5
Bà Lục thật sự đã chuyển cho tôi sáu vạn tệ!
Tôi phấn khích đến mức lập tức nhấn xác nhận nhận tiền, âm thanh thông báo lại vang lên:
[WeChat đã nhận được 60.000 tệ.]
Trời ơi, vận may từ trên trời rơi xuống rồi! Tôi sắp phát tài rồi đây!
Bên cạnh, Liễu Ngọc Nhan đứng đó với vẻ mặt như mất phương hướng trong cuộc đời, mắt dán chặt vào điện thoại tôi, ghen tị đến mức sắp trào cả ra ngoài.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi:
“Giang Diệu Hoan, cậu chết chắc rồi! Sáu vạn đâu phải con số nhỏ, cứ chờ ngày vào tù bóc lịch đi!”
Tôi liếc cô ta một cái, lạnh nhạt đáp:
“Thần kinh. Nếu không cần dùng đến mắt nữa thì đem đi hiến đi cho người ta còn có ích.”
Không ăn được nho thì chê nho xanh, đúng là đầu óc toàn nước, che hết cả hai con mắt cá chết nên mới nhìn ai cũng thấy có vấn đề.
Bà cụ vừa mở miệng là đã nói thẳng mười vạn, lại còn giữa chốn đông người như vậy, lừa đảo nào mà diễn như thế hả?
Hay cô ta nghĩ cả đoàn này là một tổ chức lừa đảo quy mô lớn?
Xe dừng ở sân bay, nhìn đống hành lý trước mắt mà tôi có chút đau đầu.
Liễu Ngọc Nhan đứng một bên che miệng cười mỉa:
“Sốc rồi chứ gì? Đống hành lý này xem cậu làm sao mà mang nổi. Nếu cậu quỳ xuống cầu xin tớ, chuyển cho tớ ba vạn, thì tớ sẽ giúp cậu kéo một cái vali, thấy sao?”
Tôi nhìn cô ta — xấu mà còn ảo tưởng.
Tiền do tôi tự kiếm, sao lại phải chia cho cô ta chỉ vì cô ta bỏ chút sức?
Ngay cả anh em ruột còn phải tính sòng phẳng, huống gì vừa nãy cô ta còn làm mất lòng hai bà cụ.
Chuyến đi này tôi là “người của các bà”, không thể để bị liên lụy bởi cô ta được.
Hôm nay còn có bốn vạn tiền “giá trị cảm xúc” đang chờ tôi kìa, phải lấy bằng được!
“Tốt nhất là cậu tránh xa tôi ra, tôi tự lo được!”
Cô ta lườm tôi một cái, rồi kéo cái vali nhỏ của mình nhập vào nhóm mấy bà cụ khác.
Tôi đứng trước xe ước lượng vài lần, tính toán nếu đặt ba lô lên trên vali, mỗi tay kéo hai cái thì vừa khéo, chỉ là đi hơi chậm một chút, có thể bị hướng dẫn viên giục.
Nhưng mà không sao cả, món tiền này xứng đáng với mọi gian khổ!
Tôi lần lượt chuyển hết hành lý xuống đặt sang một bên, đang chuẩn bị xếp ba lô lên trên thì hai bà cụ bước đến, mỗi người kéo đi một cái vali.
Tôi sững người — khoan đã, chẳng lẽ… hai bà không cần tôi nữa rồi sao?
Chẳng lẽ… Liễu Ngọc Nhan nói đúng thật? Tôi bị lừa rồi sao?
Thấy tôi đứng ngẩn ra như tượng gỗ, bà Lục giơ tay phẩy nhẹ trước mặt tôi:
“Tiểu Hoan, đi thôi, đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?”
Tôi suýt nữa thì bật khóc:
“Bà ơi… không cần cháu mang hành lý nữa sao? Vậy còn số tiền đó…”
Bà Lục phì cười, vỗ nhẹ vào vai tôi:
“Yên tâm đi, những gì đã nói trên xe thì sẽ không đổi đâu. Hành lý nhiều thật, cái ba lô to kia bà với bạn không xách nổi, nhưng mấy cái vali thì tụi bà còn kéo được mà. Nhiêu đây đồ mà bắt một mình con mang hết thì cũng quá sức còn gì?”
Lúc này, trái tim tôi mới từ từ hạ xuống.
Hai bà này… đúng là người tốt!
Hành lý của hai bà quá nhiều, cần phải làm thủ tục ký gửi, nên tiện thể cũng ký gửi luôn cho tôi.
Thế là tôi chỉ cần đeo một chiếc ba lô nhẹ nhàng, thong thả đi qua cổng kiểm tra an ninh và vào phòng chờ.
Trái lại, người bây giờ thấy bất tiện vì ôm lỉnh kỉnh lại chính là… Liễu Ngọc Nhan.
Lúc chờ lên máy bay, tôi ngồi cạnh hai bà cụ. Còn cô ta thì ngồi với chị hướng dẫn viên.
Vậy mà đột nhiên, cô ta kéo vali lại gần tôi.
“Diệu Hoan, trông hành lý giúp tớ một chút nha, tớ đi toilet với chị Phương.”
(Chị Phương mà cô ta nói chính là hướng dẫn viên.)
Tôi chỉ thấy khó hiểu — mới gặp hôm nay mà thân thiết đến mức cùng nhau đi vệ sinh rồi hả?
“Được thôi~ Mà hồi nãy cậu nói nếu tớ muốn cậu kéo một cái vali thì phải chuyển cho cậu ba vạn, đúng không?
Vậy giờ tớ trông hành lý cho cậu, chuyển cho tớ ba ngàn là được.
Chuyển qua WeChat hay là Alipay?”
Lúc đầu, nếu cô ta chịu chủ động giúp tôi một chút, hôm nay bà cụ cho tôi tiền, tôi nhất định sẽ chia lại cho cô ấy một ít.
Nhưng chính cái thái độ hả hê xem trò vui, không chút đồng cảm của cô ta, khiến tôi thực sự rất thất vọng.
Tôi từng nghĩ rằng, tình bạn thân nào trên đời cũng giống như tình bạn giữa tôi với cô ấy — đơn giản, gắn bó, không tính toán.
Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến cách bà Lục và bà Diệp — hai người bạn già — đối xử với nhau, tôi mới nhận ra: không phải vậy.
Một tình bạn đúng nghĩa,
không nên chỉ là một người mãi mãi hy sinh,
mà phải là sự nỗ lực từ cả hai phía.
6
Những năm qua, luôn là tôi nhường nhịn, chăm sóc cô ấy, thậm chí tiền tiêu vặt ba mẹ cho tôi, đồ tôi mua được, cũng đều chia một nửa cho cô ấy.
Nhưng ngẫm lại, cô ấy đã cho tôi được gì?
Ngoài những lời ngọt ngào không đáng tiền và cái gọi là “đồng hành”, thì dường như… chẳng có gì thực tế cả.
Thậm chí, có lúc tôi không làm theo ý cô ấy, không đồng tình với cô ấy, là cô ấy liền dùng “bạo lực lạnh” để đối phó tôi.
Ví dụ như trước kỳ thi đại học một tháng, chỉ vì cô ấy trốn tiết tự học buổi tối để đi gặp bạn quen trên mạng, rồi bắt tôi phải giúp cô ấy che giấu. Tôi không đồng ý, thế là cô ta nổi giận, tuyên bố cắt đứt tình bạn.
“Cậu không phải bạn thân của tớ sao? Có chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giúp, có phải sợ bị liên lụy không? Cậu thật ích kỷ!”
Nhưng tôi nghĩ, học sinh cấp ba thì phải sống đúng kiểu học sinh cấp ba.
Việc quan trọng nhất của chúng tôi là học hành, là chiến đấu vì kỳ thi đại học đang đến gần, chứ không phải trốn học để đi chơi vào thời điểm mấu chốt như thế.
Tôi không đồng ý, cũng không giúp cô ấy, và thế là cô bắt đầu lạnh nhạt với tôi.
Cả tháng sau đó, cô ấy không nói với tôi một lời nào, ngược lại còn đi chơi thân với một đứa bạn từng bắt nạt tôi.
Hai người họ còn dẫn đầu nhóm bạn trong lớp cô lập tôi.
Thời gian ấy, tôi đã bị ảnh hưởng rất nặng — cả về tinh thần lẫn cảm xúc.
Vậy mà sau kỳ thi đại học, Liễu Ngọc Nhan lại chủ động đến nhà tôi, tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì từng xảy ra.
Cô ấy hỏi tôi định đăng ký trường nào, rồi nói cô ấy cũng sẽ đăng ký theo, còn thề thốt rằng chúng tôi sẽ mãi mãi là bạn thân.
Trước những lời mật ngọt đó, tôi lại mềm lòng. Thế là tôi tha thứ cho những tổn thương cô ấy đã gây ra suốt một tháng trời.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, việc cô ấy muốn học cùng tôi có lẽ chẳng phải vì tình bạn gì sâu sắc, mà chỉ là muốn có một người sẵn sàng đối tốt với cô ta vô điều kiện, như một cái “đuôi” trung thành.
Trong mối quan hệ “bạn thân” đầy thiên lệch này, tôi lẽ ra phải tỉnh ngộ từ lâu rồi.
Dù sao, nhận ra bây giờ cũng chưa muộn.
Liễu Ngọc Nhan thấy tôi cứ mở miệng ra là nhắc đến tiền, sắc mặt cô ta đen sì như mây giông, âm u đến mức như muốn nhỏ nước.
“Giang Diệu Hoan, cậu đúng là bị tiền làm mờ mắt rồi! Toàn thân mùi tiền hôi hám, đáng ghê tởm! Chúng ta tuyệt giao!”
Cô ta trợn mắt nhìn tôi, trong ánh mắt lại lộ ra tia tính toán quen thuộc.