Lúc tỉnh dậy, anh đã nằm cạnh tôi, mặc lại bộ đồ ngủ tối qua.
Tôi càng nhìn càng bực.
Gì mà trong lúc như thế mà còn có thể thay quần áo rồi mới ra ngoài?!
Rõ ràng… rõ ràng lúc anh cúi người lấy điện thoại, tôi còn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh!
Tôi vừa nhai bánh mì vừa tức.
Không biết Tạ Yến ra khỏi phòng lúc nào.
Thấy tôi như vậy, anh bật cười, vòng tay ôm tôi từ phía sau, ghé sát tai nói:
“Xin lỗi nhé, dạo này Phó Nam gặp rắc rối lớn, hôm trước còn vì uống rượu mà chảy máu dạ dày, anh lo quá nên mới qua xem một chút.”
Chuyện đã qua, tôi cũng không muốn truy cứu.
Nhưng sau đó, khi anh đi làm, tôi lại mở tivi xem bộ phim tổng tài.
Đúng đoạn nữ chính bị thương, nam chính liền gọi người bạn bác sĩ tới khám — tôi bỗng như được khai sáng.
Những tình tiết trong các truyện tổng tài tôi từng đọc thi nhau ùa vào đầu.
Ơ… Tạ Yến không phải rất giống kiểu bác sĩ bạn thân, bị tổng tài gọi tới giữa đêm để khám bệnh cho nữ chính sao?
Bên cạnh chúng tôi đâu thiếu mấy tên tổng tài, nào là uống rượu đến chảy máu dạ dày, nào là ép yêu khiến người ta hôn mê — đều đến tìm bác sĩ, mà bác sĩ chỉ có một: Tạ Yến.
Nghĩ đến cảnh Tạ Yến hôm nay bị tổng tài này gọi, mai lại bị tổng tài khác triệu, bị vắt kiệt như công cụ đa năng, mặt mũi lấm lem, dáng vẻ đáng thương như chú cún con — tôi không nhịn được bật cười.
Tối hôm đó, tôi chẳng làm gì, lại là Tạ Yến gõ cửa phòng tôi.
Tóc anh rõ ràng vừa được chải chuốt, trên người còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.
Ánh mắt mang theo ý cười, môi hơi nhếch lên:
“Tối nay, có thể cho anh ở lại không?”
Tôi nhướng mày:
“Sao, hôm nay không ai cần anh khám bệnh à?”
Anh không trả lời, chỉ đưa tay nâng mặt tôi lên rồi cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng, sâu lắng.
Có kinh nghiệm từ hôm qua, lần này thuận lợi hơn nhiều.
Khi anh vừa cởi áo, hai đứa cùng khựng lại, sợ… lại có điện thoại nữa.
Cả hai cùng nhìn về phía điện thoại, rồi nhìn nhau — suýt nữa bật cười.
Anh cúi sát bên tai tôi, giọng trầm khàn, mang theo ý cười không giấu nổi, từng luồng hơi nóng phả vào tai tôi:
“Tối nay, anh không đi đâu nữa.”
Mặt tôi đỏ bừng.
Cái gì vậy, nói như thể tôi gấp gáp lắm không bằng…
Tối hôm đó, tôi bỗng nhớ đến một câu:
“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Tạ Yến là người tốt.
Nói một cách khách quan, anh là kiểu người tận tụy với công việc, luôn dốc sức nghiên cứu những căn bệnh nan y vẫn chưa thể chữa khỏi hoàn toàn.
Anh có tính khí cực tốt, hiếu thảo với gia đình, chân thành với bạn bè, và luôn chăm sóc tôi rất chu đáo.
Nhưng… làm người quá tốt cũng có vấn đề — đó là không thể chu toàn hết mọi chuyện.
Không chỉ một lần, vào đúng dịp lễ kỷ niệm, hay khi chúng tôi đã lên kế hoạch đi chơi, lại có người gọi điện đến tìm anh.
Thật ra không nhiều, nhưng mỗi lần đều bất ngờ đến mức tôi không kịp phản ứng.
Giọng mấy trợ lý thì cứ run rẩy, đáng thương như thể sự sống của người ta đang nằm trong tay Tạ Yến.
Lúc thì có tổng tài uống rượu đau bụng.
Lúc thì lại có tổng tài yêu đương ép buộc khiến người ta mệt mỏi, mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi không thể ngăn được, dù trong lòng chỉ muốn hét lên:
“Gọi cấp cứu có khó không? Cả bệnh viện không có ai ngoài anh ấy chắc?”
Tôi cười, vì cảm thấy anh giống như “người bạn bác sĩ tội nghiệp” trong mấy bộ ngôn tình.
Nhưng đây là đời thực, không phải tiểu thuyết, đâu thể gọi cảnh sát, cũng chẳng thể đến bệnh viện một cách công khai.
Dù lần nào anh cũng nhanh chóng giải quyết rồi quay về bên tôi.
Nhưng tâm trạng đã bị ảnh hưởng, chẳng còn chút lãng mạn nào nữa.
Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.
Tối qua tôi đã nói với Tạ Yến rằng — tôi hy vọng hôm nay sẽ không ai làm phiền.
Dạo gần đây anh rất bận vì có tiến triển lớn trong phòng nghiên cứu, ngày nào cũng đi từ sáng sớm tới tối mịt.
Vậy nên, hôm nay hai đứa mới có dịp đi siêu thị cùng nhau chậm rãi, không vội vã.
Lần sinh nhật trước, Tạ Yến đã khiến tôi bất ngờ khi vào bếp tự tay nấu ăn — tay nghề chẳng hề thua kém đầu bếp nhà tôi, món nào cũng hợp khẩu vị.
Ngày trước còn mới bên nhau, cứ đến dịp lễ là lại làm rình rang, muốn mọi thứ thật lãng mạn.
Còn bây giờ, chỉ cần hai người cùng đi dạo, cùng nấu một bữa cơm ấm áp là đã đủ rồi.
Tôi ngồi bên bàn ăn, nhìn bóng dáng bận rộn của Tạ Yến trong bếp — lòng chợt thấy ngẩn ngơ.
Một năm trước, tôi chưa bao giờ ngờ được… cuộc sống hôn nhân của mình lại có thể trở thành như thế này.
Tuy không cuồng nhiệt ngập trời, nhưng lại ấm áp dịu dàng.
Tôi đi tới, vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh từ phía sau, không nhịn được cọ nhẹ vài cái.
Anh khẽ cười, vừa định nói gì đó—
Điện thoại lại reo lên.
Tôi mím môi, sau một năm, tôi gần như phát triển chứng PTSD chỉ vì tiếng chuông điện thoại của anh.
Tôi áp sát người vào lưng anh, lắng nghe.
Đầu dây bên kia vẫn là một trợ lý nào đó, giọng gấp gáp:
“Thiếu gia Tạ, ngài mau đến xem đi…”
Lửa giận lập tức bùng lên trong lòng tôi. Tôi nghiến môi, đưa tay giật lấy điện thoại, hỏi thẳng với giọng đầy nghi ngờ:
“Xin hỏi, anh không biết gọi cấp cứu sao? Hay là không biết tự lái xe đưa người ta tới bệnh viện?”
Đối phương nghẹn lời rõ ràng.
Tôi dập máy, vẫn tức muốn nổ phổi.
“Đây là trợ lý của Chu An phải không? Anh ta tìm anh bao nhiêu lần rồi, tôi nghe giọng là nhận ra luôn đấy. Chu An cái tên hoa hoa công tử ấy mà, anh nghĩ anh ta sẽ vì một cô gái mà thật lòng uống rượu giải sầu sao?”
Tạ Yến hơi nhíu mày, ngập ngừng nói:
“Gần đây có nghe nói… hình như anh ta thích một người rất nhiều…”
Tôi cắn răng, môi cũng run lên:
“Anh ta thích nhiều người đến mức cả xe cũng không chở hết ấy! Dù sao thì… nếu anh mà vẫn đi thì sau này đừng nói gì đến tình cảm nữa. Dù sao thì anh có huynh đệ thân thiết của mình rồi, sống với họ đi là vừa!”
Anh vẫn đi.
Mặc dù anh dịu dàng dỗ dành tôi:
“Anh chỉ nhìn một chút thôi, Niên Niên xem hết một tập phim là anh về rồi, được không?”
Nhưng tôi vẫn thất vọng. Trái tim cũng nguội lạnh.
So với kiểu tình yêu khắc cốt ghi tâm, sống chết có nhau của người khác, thì hành trình của chúng tôi đúng là quá suôn sẻ, ấm áp, có phần nhàn nhạt.
Thậm chí điều không hài lòng duy nhất… chỉ là hy vọng mấy tên tổng tài còn lại có thể hiểu chuyện một chút. Lớn đầu rồi mà còn chơi trò giam cầm, cưỡng ép tình yêu, rồi cứ kéo Tạ Yến theo.
Tôi đã nghĩ rồi, mặc dù những “tình địch” của tôi đều kỳ quái đến khó lường.
Nhưng thái độ của Tạ Yến mới là điều quan trọng.
Có vài lần tôi nghe nói, mấy cái “bệnh tình” hay “tai nạn” kia là giả.
Có người bịa ra chỉ để lấy lòng, dụ người về nhà.
Có người dựng chuyện để qua mặt hội đồng quản trị.
Tóm lại là toàn trò lừa gạt, diễn nhiều đến mức tôi cũng dần nhận ra ai thật ai giả.
Tôi không tin là Tạ Yến lại không phân biệt được.
Tôi vốn không phải người thông minh gì, cũng sợ phiền phức. Khi đối mặt với những tình huống khó xử hoặc không vừa lòng, cách giải quyết thường là chấp nhận hoặc né tránh.
Ví như chuyện liên hôn.
Ai mà muốn kết hôn với người chỉ mới gặp mặt đôi ba lần, chưa trò chuyện tử tế? Nhưng tôi biết mình không có năng lực để phản kháng.
Nói thực lòng, tôi cũng không nỡ rời bỏ cuộc sống xa hoa, không cần lo tiền bạc này, vậy nên tôi chọn chấp nhận — đây là cách dễ dàng nhất.
Tạ Yến là người tốt, ở bên anh tôi thấy rất dễ chịu.
Nếu chỉ nhìn anh với tư cách một đối tượng liên hôn, tôi có lẽ sẽ rất hài lòng. Anh có ở nhà hay không, bị huynh đệ gọi đi bao nhiêu lần, tôi cũng chẳng quan tâm.
Nhưng nếu là một người yêu, một người chồng thật sự — tôi không thể chấp nhận việc mình phải “tranh giành” anh với những người bạn của anh.
Tôi cũng không muốn mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại đó là cả người lại căng thẳng, sợ hãi, hồi hộp không yên.
Những gì tôi nói với anh không phải lời dỗi hờn.
Tôi đã nghĩ kỹ từ trước: nếu chuyện này còn xảy ra, nếu biết rõ là lừa dối mà vẫn đi, vẫn tiếp tay cho những trò giả tạo ấy, thì thôi vậy. Xem nhau là đối tượng liên hôn cho xong, ai nấy sống cuộc đời mình, thật nhẹ nhàng.
Trên đường đi, Tạ Yến rất lo.
Từ sau khi kết hôn với Giang Niên, anh bỗng nhiên có thể nghe được tiếng lòng của cô.
Từng câu vui buồn, ít nhiều anh đều hiểu được cảm xúc của cô qua tâm trí.
Nhưng lúc nãy khi rời khỏi nhà, anh lại không nghe thấy gì cả.