Tống Cảnh Dục quát: “Giữa thanh thiên bạch nhật, cô còn biết xấu hổ không? Cô không biết xấu hổ nhưng tôi còn cần mặt mũi đấy, nếu không phải cô lấy cái chết ra ép buộc, ai thèm ở bên cô chứ?”
“Tôi còn yêu cô? Yêu cái đầu cô ấy!”
“Tôi chỉ muốn moi ít tiền từ cô để chi tiêu trong nhà thôi.”
“Người tôi yêu chỉ có vợ tôi, tôi mãi mãi sẽ không ly hôn với cô ấy, càng không thể cưới cô, cô nên từ bỏ đi.”
Nói xong, anh ta nắm tay tôi, nhìn tôi đầy áy náy nói:
“Xin lỗi em, vợ à, về nhà anh sẽ giải thích rõ với em.”
“Dù sao anh với cô ta thật sự không phải như em nghĩ, em đừng suy nghĩ lung tung được không?”
Anh ta nói rất chân thành, trông cũng rất đáng tin.
Đến mức tôi nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Thực ra con người Tống Cảnh Dục rất mâu thuẫn, đã từ lâu tôi không thể hiểu nổi anh ta nữa.
Bảo anh ta đối xử tốt với tôi ư? Anh ta thực sự ngoại tình trong hôn nhân; bảo anh ta đối xử không tốt với tôi ư? Anh ta ngoại tình mà vẫn nhớ phải moi tiền từ tiểu tam về cho tôi tiêu.
Đúng là không nỡ để tôi chịu chút khổ nào.
Tối hôm đó.
Tống Cảnh Dục quỳ trước mặt tôi ngay trước sự chứng kiến của hai bên gia đình.
Ba chồng tôi tức đến mức tát liên tiếp mấy cái, đánh cho mặt anh ta sưng lên.
Anh ta không nói một lời, tất cả đều thừa nhận.
“Chuyện này đúng là con sai, ba mẹ đánh mắng con đều là đáng.”
Anh ta cúi đầu nghiêm túc nói: “Nhưng xin mọi người hãy tin con, con thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn với Vi Vi, còn về người phụ nữ kia, giữa con và cô ta thật sự không có gì cả.”
“Không có gì mà người ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền cho mày? Mày nghĩ tụi tao đều là thằng ngu à? Đồ súc sinh, mày làm mất hết mặt mũi nhà họ Tống rồi! Xem tao có đánh chết mày không!”
Thấy ba chồng lại định giơ tay lên đánh, tôi vội vàng bước tới ngăn lại, dù sao tôi vẫn còn trông cậy vào cái mặt này của anh ta để kiếm tiền cho tôi mà.
“Thôi đi ba, biết đâu Cảnh Dục thật sự có nỗi khổ riêng. Người phụ nữ đó hôm nay con cũng gặp rồi, đúng là không phải người dễ đối phó, biết đâu cô ta đã dùng thủ đoạn gì đó để ép buộc Cảnh Dục.”
Ba chồng nghe vậy, trợn to mắt:
“Vi Vi, con không sao chứ? Đến nước này rồi mà con còn bênh nó?”
Nói xong liền đá cho Tống Cảnh Dục một cái: “Mày tự nhìn lại mày đi, mày xứng đáng với một người vợ tốt như vậy sao? Nhà mình cưới được Vi Vi đúng là tổ tiên phù hộ mà!”
“Thôi được rồi thông gia.”
Ba tôi cũng lên tiếng khuyên: “Chuyện đã xảy ra rồi, có đánh chết nó cũng không thay đổi được gì, để tụi nhỏ tự giải quyết đi. Vi Vi nhà tôi xưa nay vẫn rất có chủ kiến, tôi tin con bé sẽ biết cách xử lý.”
Ba tôi nói đúng, tôi đúng là người có chủ kiến.
Thực ra tôi đã sớm biết chuyện Tống Cảnh Dục ngoại tình, chỉ là tôi chưa vạch trần mà thôi.
Tôi cũng từng khóc, từng sụp đổ, từng vô số lần tự hoài nghi bản thân.
Nhưng giờ tôi đã nghĩ thông rồi.
Đàn ông ngoại tình không liên quan gì đến người phụ nữ, bản chất là do anh ta tồi tệ mà thôi, không cần phải tìm lý do từ phía mình.
“Vợ ơi, thật sự là do Trương Uyển Nguyệt ép anh đấy.”
Sau khi ba mẹ hai bên đi, Tống Cảnh Dục vẫn quỳ dưới đất không đứng lên, anh ta nắm tay tôi giải thích: “Nếu anh không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ khóc lóc om sòm, thậm chí dọa tự tử, anh chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn cô ta chết trước mặt mình sao?”
“Hơn nữa, chuyện này đâu phải chúng ta bị thiệt, đúng không? Anh chuyển cho em hơn tám trăm nghìn từ thẻ của cô ta, số tiền đó đủ cho chúng ta kiếm vài năm rồi còn gì.”
“Anh từng nói sẽ dựa vào chính bản thân mình để cho em một cuộc sống tốt.”
“Giờ coi như anh đã làm được rồi, phải không?”
Tôi bị anh ta chọc cười, nhất thời không biết nên mắng hay nên khen anh ta, vì theo như anh ta nói, chuyện ngoại tình này thật sự là vì tôi?
“Vậy anh nghĩ, tôi nên cảm ơn anh sao?”
“Không, vợ ơi, anh chỉ cầu xin em đừng ly hôn với anh.”
“Vậy Trương Uyển Nguyệt thì tính sao?”
“Để cô ta chết đi! Cô ta đánh em, chỉ cần chúng ta không buông chuyện này, cô ta chắc chắn sẽ phải vào tù! Chúng ta cứ nhân cơ hội này mà hủy hoại cô ta hoàn toàn!”
Nhưng rõ ràng Trương Uyển Nguyệt không dễ bị hủy hoại như vậy.
Cô ta cũng không phải người dễ đối phó.
Vì không lâu sau chuyện đó, cô ta lại tìm đến lần nữa, trực tiếp ném vào mặt chồng tôi một tờ kết quả kiểm tra thai, nói:
“Tôi mang thai rồi, đứa bé là của anh.”
“Nếu anh muốn con anh chết, thì cứ để vợ anh tiếp tục kiện tôi đi.”
Tống Cảnh Dục nhìn tờ giấy kiểm tra thai, ban đầu là kinh ngạc, sau đó khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
Anh ta luôn khao khát có một đứa con.
Thế nhưng chúng tôi đã kết hôn năm năm, tôi vẫn chưa từng mang thai.
Miệng thì nói không để ý việc không có con, nhưng trong lòng anh ta lại muốn làm cha hơn bất cứ ai.
Trương Uyển Nguyệt hiển nhiên biết rõ điều này, cô ta khinh thường liếc về phía tôi, tiếp tục nói:
“Tôi nhớ anh từng nói, vợ anh không thể sinh con đúng không?”
“Tống Cảnh Dục, anh chắc chắn muốn vì một người đàn bà vô dụng không thể sinh con mà tự tay giết chết con ruột của mình sao?”
“Nếu anh ly hôn với cô ta để cưới tôi, những chuyện trước kia tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.”
“Dù sao tôi cũng có tiền, nuôi anh và con cả đời cũng không thành vấn đề, hơn nữa tôi thật sự yêu anh.”
“Giữa tôi và cô ta, anh chọn đi.”
Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt Tống Cảnh Dục nhìn tôi dần trở nên phức tạp.
Một lúc sau.
Anh ta làm một hành động khiến tôi và Trương Uyển Nguyệt đều sững sờ.
Anh ta xé tờ giấy kiểm tra thai… xé nát.
Biểu cảm và động tác dứt khoát đến mức tất cả cảm xúc vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của tôi.
“Trương Uyển Nguyệt.”
Anh ta vừa xé vừa lạnh lùng nói: “Cô bớt lừa tôi đi, mỗi lần tôi đều dùng biện pháp an toàn, cô không thể có thai được.”
“Hơn nữa, cô chỉ là một kẻ tiểu tam không có danh phận, tôi làm sao để cô có cơ hội sinh con cho tôi? Con cô sinh ra cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú, cô nghĩ tôi sẽ để nó trở thành vết nhơ trong cuộc đời tôi sao?”
Nói xong, anh ta ném đám giấy vụn vào mặt Trương Uyển Nguyệt:
“Tôi nói lại lần nữa, người tôi yêu chỉ có vợ tôi, dù cô ấy có sinh được hay không, cả đời này tôi chỉ yêu mình cô ấy.”
“Còn tôi, vĩnh viễn sẽ không ly hôn với cô ấy, càng không thể cưới loại người như cô.”
“Nghe rõ chưa?”
Trương Uyển Nguyệt hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ làm như vậy, cả người đều sững sờ.
Một lúc sau, cô ta mất kiểm soát, lao tới tát cho Tống Cảnh Dục hai cái bạt tai.
Cô ta gào thét điên cuồng:
“Đồ khốn, ngay cả con ruột của mình anh cũng không nhận!”
“Tôi nói cho anh biết, Tống Cảnh Dục, tôi nhất định sẽ đi làm xét nghiệm ADN, bắt anh phải chịu trách nhiệm đến cùng, để anh thân bại danh liệt!”
“Tôi chết cũng không để anh sống yên đâu!”
Tống Cảnh Dục không né tránh, ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi đe dọa cô ta:
“Cô cứ đánh đi, càng mạnh càng tốt, vậy tôi và vợ tôi càng có lý do kiện cô!”
“Đồ đàn bà không biết điều, xem tôi có giết chết cô không!”
Lúc này lẽ ra tôi nên can ngăn.
Nhưng nhìn cảnh chó cắn chó hỗn loạn như thế, tôi bỗng cảm thấy quá sảng khoái, thậm chí có chút không muốn họ dừng lại.
Trương Uyển Nguyệt nhìn tôi – người đang hả hê xem kịch bên cạnh – bỗng hiểu ra điều gì đó.
Cô ta càng thêm tuyệt vọng.
“Các người còn dám nói là không thông đồng lừa tôi!”
Bất ngờ, cô ta thở dốc, chống tay vào tường, rồi ngay trước mắt chúng tôi, “rầm” một tiếng ngã lăn ra đất.
“Sao? Giả vờ bị thương à?”
Tống Cảnh Dục cười khinh miệt: “Nhà tôi có camera đấy nhé, muốn vu oan cho chúng tôi, đừng hòng!”
“Này, Trương Uyển Nguyệt?”