Chồng tôi cặp kè với một cô bồ nhí nhà giàu, thường xuyên lén dùng thẻ tín dụng của cô ta để chuyển tiền cho tôi.
Chỉ trong nửa năm, anh ta đã lần lượt chuyển cho tôi hơn tám trăm nghìn tệ.
Tôi giả vờ như không biết gì.
Vui vẻ nhận lấy rồi ra sức tiêu xài.
Cho đến một ngày, cô bồ nhí ấy tìm đến công ty tôi, vừa gặp đã cho tôi một bạt tai:
“Vợ chồng các người là bàn bạc trước rồi phải không? Cố tình nhắm vào mình tôi mà lừa gạt hả?”
“Các người đúng là mất hết liêm sỉ rồi!”
Tôi bị cô ta đánh đến choáng váng, nửa bên mặt nóng rát đau buốt.
Người phụ nữ này mạnh tay thật.
“Sao không nói gì? Chột dạ rồi à?”
Cô ta túm lấy cổ áo tôi, hung dữ nói: “Tôi nói cho cô biết, Hứa Vi Vi, số tiền mà anh ta chuyển cho cô, tôi sẽ kiện ra tòa để lấy lại từng đồng, tôi sẽ khiến vợ chồng các người thân bại danh liệt!”
“Đồ nghèo rớt mồng tơi, lại dám dùng cách này để lừa tiền của bà? Khốn kiếp!”
Những người trong công ty thấy vậy liền quay lại nhìn, có mấy đồng nghiệp còn hứng thú lấy điện thoại ra quay phim.
Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
“Cô là ai? Cô dựa vào đâu mà đánh người?”
Tôi ôm nửa bên mặt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, uất ức nói: “Còn nữa, sao cô biết tên tôi?”
“Cô còn dám giả vờ à? Để tôi cho cô tiếp tục diễn!”
Cô ta lại tát thêm một bạt tai vào bên còn lại.
Lần này mạnh hơn, tôi bị tát ngã sõng soài xuống đất.
“Cô tự xem đi!”
Cô ta vứt một xấp giấy A4 vào mặt tôi: “Trên những tờ hóa đơn này ghi rõ ràng người nhận là Hứa Vi Vi, cô còn gì để chối cãi?”
“Vợ chồng các người rõ ràng thông đồng để lừa tiền!”
Nói xong, cô ta quay ra nói lớn với mọi người trong công ty: “Người như cô ta là đồ lừa đảo, các người còn dám làm đồng nghiệp với cô ta sao? Không sợ một ngày bị cô ta lừa sạch sành sanh à?”
Vị tanh mặn lan trong miệng tôi, tôi nhổ ra ngụm máu, cố gắng đứng dậy, cô ta lại đá tôi ngã xuống lần nữa:
“Cô còn muốn đứng dậy? Để cô quỳ ở đây đã là tôi nhân nhượng lắm rồi!”
“Trả tiền đây, trả ngay lập tức!”
“Không trả, cô tin không tôi sẽ cho cô sống không bằng chết!”
Sự việc ngày càng ầm ĩ, các đồng nghiệp xung quanh không chịu nổi nữa, bắt đầu khuyên can:
“Đừng làm loạn nữa, làm loạn nữa chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Đúng vậy, muốn gây sự thì ra ngoài mà gây, ở đây còn phải làm việc.”
“Cứ báo đi, tôi còn mong các người báo đấy.”
Cô ta hất tay những người đang kéo mình, cười ngạo nghễ: “Tôi muốn xem cảnh sát đến sẽ xử lý con lừa đảo này như thế nào!”
“Thưa cô.”
Tôi lau vết máu ở khóe miệng, khó khăn lên tiếng: “Chắc ở đây có sự hiểu lầm? Tôi hoàn toàn không quen biết cô, cô nói vợ chồng tôi lừa tiền cô, có bằng chứng gì không?”
“Những hóa đơn này chính là bằng chứng!”
Tôi giả vờ không hiểu: “Những hóa đơn này liên quan gì đến tôi? Là tôi yêu cầu cô chuyển tiền cho tôi sao?”
“Cô đừng giả ngây giả ngô ở đây, Hứa Vi Vi, tôi không tin cô không biết số tiền đó là chồng cô chuyển cho cô!”
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào cô ta:
“Tại sao chồng tôi lại cầm thẻ của cô để chuyển tiền cho tôi?”
“Quan hệ của các người là gì?”
“Tôi…”
Cô ta nghẹn lời, liếc quanh rồi chột dạ nói: “Cô đừng quan tâm chúng tôi quan hệ thế nào, quan trọng là vợ chồng các người lừa tiền tôi, đúng không?”
“Tại sao lại không quan tâm đến quan hệ của các người? Chẳng lẽ cô là bồ nhí mà chồng tôi nuôi bên ngoài? Nếu không, tại sao anh ấy lại cầm thẻ của cô để chuyển tiền cho tôi? Và tại sao cô lại cam tâm tình nguyện đưa thẻ cho anh ấy?”
“Cô nói vớ vẩn! Chồng cô nghèo kiết xác, lấy đâu ra tiền nuôi tôi? Rõ ràng là tôi nuôi anh ta!”
Lời này vừa thốt ra.
Đám đông xung quanh đồng loạt hít một hơi lạnh.
“Nói như vậy là cô thừa nhận? Hai người thật sự có quan hệ bất chính?”
Cô ta không kịp vớt vát, dừng lại một chút rồi vẫn cứng miệng:
“Thừa nhận thì sao? Tống Cảnh Dục cái đồ ăn cháo đá bát đó, đúng là tôi mù mắt mới để ý đến anh ta.”
“Chết tiệt, không những xài tiền của tôi, còn lấy tiền của tôi để nuôi vợ anh ta.”
“Đúng là thứ vô liêm sỉ.”
“Đừng để tôi gặp lại anh ta, gặp một lần tôi đánh một lần!”
“Đây là xã hội pháp trị, đánh người sẽ phải trả giá.”
Tôi lấy điện thoại ra, cho cô ta xem lịch sử cuộc gọi: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sắp đến, hơn nữa công ty chúng tôi có camera, toàn bộ sự việc hôm nay đều được ghi hình, các đồng nghiệp của tôi cũng có thể làm chứng cho tôi.”
“Tôi sẽ kiện cô tội gây rối trật tự và cố ý gây thương tích, tôi không chấp nhận bất cứ hình thức hòa giải nào.”
“Hẹn gặp cô ở đồn cảnh sát.”
Cô ta nghe tôi nói sẽ kiện, lập tức nổi điên, lao tới định đánh tôi tiếp.
Đúng lúc này, bảo vệ và cảnh sát cùng lúc có mặt.
Tôi chỉnh lại quần áo, lau máu nơi khóe miệng, cùng cô ta lên xe cảnh sát.
Vừa tới đồn, cô ta đã bắt đầu làm ầm lên, vừa khóc vừa tố cáo rằng mình bị lừa cả tình lẫn tiền, còn đưa ra tin nhắn và các chứng từ chuyển khoản, tố tôi và Tống Cảnh Dục cấu kết lừa tiền cô ta:
“Đồng chí cảnh sát, các anh xem đi.
“Rõ ràng hai vợ chồng họ là lừa đảo, các anh đừng làm oan người tốt.
“Suốt nửa năm nay, chồng cô ta đều dùng thẻ của tôi chuyển tiền cho cô ta. Tôi chỉ là một người phụ nữ đáng thương, đã ly hôn, còn phải nuôi con nhỏ, tôi có tâm cơ gì chứ? Chẳng qua là cảm thấy cô đơn, có chút tiền, muốn tìm một người đàn ông bên cạnh bầu bạn thôi.”
“Vậy mà anh ta không có chút tình cảm nào với tôi.”
“Lại còn dùng tiền của tôi để nuôi vợ anh ta.”
Cảnh sát trực ban nghe xong thì sững sờ, ai cũng ngây ra.
Nhưng mọi việc đều phải dựa vào chứng cứ.
Những cái gọi là bằng chứng của cô ta, chỉ có thể chứng minh cô ta và chồng tôi, Tống Cảnh Dục, có quan hệ nam nữ không đứng đắn kéo dài, ngoài ra không chứng minh được gì thêm.
Còn những chứng cứ tôi nộp thì lại rất xác thực.
Nếu tôi không chấp nhận hòa giải, cô ta chắc chắn sẽ bị tạm giữ.
Đang nghĩ vậy thì chồng tôi, Tống Cảnh Dục đến.
Vừa nhìn thấy anh ta, cô ta lập tức lao lên đánh như mưa như gió, vừa đánh vừa chửi, vừa chửi vừa khóc:
“Tống Cảnh Dục, anh là đồ lừa đảo, anh chết không có đất chôn!”
“Anh lừa tôi khổ sở thế này, xem tôi có đánh chết anh không!”
“Hu hu hu…”
Tống Cảnh Dục ra sức che mặt, hiện trường lập tức hỗn loạn.
Nhân viên tại chỗ vội kéo hai người ra, anh ta xoa những vết cào chảy máu trên mặt, đau đến nhe răng trợn mắt chửi:
“Trương Uyển Nguyệt, cô điên rồi sao?”
“Cô có thể đừng gây chuyện nữa được không?”
“Tôi gây chuyện? Anh còn mặt mũi nói tôi gây chuyện? Hai người các anh cấu kết lừa tiền tôi, tôi chẳng lẽ không được đòi lại công bằng cho mình? Tôi đối xử với anh tốt như vậy, lương tâm anh bị chó ăn rồi à?”
Nói rồi, người phụ nữ tên Trương Uyển Nguyệt ngồi bệt xuống đất, khóc òa nức nở.
Tống Cảnh Dục thấy vậy, nhất thời lúng túng:
“Đồng chí cảnh sát, các anh cũng thấy rồi đấy, cô ta rõ ràng là một kẻ điên, biết tôi đã có gia đình mà vẫn không ngừng quấn lấy tôi, các anh phải làm chủ cho tôi.”
“Còn nữa, chuyện cô ta đánh vợ tôi, chúng tôi không chấp nhận hòa giải, cứ xử theo pháp luật.”
“Nhìn xem, mặt tôi bị cào đến mức này, đau chết đi được!”
Nghe anh ta nói vậy, Trương Uyển Nguyệt hoàn toàn phát điên:
“Tống Cảnh Dục, anh nói vậy mà nghe được à? Sao anh có thể đối xử với tôi như thế!”
“Tôi không tin là anh chưa từng yêu tôi, rõ ràng tối qua anh còn ôm tôi, nói là anh với vợ đã chẳng còn tình cảm gì, chỉ mong ly hôn sớm để cưới tôi cơ mà.”
“Anh còn nói cô ta trên giường chẳng khác gì cá chết, chỗ nào cũng không bằng tôi.”
“Sao? Vừa mặc quần vào đã trở mặt không nhận người rồi à?”
“Im miệng!”