Tôi kết hôn theo hình thức liên hôn gia tộc, và người tôi chọn là bác sĩ duy nhất giữa một tá thiếu gia tổng tài phú nhị đại.

Thế nhưng, sau khi kết hôn tôi mới ngơ ngác nhận ra—anh ấy chẳng phải kiểu bác sĩ bạn thân của nữ chính, người hay bị gọi đi khám bệnh nửa đêm trong các truyện tổng tài đó sao?

Chứng kiến mấy lần tận mắt, tôi hoàn toàn dập tắt cái ý định muốn thử phát triển tình cảm với anh ta.

Cười chết mất, ai mà biết sau này tôi có phải tranh giành nam chính với bạn anh ấy không chứ.

Vậy mà tôi không ngờ, anh ấy lại có năng lực đọc được suy nghĩ.

……

Đối với những người như chúng tôi, sớm đã biết sẽ có ngày phải bước vào một cuộc hôn nhân liên kết.

Cũng không sao, dù sao thì đã được hưởng bao nhiêu lợi ích, trả giá một chút cũng là điều bình thường.

Tôi cũng được xem là may mắn, ít nhất có thể tự chọn người để kết hôn—
trong vòng bạn bè của đám thiếu gia cùng thế hệ.

Thật ra thì tôi chọn ai cũng được, chuyện liên hôn ai mà chẳng rõ, chỉ là hình thức bề ngoài, mục đích cuối cùng là để hợp tác làm ăn giữa hai nhà.

Nhưng nếu được chọn, tôi vẫn muốn tìm một người nào đó… bình thường một chút.

Theo thông tin tôi có được:

Có người đang mặn nồng với bạch nguyệt quang ở nước ngoài, loại bỏ.
Có người gần đây đang chơi trò “anh chạy – em đuổi” với tình nhân nhỏ, cũng loại luôn.
Có người vừa bao dưỡng một minh tinh, càng không được.

Lựa tới chọn lui, tôi nhớ ra một người—Tạ Yến.

Ấn tượng trong đầu tôi chỉ là vài lần gặp mặt, anh ta luôn có vẻ ngoài thư sinh, nho nhã, quý khí.

Tên nghe thì đúng kiểu tổng tài, nhưng thật ra lại là người duy nhất trong đám ấy không làm tổng tài.

Tạ Yến là bác sĩ, thật sự dùng năng lực của mình để thi vào học viện y khoa đứng đầu cả nước, theo học thẳng từ cử nhân đến tiến sĩ—đúng chuẩn học bá.

Ngoại hình thì rất phù hợp với hình tượng bác sĩ trong tưởng tượng: nói chuyện nhẹ nhàng, lễ phép, cả người toát lên vẻ sạch sẽ, thư sinh.

Mỗi lần gặp anh đều mặc vest trắng nhã nhặn, cộng thêm khí chất nghề nghiệp, khiến người khác nhìn vào tự dưng thấy có cảm giác nhân từ như Bồ Tát.

Việc cưới hỏi của chúng tôi diễn ra vô cùng thuận lợi, gần như là cha mẹ hai bên vừa gặp đã lập tức đồng ý.

Nghe nói khi hỏi ý Tạ Yến, anh ta cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Và thế là chỉ trong vòng một tháng, tôi từ một cô nàng độc thân từ trong trứng đã trở thành phụ nữ có chồng.

Từ ngày kết hôn, tôi chuyển đến sống trong căn nhà mà anh đã chuẩn bị. Nội thất tông màu be, nhìn rất hợp với phong cách của anh.

Hôm đó, sau khi dẫn tôi đi tham quan nhà, anh đưa tôi đến trước cửa phòng ngủ chính, giọng nói dịu dàng:

“Dù là hôn nhân gia tộc, nhưng tôi không muốn cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức. Tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, chung sống tốt, bồi dưỡng tình cảm.”

Nói rồi, anh chỉ vào phòng ngủ phụ đối diện, tiếp tục:

“Tôi sẽ ở đó, em không cần quá căng thẳng. Cho đến khi cả hai đều cảm thấy sẵn sàng, tôi sẽ không ép buộc gì em.”

Tôi trở về phòng, đóng cửa lại.

Nói thật, anh ấy tốt hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều.

Dù trước giờ tôi chưa từng nghe thấy scandal gì về anh ta,
nhưng bạn bè của anh thì toàn kiểu tổng tài bệnh kiều, gần như ai cũng nuôi chim hoàng yến nhỏ.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Dù anh khác với họ, tôi cũng chẳng có cảm tình gì đặc biệt, chỉ nghĩ cứ sống kính trọng như khách là được, miễn là không ai đem chuyện rắc rối đến trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không hỏi đến chuyện bên ngoài của anh.

Chớp mắt đã hai tháng trôi qua.

Tối đó, tôi tắm xong nằm trên giường, nhìn bộ váy ngủ khêu gợi để bên cạnh, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Cười chết, Tạ Yến là người quân tử, chắc chẳng có suy nghĩ gì đâu.

Nhưng tôi thì không!

Hai mươi mấy năm làm gái ngoan, đến tay đàn ông còn chưa nắm mấy lần, nhưng đầu óc lại toàn suy nghĩ linh tinh.

Có một người chồng danh chính ngôn thuận ở đây, lại còn đẹp trai quyến rũ như vậy, tôi không muốn sống kiểu nước ấm cháo loãng nữa.

Hơn nữa, trong thời gian sống chung, mỗi ngày anh đều về nhà đúng sáu giờ, cùng tôi ăn tối đầm ấm, cuối tuần cùng tôi đi dạo phố, đợi tôi làm móng, chờ tôi làm tóc, cùng tôi nằm trên sofa xem mấy bộ phim sến súa.

Tôi phải thừa nhận—tôi có chút động lòng rồi.

Cho đến một ngày, khi đi dạo phố với bạn, nhìn điện thoại thấy đã năm giờ rưỡi.

Trong đầu tôi, một cách vô thức liền dấy lên suy nghĩ: phải về nhà thôi.

Phản ứng đầu tiên là sững người một chút, sau đó lập tức biến thành một cảm xúc thật phức tạp…

Tôi chợt nhận ra — tôi đã thực sự xem ngôi nhà này là “nhà của mình”.

Tôi đã nảy sinh cảm giác gắn bó mà bản thân không hề lường trước với nơi này, với Tạ Yến.

Tôi từng nghĩ, sau khi đã chứng kiến đủ kiểu “gà bay chó sủa” trong cái giới này — kể cả chuyện ngay sát bên như ba mẹ tôi với những hành vi khiến người ta khó hiểu: bên này có tiểu tam tìm đến tận cửa, bên kia dắt một đứa trẻ về nhận tổ quy tông — tôi chắc chắn mình đã chẳng còn kỳ vọng gì vào tình yêu hay cái gọi là gia đình nữa.

Thế mà, sức mạnh của sự bình lặng, bền bỉ, lại vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Nghĩ đến khoảng thời gian sống cùng Tạ Yến, nghĩ đến con người mà tôi đã hiểu dần qua từng ngày — tôi cảm thấy trong lòng dần nảy lên một chút dũng khí để “đặt cược” một lần.

Biết đâu thử tin một người, thử tin vào tình yêu… có thể sẽ có một cái kết tốt đẹp?

Bố mẹ Tạ Yến chẳng phải chính là ví dụ hiếm hoi trong giới này về một cặp vợ chồng yêu thương, hoà thuận hay sao?

Và họ đã nuôi dạy nên một người như Tạ Yến — ít nhất… có lẽ nhân phẩm của anh ấy, tôi có thể tin tưởng được.

Mà nếu phía trước là cái hố, vậy thì phải chăng ai trong đời cũng phải thử rơi vào đó một lần mới được coi là đã sống?

Tôi thay sang chiếc váy ngủ ren đen, lặng lẽ đi đến cửa phòng Tạ Yến, đứng tạo dáng như trong mấy video dạy trên mạng, rồi khẽ khàng giơ tay gõ cửa.

Cửa mở ra, Tạ Yến rõ ràng sửng sốt.

Anh lúng túng nhìn trái nhìn phải, dường như muốn tìm gì đó để che cho tôi, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ.

Mắt anh dần tối lại, giọng khàn khàn hỏi:
“Niên Niên, em chắc chứ?”

Tôi gật đầu.

Anh lập tức bế tôi đặt lên giường.

Trong căn phòng mờ tối chỉ còn lại chiếc đèn ngủ ánh vàng ấm áp.

Trên người là sức nặng của một cơ thể khác.

Từng cái chạm, từng hơi thở, từng nụ hôn của anh… như lửa đốt thiêu đốt tôi khắp nơi: trên mặt, trên vai, lưng, eo. Tôi như sắp tan chảy, cả người nóng bừng lên.

Đầu óc tôi mơ hồ, cả người mềm nhũn, mặc cho anh dịu dàng dẫn dắt.

Nghiêng đầu nhìn tấm ga giường trắng tinh, tôi bỗng nghĩ lan man: “Cái ga này trắng thế, lỡ bị bẩn thì chắc thấy rõ lắm.”

Nhưng tôi chẳng có cơ hội kiểm chứng.

Vì khi tôi còn đang mềm oặt người như đậu phụ, Tạ Yến vừa định cởi áo thì—
điện thoại anh reo.

Anh thở sâu vài hơi, thở ra là luồng khí nóng rực, một tay chống bên tai tôi, cúi người lấy điện thoại từ tủ đầu giường.

“Thiếu gia Tạ, tổng giám đốc Phó vừa uống nhiều rượu, giờ đau không chịu nổi, ngài có thể đến xem giúp được không?”

Đầu dây bên kia là giọng nam vội vã, nghe quen quen, giống như từng nghe từ một tên tổng tài nào đó.

Tạ Yến trầm mặc vài giây, rồi khàn giọng nói:
“Biết rồi, đợi tôi chút.”

Tôi bỗng bừng tỉnh khỏi cơn mê, nắm chặt vạt áo anh, khẽ khàng cất giọng mang theo cảm xúc khó hiểu:
“Không được đi!”

Tạ Yến nhìn tôi, sau đó cúi đầu khẽ cắn môi tôi, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Ngoan, anh qua đó một chút.”

Nhìn anh mặc lại đồ chuẩn bị rời đi, cơn tức trong tôi bùng lên, tôi nhìn bóng lưng anh, âm thầm rủa xả trong lòng:

“Ngoan~ anh đi xem một chút~ hứ, ai biết là xem huynh đệ chí cốt hay là bảo bối trong lòng chứ?”

Anh bỗng khựng lại một chút, quay đầu nhìn tôi với vẻ phức tạp.

Tôi giả ngây:
“Sao vậy?”

Anh lắc đầu, lại tiếp tục thay đồ.

Tôi tiếp tục rủa thầm:

“Đi đi, ai có thể sánh được với anh chứ, cha thiên hạ à. Cứu thương làm gì, bệnh viện cũng vô dụng rồi, chỉ có anh là có pháp thuật cứu người thôi nhỉ…”

Mắng xong trong lòng thấy hả dạ, nhưng lúc anh rời khỏi nhà, hình như tôi thấy anh khựng chân, suýt vấp — chắc tôi hoa mắt thôi.

Dù sao Tạ Yến cũng nổi tiếng trong giới là người điềm tĩnh đến mức không việc gì có thể khiến anh mất bình tĩnh.

Khi đóng cửa anh còn nói một câu:
“Niên Niên, anh sẽ sớm quay lại.”

Tôi không nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ là lúc ấy anh vẫn chưa về.