Tô Kiều đỏ mặt đánh nhẹ vào ngực hắn: “Đáng ghét, anh đúng là đồ xấu xa~”
Tôi nghe mà buồn nôn không chịu nổi. Nhân lúc hai kẻ đó đang quấn lấy nhau, tôi nhặt viên gạch lên ném mạnh về phía họ, rồi quay đầu bỏ chạy.
Phía sau vang lên tiếng la thất thanh, hai người sợ tới mức không dám kêu to, vội vã nhìn quanh tìm người.
Còn tôi đã sớm quay lại khu hành lang chính, mượn điện thoại bàn của y tá, lập tức gọi cho lãnh đạo xin chuyển công tác.
Tôi vốn là sinh viên đỗ đại học năm đầu sau khi khôi phục kỳ thi, vừa tốt nghiệp đã lấy Trình Vân Tiêu, vì hắn mà bỏ lỡ bao cơ hội.
Ngay cả khi lãnh đạo khuyên tôi nên lên phía Bắc phát triển, tôi cũng vì mang thai mà từ chối.
Nhưng giờ thì không. Tôi sẽ không để bọn họ trói buộc mình nữa. Dù có bế con theo, tôi cũng phải rời khỏi nơi đây.
Sau khi xuất viện về nhà, việc đầu tiên tôi làm là lục lại giấy đăng ký kết hôn.
Trình Vân Tiêu là đoàn trưởng, không biết hắn dùng cách gì mà làm giả được giấy kết hôn giống y như thật, còn bản thân thì lén cùng Tô Kiều đến cục dân chính đăng ký thật.
Nực cười thay, tôi lại ôm lấy cái giấy giả đó như bảo vật, giữ suốt năm mươi năm.
Tôi tức giận xé toạc nó làm đôi.
Giấy giả cũng tốt. Một tháng nữa tôi đi rồi thì chẳng cần phải nghĩ xem ly hôn kiểu gì.
Cả tôi và Tô Kiều đều đang ở cữ, nhưng mỗi ngày cô ta nằm chễm chệ, quần áo có người đưa, cơm bưng đến tận miệng. Trình Vân Tiêu lo cho cô ta từng chút.
Có lúc hắn thấy hơi quá đà, sợ bị phát hiện, liền kiếm cớ bù đắp với tôi:
“Con của chị dâu mất rồi, tinh thần sa sút, anh là chỗ dựa duy nhất của cô ấy.”
Tôi không nói gì, hắn cũng chẳng buồn để ý xem tôi mỗi ngày bế con, chăm bẵm thế nào, chưa từng hỏi han một câu có mệt không.
Nửa đêm con khóc, Trình Vân Tiêu bực bội đứng dậy nói đi phòng khác ngủ, rồi lập tức chui vào phòng Tô Kiều.
Hôm sau, Tô Kiều cười tít mắt, lấy tay che miệng hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên giả tạo:
“Em dâu à, em vất vả thật đó, nhìn vành mắt thâm kia kìa, cả đêm không ngủ à?”
Cô ta hả hê, đắc ý, nhưng không biết tôi cũng đang nở nụ cười.
Để chuẩn bị rời đi, tôi âm thầm thu dọn đồ đạc từng chút, Trình Vân Tiêu hoàn toàn không để ý, chẳng phát hiện gì.
Cho đến một chiều nọ, hắn cầm một phong bì bước vào, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Vi Vi, cái này là sao đây?”
Trên phong bì in hàng chữ lớn – chính là lệnh điều chuyển công tác do lãnh đạo gửi tới.
4
Tôi mặt không đổi sắc cầm lấy tờ lệnh, tiện tay ném vào lò lửa.
“Anh cũng biết mà, lãnh đạo đâu chỉ một lần muốn điều em đi nơi khác, nhưng em còn con nhỏ, sao nỡ rời xa anh và mọi người được?”
“Chỉ là một tờ thông báo thôi, em đã từ chối rồi.”
Tôi quá hiểu Trình Vân Tiêu thích nghe những lời gì, tờ lệnh không còn giá trị kia cũng bị tôi đốt cháy nhẹ nhàng.
Hắn lập tức tin ngay, nét mặt giãn ra.
“Vậy thì tốt. Phụ nữ đã kết hôn thì nên ở nhà chăm con. Em tài giỏi như vậy, dạy dỗ con trai là hợp nhất.”
“Đúng lúc con sắp đầy tháng, anh định tổ chức tiệc mừng. Dù sao nó cũng là độc đinh của nhà họ Trình.”
Tôi mỉm cười đồng ý, cầu còn không được.
Người càng đông, càng náo nhiệt thì càng tốt.
Thời gian thấm thoắt trôi, đến ngày tổ chức đầy tháng, Trình Vân Tiêu quả nhiên bày ra quy mô hoành tráng.
Bao trọn nhà hàng quốc doanh, mời đủ các lãnh đạo và đồng chí, họ hàng thân thích thì khỏi phải nói.
Trình Vân Tiêu cười không khép miệng, ăn mặc chỉnh tề, niềm nở tiếp khách.
Tô Kiều mặc một chiếc đầm phương Tây, đứng sát bên hắn, hai người nhìn chẳng khác nào vợ chồng thật.
Khi không khí đang vui vẻ nhất, hắn nâng ly rượu, nhìn tôi âu yếm nói:
“Vi Vi, cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con trai. Nhưng anh là quân nhân, gánh vác trách nhiệm lớn, sắp phải tới đơn vị mới, con đành nhờ em chăm sóc. Anh tin chắc em sẽ nuôi dạy con thành người.”
Tô Kiều cũng cười tươi rói: “Em là bác sĩ quân y, phải đi cùng Vân Tiêu làm nhiệm vụ. Em dâu cứ yên tâm ở nhà chăm con nhé.”
Mọi người xung quanh đều khen ngợi hai người bọn họ có khí khái, dám hy sinh tiểu gia vì đại quốc.
Tôi nắm chặt tay. Trình Vân Tiêu hình như đã quên, năm xưa chính miệng hắn khuyên tôi từ bỏ sự nghiệp, ở nhà lo việc nội trợ.
Hai người tỏ ra lưu luyến con vô cùng, cảm động phát khóc, lãnh đạo cũng mỉm cười hài lòng:
“Ngay cả đồng chí Tô cũng coi đứa bé như con ruột, xem ra gia đình các cậu thật hòa thuận.”
“Vân Tiêu à, tổ chức giao nhiệm vụ này cho cậu, tôi yên tâm!”
Trình Vân Tiêu được khen ngợi đến nỗi suýt nở hoa trên mặt.
Một người họ hàng bế đứa bé đùa giỡn, ngắm khuôn mặt tươi cười của nó rồi quay sang tôi cười:
“Vi Vi, đứa nhỏ này giống hệt em, sau này lớn lên chắc chắn là một chàng trai tuấn tú.”
Tô Kiều đứng bên cạnh nghe thấy, tức giận trừng mắt nhìn người đó, liền bế đứa bé lên, định ôm đi:
“Con trai thì chắc chắn phải giống bố, nhìn nó như đúc từ khuôn mặt của Vân Tiêu ấy!”
Người họ hàng ngượng ngùng nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười không đáp.
Tô Kiều ôm đứa bé, rõ ràng là muốn tranh thủ thời gian ở bên con trước khi đi.
Nhưng cô ta mới bế được vài phút, đứa bé đột nhiên khóc thét lên khi nhìn thấy mặt cô ta.
Ngay sau đó, Tô Kiều hét toáng một tiếng, bọc tã đã bị ướt sũng.
Người họ hàng vội vàng đỡ lấy, nhiệt tình nói: “Trời ơi, bé tè rồi, để tôi giúp thay tã nhé.”
Tô Kiều tuy thích đứa trẻ nhưng rõ ràng chẳng muốn chịu trách nhiệm, nếu không cũng đã chẳng đùn đẩy việc nuôi dạy cho tôi.
Cô ta lập tức chau mày, đưa đứa bé ra rồi đứng một bên nhìn người khác thay tã.
Nhưng ngay khi lớp tã được cởi ra, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, thét lên đầy hoảng loạn.
Trình Vân Tiêu bước tới: “Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?”
Tô Kiều chỉ trân trân nhìn đứa trẻ, giọng run rẩy:
“Thằng bé… sao lại không có vết bớt?!”
5
Mọi người còn chưa kịp hiểu lời Tô Kiều có ý gì thì sắc mặt Trình Vân Tiêu đã lập tức biến đổi, hắn giật lấy đứa bé kiểm tra.
Suốt một tháng qua, bọn họ chưa từng quan tâm đến đứa trẻ, đây là lần đầu tiên thấy rõ làn da dưới lớp quần áo.
Họ lật tới lật lui, làm đứa bé khó chịu đến nhăn mũi khóc ré lên.
Tôi tranh thủ bước ra, vờ như lo lắng mắng lớn:
“Các người đang làm gì thế? Mau trả con trai lại cho tôi!”
Tô Kiều đứng ngẩn ra, nghe tiếng tôi thì quay đầu, hét lên rồi lao đến:
“Vi Vi! Có phải cô không? Nhất định là cô làm trò! Con trai tôi đâu rồi!”
Tôi đẩy cô ta ra, ôm chặt đứa bé vào lòng, lạnh nhạt nói:
“Chị dâu nói gì vậy? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả. Đây là con trai tôi mà. Con của chị chẳng phải vừa sinh ra đã mất sao?”
Khuôn mặt Tô Kiều vặn vẹo, cô ta giãy giụa, như thể sắp hóa điên:
“Không! Không đúng! Là cô tráo con! Mau trả con trai tôi lại đây!”
Cô ta lảm nhảm, ánh mắt đầy kinh hoàng và căm hận, như thể sắp lao lên cắn người.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, chậm rãi nở một nụ cười:
“Đây là con trai tôi – Trình Sách Lạc. Sao lại là con của chị được?”
“Còn về vết bớt… không phải ở trên đứa bé đã mất kia à? Con tôi tất nhiên không có rồi.”
Tôi thở dài, lấy ra một xấp ảnh.
“Thật uổng công tôi còn xin bệnh viện chụp ảnh lưu lại cho con chị. Tiền phí mai táng chị không chịu trả, tôi cũng thanh toán giúp.”
“Tôi hiểu chị đau lòng khi mất con, nhưng cũng không thể thật sự coi con tôi là con ruột của mình được chứ?”
Trong ảnh đen trắng, chính là đứa bé đã bị hai người bọn họ dìm chết, nơi bắp chân còn hiện rõ vết bớt đặc trưng.
Tô Kiều không muốn đối mặt với sự thật rằng con ruột mình đã bị chính tay họ dìm chết. Toàn thân run rẩy, cô ta như hóa điên, gào lên:
“Không thể nào! Chết phải là con của cô mới đúng!”
Lúc này, những người xung quanh cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề, nhìn nhau sửng sốt, đồng loạt lên tiếng:
“Đồng chí Trình, chuyện này là sao? Con của chị dâu Tô chẳng phải đã mất từ tháng trước sao?”
“Con cậu khỏe mạnh như vậy, sao lại nói là đã mất?”
Ai nấy đều biết con của Tô Kiều đã chết, còn tôi thì ôm con mình, chẳng ai hiểu cô ta đang nổi điên vì chuyện gì.