3

Cô ta lên xe trước. Hai bà cụ kia thấy không ai giúp mình, đành ráng sức kéo lê hành lý và ba lô to tướng về phía xe buýt.

Nhìn dáng vẻ vất vả của họ, lại thấy mấy bà cụ khác và chị hướng dẫn viên đang khoanh tay xem kịch hay, trong lòng tôi bỗng trào lên một cơn giận khó hiểu.

Tôi chạy đến, lập tức xách lấy hai chiếc ba lô lớn và kéo vali giúp họ.
“Bà ơi, để cháu giúp hai bà nhé!”

Chưa kịp để họ phản ứng lại, tôi đã xách đồ phi thẳng đến bên xe.
Sắp xếp hành lý xong xuôi, tôi quay lại thì thấy hai bà cụ đang xoa tay, ánh mắt sáng rực nhìn tôi.

“Cô bé à, không ngờ nhìn con gầy yếu thế mà khỏe thật đấy!”
“Hai cái ba lô này không nhẹ đâu nhé, con có bị đau không?”

Tôi ngượng ngùng gãi đầu cười:
“Không sao đâu ạ, hì hì, trước đây cháu ở quê với bà nội, làm việc nông nhiều lắm nên cũng quen rồi, sức lực cháu có hơi hơn người chút xíu thôi.
Thôi mình lên xe trước đi ạ, nói chuyện sau.”

Lên xe, Liễu Ngọc Nhan thấy tôi thì vẫy gọi, bảo tôi ngồi cùng.
Nhưng khi thấy hai bà cụ theo sau tôi thì sắc mặt cô ấy lập tức trầm xuống.

“Giang Diệu Hoan, cậu không thật sự tin hai bà đó có tiền đấy chứ?
Tôi đã nói rồi mà, nhìn là biết kiểu người thế nào rồi…”

Tôi lười để ý đến cô ta, dẫn hai bà cụ ngồi xuống ghế phía sau.
Sắp xếp cho họ ổn thỏa xong, tôi cũng không ngồi cạnh Liễu Ngọc Nhan nữa, mà chọn ngồi ở hàng ghế phía trước hai bà.

Vừa đặt ba lô xuống, bà Lục chọt chọt vào lưng tôi.
“Cô bé, nhận lì xì đi nào, để bà xem con là ai rồi lát nữa thêm bạn chuyển khoản.”

Tôi quay người lại, đối diện với ánh mắt lấp lánh của bà cụ, niềm hân hoan trong lòng tôi suýt nữa không giấu nổi, khóe miệng cười còn khó kiềm hơn cả khẩu AK đang giật.

Trực giác mách bảo tôi — hai bà cụ này đúng là nhà giàu thật!

Những người khác trên xe cũng nghe được lời bà cụ nói, liền nhao nhao hùa theo, giục tôi mau nhận lì xì.
Không ít người còn thò đầu qua ghế trước nhìn tôi, ngay cả Liễu Ngọc Nhan cũng lộ vẻ xem trò vui.

Tôi ung dung lấy điện thoại ra, mở nhóm chat, nhấn vào phong bao lì xì.

Hai trăm tệ!
Tối đa trong nhóm chỉ gửi được hai trăm mỗi lần!

Tới đây thôi, tôi đã gần như chắc chắn: vận may đổi đời của tôi sắp đến thật rồi!

Nhưng người khác thì chẳng nghĩ vậy.
Dù tôi nhận được hẳn hai trăm tệ, bọn họ vẫn không tin.

“Ồ hô, đúng là có hai trăm thật à?”
“Chắc chỉ có chừng đó thôi, đừng nói là chuyển một vạn nhé, ai tin nổi? Cứ chờ xem bà ấy có chuyển không.”

Liễu Ngọc Nhan cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt hơi cứng lại, nhưng lại chẳng nói gì.

Bà Lục thêm tôi vào danh bạ:
“Con tên là Giang Diệu Hoan hả? Bà bạn của bà tên là Diệp Mộng Hoan, hai đứa còn trùng tên nữa, bảo sao vừa gặp bà đã thấy thân thiết!”

Bà cười hiền hậu, còn bà Diệp thì cũng bật cười:
“Bé cưng à, nói ra mới nhớ, con bé này tuổi chắc ngang với Trầm Chu và Tiểu Phỉ đấy nhỉ.”

Bà Lục như chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt nhìn tôi lại càng sáng hơn:
“Tiểu Hoan này, bà thấy con còn nhỏ, chắc vừa thi đại học xong hay đang học đại học? Con học trường nào thế?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì mấy người khác đã xen vào mỉa mai:

“Không phải nói thêm bạn rồi chuyển một vạn à? Giờ lại lôi chuyện này chuyện kia ra nói, không lẽ là không định chuyển nữa? Giả bộ xong thì lại bắt đầu đánh trống lảng hả?”

“Đúng đấy, nghèo thì cứ nhận đi, giả vờ giàu sang mới khiến người ta ghét!”

Liễu Ngọc Nhan cũng cười, khoanh tay, cằm hất cao đầy kiêu ngạo.

“Giang Diệu Hoan, giấc mơ ‘liếm đại gia đổi đời’ của cậu sắp vỡ tan rồi kìa. Thật sự tin hai bà già đó có tiền hả? Cậu đúng là…”

Cô ta còn đang lải nhải thì tôi bỗng mở thông báo chuyển khoản của bà Lục.

Ồ, rất không may là… tôi quên tắt âm thanh điện thoại mất rồi.

“WeChat: bạn đã nhận được 10.000 tệ.”

4

Những người vừa nãy còn cười ầm ĩ, giờ cổ họng như nghẹn lại.
Liễu Ngọc Nhan há hốc miệng, trợn tròn mắt, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi.
“Một… một vạn? Bà ấy thật sự có một vạn sao?”

Tôi cong môi cười, ngọt ngào cảm ơn bà Lục.

Ban đầu thấy cái tên “Lục Ôn Ninh”, tôi chỉ cảm thấy hơi quen quen. Nhưng khi bà nói người bạn đi cùng tên là Diệp Mộng Hoan, thì tôi biết chắc rồi — lần này tôi trúng mánh lớn thật rồi.

Hai bà cụ này, không đơn giản chút nào đâu.
Tôi nhớ từng đọc được một bài viết tên là 《Thuần Sảng Ninh Hoan》, nhân vật chính trong đó chính là Lục Ôn Ninh và Diệp Mộng Hoan.
Không chừng, thật sự chính là hai bà này đấy!

Tôi chẳng thèm để ý đến Liễu Ngọc Nhan, nhưng cô ta lại tự động xáp lại, rướn cổ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tôi.
Tôi cũng chẳng trốn tránh, thẳng thừng mở giao diện số dư WeChat ra dí vào mặt cô ấy.

“Thật sự là một vạn đấy nhé~ Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ không?”

Cô ta tức đến đỏ cả mắt, rồi như sực nhớ ra gì đó, đảo mắt nhìn hai bà cụ một lượt, gương mặt lộ rõ vẻ “tôi đã hiểu”, lập tức giơ tay định giật điện thoại của tôi.

“Giang Diệu Hoan, sao cậu có thể nhận tiền của họ chứ?
Trả lại mau! Nhỡ đâu họ quay lại tố cáo cậu lừa đảo thì sao?
Biết đâu đây là chiêu trò lừa đảo mới đấy! Hai bà già này rõ ràng có ý đồ xấu, nhắm vào mấy đứa con gái non nớt như tụi mình!”

Tôi lập tức thu điện thoại về, nhét gọn vào túi đeo bên người, rồi phản đòn bằng cách nắm lấy cổ tay cô ta.
“Não cậu bị ong chích à? Hai bà này nhìn qua đã biết là người tốt, sao cậu cứ phải nghĩ xấu cho người ta? Hay là… cậu đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đấy?”

Trong mắt cô ta thoáng lóe lên tia xảo quyệt, rồi bắt đầu phun ra một tràng toàn những lời lẽ khó nghe.
Hai bà cụ nghe mà sắc mặt bắt đầu tối sầm.

Sợ con ngu này ảnh hưởng đến ấn tượng của hai bà về tôi, tôi giơ tay tát thẳng một cái.

“Tránh xa ra, đừng cản đường tôi kiếm tiền!”

Tôi đẩy cô ta qua một bên, rồi hí hửng chạy lại bên cạnh hai bà.

“Hai bà xinh đẹp ơi~ Cháu rất siêng năng, xin cứ sai bảo tiểu nô lệ này ạ~”

Cách tôi tấu hài khiến hai bà cụ bật cười ha hả, vui vẻ rạng rỡ.

Bà Lục móc điện thoại ra, bấm bấm vài cái.
“Tiểu Hoan à, bà rất quý con bé này đấy, vừa có sức khỏe lại ngoan ngoãn, vậy mấy ngày này con đi theo tụi bà nha?
Xách ba lô, chụp ảnh đẹp, tìm món ăn hợp khẩu vị – mỗi ngày sáu vạn tệ.
Nếu con cung cấp được thêm giá trị tinh thần, làm tụi bà vui vẻ thoải mái, thì thưởng thêm bốn vạn – chuyển khoản ngay trong ngày!”

Điện thoại reo một tiếng.
Tôi cố gắng kìm lại sự sung sướng đang dâng trào, run rẩy rút điện thoại ra xem…