
“Không được, để đến khi có lương đã!”
Không phải tôi nhất quyết muốn tốn tiền thuê khách sạn,
Chỉ là… mang Giang Hoài Niên về nhà mình thì có vẻ không tôn trọng lắm.
Tốt nhất cứ công tư phân minh, đàng hoàng sạch sẽ.
Khách sạn tôi chọn không phải xịn nhất, nhưng cũng ổn.
Giang Hoài Niên nghe vậy thì nhíu mày, nói nhỏ:
“Hay… để anh đặt chỗ nha?”
Tôi dứt khoát lắc đầu:
“Sao được! Anh là người của em mà!
Cho dù em có ‘lừa thân’ anh, cũng tuyệt đối không thể ‘lừa tiền’!”
Giang Hoài Niên ỉu xìu thấy rõ.
“…Ừ, thôi vậy.”
06
Con trâu chăm chỉ cày cuốc là tôi cuối cùng cũng nhận được lương tháng sau một tháng làm việc vật vã.
Còn chưa kịp vui vẻ được mấy giây.
Chủ nhà đã nhắn tin đòi tiền thuê.
Trả xong tiền thuê thì tiếp tục là tiền nước, tiền điện, tiền gas, tiền phí dịch vụ tòa nhà.
À đúng rồi, tháng trước tôi còn mượn Diệp Thanh Thanh 1.000 tệ để mua quà cho Giang Hoài Niên.
Cũng phải trả nốt.
Chưa kể tiền ứng trước từ app mua sắm cũng tới hạn thanh toán.
Tổng kết lại từng khoản lặt vặt, tôi ngỡ ngàng phát hiện — trong ví mình chỉ còn đúng 728 tệ.
Tôi: ?
Ngày nào cũng đi làm mà vẫn không có tiền.
Rốt cuộc là sai ở khâu nào vậy?
Tự dưng tôi thấy muốn khóc.
Nhưng nghĩ đến việc lát nữa còn phải chạy xe máy về, mà vừa chạy vừa lau nước mắt thì hơi nguy hiểm.
Thôi đành nuốt nước mắt ngược vào trong.
Haiz, nhớ quá cái thời còn bé, chỉ cần chìa tay là có tiền.
Giờ mà muốn có chắc phải quỳ giữa đường chìa tay ra mới được.
Tôi lại nhìn chằm chằm vào số dư ví tiền.
728 tệ.
Trừ đi 500 tệ để bao nuôi Giang Hoài Niên…
Tức là tôi chỉ còn lại 228 tệ?
Thậm chí chưa đủ để tiêu 10 tệ mỗi ngày?
Tôi nghẹn thở.
Ngay lập tức nảy ra ý định chấm dứt mối quan hệ này.
Đàn ông tuy quý, nhưng bản thân mình còn đáng giá hơn!
Nếu tôi chết đói thì còn đi tìm đàn ông ở đâu?
Thế là tôi mở khung chat với Giang Hoài Niên, do dự mười mấy phút mới gõ ra được vài dòng:
【Xin lỗi, em thấy chán rồi.】
【Chúng ta chấm dứt đi, em không bao nuôi anh nữa.】
Không đợi anh trả lời, tôi lập tức tắt nguồn điện thoại.
Tôi không dám nhìn phản ứng của anh.
Cứ như vậy, mắt không thấy – lòng khỏi lo.
Nhưng trên mặt lại bất chợt thấy ươn ướt.
Nước mắt… cứ rơi như thể không tốn tiền.
Đừng khóc, khóc nhiều vương miện sẽ rơi mất đấy.
Cảm giác uể oải kéo dài cho đến lúc tôi về tới nhà.
Trời đã tối đen, tôi lờ mờ thấy một cục đen sì sì ngồi chồm hổm trước cửa.
Chưa kịp lại gần để nhìn rõ, thì “cục đen” đó đã chạy về phía tôi.
À thì ra là Giang Hoài Niên.
Tưởng ma không chứ…
?
Khoan đã.
Giang Hoài Niên?!
Chưa kịp hoàn hồn thì anh đã nhào tới ôm chầm lấy tôi.
Giọng anh nghèn nghẹn, nước mắt men theo cổ tôi trượt xuống xương quai xanh.
Nhột chết đi được.
Anh run giọng nói:
“Em biết mà… anh theo em từ lúc còn rất nhỏ… nên em không thể bỏ anh được đâu.”
Khoảnh khắc ấy, tôi thừa nhận — tôi mềm lòng rồi.
Thôi thì ăn đất cũng được.
Miễn là đừng thấy anh rơi nước mắt nữa, tim tôi đau lắm.
07
Giang Hoài Niên u ám mất một tuần trời.
Dù đã làm lành với Đào Uyên, nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác bất an khó tả.
Cứ như thể Đào Uyên sẽ lại bỏ anh đi bất cứ lúc nào.
Không được.
Anh cần có danh phận đàng hoàng.
Thật ra, Giang Hoài Niên đã có tính toán từ trước.
Sau nửa năm yêu nhau, mỗi tháng anh đều đưa một “người đàn ông” về nhà, giới thiệu với ba mẹ:
“Đây là bạn trai con.”
Lần đầu tiên dẫn người về, suýt nữa làm ba anh tăng huyết áp.
Nhưng rồi sau nhiều lần như vậy, ba mẹ anh không nổi khùng nữa.
Chỉ nhìn anh bằng ánh mắt kiểu “hận sắt không thành thép”.
Không dám la mắng anh gay gắt,
Vì sợ lần tới anh sẽ dẫn về một ông chú râu quai nón nặng 200 ký.
Đúng vậy.
Đó chính là “bài test độ phục tùng” của Giang Hoài Niên dành cho phụ huynh.
Sau một thời gian quan sát, anh thấy ba mẹ mình có vẻ đã buông xuôi.
Đúng lúc này, anh định mang Đào Uyên về giới thiệu — một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hiền lành dễ thương, lại hiểu chuyện.
Như vậy thì mọi thứ sẽ hoàn hảo!
Thiên tài là đây chứ đâu!
Tâm trạng phơi phới, Giang Hoài Niên kéo Cố Tầm đi chọn quà để dỗ Đào Uyên vui vẻ.
Cố Tầm tranh thủ gạ gẫm:
“Vậy cho tao lái chiếc Rolls-Royce của mày đi chơi một vòng nha, thiếu gia Giang~”
Giang Hoài Niên lúc đó vẫn còn đang đắm chìm trong viễn cảnh ba mẹ yêu quý Đào Uyên,
Thậm chí còn mơ tới chuyện đặt tên cho con sau này.
Tâm trạng đang tốt, liền gật đầu:
“Lái đi, thoải mái.”
Tới trung tâm thương mại, Cố Tầm thẳng thừng dừng xe ngay lề đường.
Còn cố tình bóp còi tút tút mấy tiếng.
Giang Hoài Niên đang bận nhắn tin cho Đào Uyên:
【Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với em.】
Đợi mãi mà không thấy hồi âm.
Đang thắc mắc, thì khóe mắt anh bất chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Tim anh giật thót.
Ngay giây tiếp theo, Đào Uyên mặt không cảm xúc từng bước tiến về phía anh.
Từng bước… từng bước… như bước lên dây đàn, căng như sắp đứt.
Tim Giang Hoài Niên trượt dốc không phanh.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ:
Tiêu rồi. Cô ấy thấy hết rồi.
Quả nhiên, câu đầu tiên Đào Uyên nói là:
“Anh là thiếu gia mà cũng hùa theo chơi trò bao nuôi à!?”
Cả người Giang Hoài Niên bối rối.
Vừa định giải thích, đã bị Đào Uyên lạnh lùng cắt lời:
“Chúng ta chia tay đi.”
08
“CÁI GÌ? Cậu nói Giang Hoài Niên là rich kid!?”
Diệp Thanh Thanh hét toáng lên, đi đi lại lại trong phòng như gà mắc tóc.
Tôi rầu rĩ gật đầu.
Thêm một câu lẩm bẩm:
“Có khi không chỉ là đời thứ hai đâu, rất có thể là đời thứ mười ấy. Nhà ảnh chắc từ đời cụ tổ của tổ cụ tổ đã là đại gia rồi.”
Diệp Thanh Thanh lườm tôi một cái:
“Xem phim Hàn bị ngốc hả?”
Tôi thở dài thườn thượt.
Nghĩ tới 500 tệ mỗi tháng mình đã đổ vào mối quan hệ này, lòng đau như cắt.
Tự mình nhịn ăn nhịn mặc, cố tỏ ra hào phóng.
Ai ngờ với đại thiếu gia nhà người ta, từng ấy tiền chỉ như muỗi cắn.
Càng nghĩ càng thấy uất ức.