Không khí trong tiệc bỗng chốc hỗn loạn, Trình Vân Tiêu mặt cắt không còn giọt máu, lại không biết phải giải thích ra sao.
Tô Kiều còn định nói tiếp: “Người chết đâu phải là…”
Trình Vân Tiêu vội biến sắc, nhanh tay bịt miệng cô ta, nghiến răng thấp giọng mắng:
“Cô đang nói bậy cái gì thế hả? Điên rồi à!”
Tô Kiều điên cuồng đấm hắn, mắt đỏ hoe gào lên:
“Trình Vân Tiêu, đồ không có lương tâm! Có phải anh đã thông đồng với con tiện nhân này từ trước rồi không? Lừa tôi, gạt tôi!”
Trình Vân Tiêu giận dữ giữ chặt cô ta, hạ giọng gắt:
“Im đi! Cô bình tĩnh chút đi!”
“Bình tĩnh? Anh bảo tôi bình tĩnh kiểu gì? Rõ ràng anh nói là sẽ dìm chết con của Vi Vi! Là anh bảo con tôi sẽ được chăm sóc cẩn thận, giờ thì sao? Trả lại mạng con tôi đây!”
Lời vừa dứt, cả khán phòng như chết lặng.
Ngay sau đó là một loạt tiếng hít khí lạnh, tiếng xì xào vang lên:
“Ý gì vậy? Họ muốn dìm chết con của Vi Vi, ai ngờ lại hại chết con ruột mình?”
“Nhưng Vi Vi chẳng phải đã chăm con cả tháng nay sao? Tô Kiều cũng từng nói con mình chết rồi mà, giờ là sao đây?”
“Không ngờ Trình Vân Tiêu lại tàn nhẫn đến mức ra tay với cả trẻ con… quá độc ác rồi!”
Từng câu, từng lời khinh bỉ rơi xuống đầu Trình Vân Tiêu và Tô Kiều, khiến họ bị mắng tới mức không ngẩng đầu lên nổi.
Tôi đứng phía sau, lặng lẽ chứng kiến tất cả, trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Bữa tiệc đầy tháng đã trở thành trò cười cho thiên hạ, chẳng ai ngờ mọi chuyện lại bùng nổ thế này.
Lúc này, vị lãnh đạo ngồi ở bàn đầu sắc mặt đã đen kịt, đập mạnh ly xuống, nghiêm giọng quát:
“Trình Vân Tiêu, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Mau giải thích rõ ràng cho tôi!”
6
Một bên là Tô Kiều phát điên gào khóc, một bên là lãnh đạo cấp trên đang chờ một lời giải thích rõ ràng.
Trình Vân Tiêu mặt mày trắng bệch, mồ hôi túa đầy trán.
Hắn hoảng loạn nhìn quanh, đến khi bắt gặp tôi đang ôm con đứng ở rìa đám đông thì lập tức giơ tay chỉ, hét lên:
“Chuyện này tôi không biết gì hết! Là do Hứa Vi! Tất cả là âm mưu của cô ta!”
“Cô ta nói với tôi là đứa bé đã chết đuối, chị dâu thấy tội nghiệp nên mới đem con mình cho cô ta nuôi.”
“Không ngờ Hứa Vi lại là độc phụ, từ trước đã tráo đổi con, hại chết cháu tôi. Chúng tôi hoàn toàn bị lừa gạt, bị cô ta xoay như chong chóng!”
Dăm ba câu, hắn liền phủi sạch trách nhiệm, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Có người bị lời hắn dẫn dắt, nghi hoặc hỏi:
“Là như vậy sao?”
Trình Vân Tiêu quả quyết:
“Chính là như vậy! Tôi làm sao có thể ra tay hại con ruột mình chứ! Đây chỉ là hiểu lầm!”
“Hứa Vi đầu óc có vấn đề, mọi người đừng tin lời cô ta!”
Nhìn vẻ mặt chính nghĩa như đang thay trời hành đạo của hắn, tôi chỉ lạnh lùng bật cười:
“Trình Vân Tiêu, anh đừng tự lừa mình đến mức tin vào lời dối trá ấy.”
“Chính anh là người tráo đổi hai đứa trẻ, cũng chính anh là người định dìm chết đứa bé. Còn dám trắng đen đảo lộn ư?”
Hắn nhíu chặt mày, buột miệng phản bác:
“Hôm sinh con cô rõ ràng đã thấy vết bớt trên đứa bé rồi! Rõ ràng là cô sau đó tráo đổi lại, không liên quan gì đến tôi!”
Tôi cong môi, nhếch nhẹ một bên khóe miệng:
“Ồ, anh cũng biết đứa bé đó có vết bớt? Vậy tại sao đứa bé đó lại có mặt trong phòng tôi? Không phải do chính anh đánh tráo sao?”
Hắn á khẩu, không nói được lời nào.
Tôi cao giọng tiếp lời:
“Nếu tôi không phát hiện kịp thời, tráo đổi lại con thì bây giờ người chết chính là con trai tôi!”
Nói đến đây, lửa giận trong lòng bùng lên, tôi vung tay, tát hắn một cái thật mạnh.
“Mưu sát con ruột, tính toán giết hại trẻ thơ, anh còn xứng làm người sao?”
Tôi ngẩng đầu, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Thưa các bác, các cô chú, ban đầu tôi cứ tưởng là bệnh viện nhầm lẫn, chẳng qua chỉ là chuyện ôm nhầm trẻ sơ sinh.”
“Không ngờ, Trình Vân Tiêu lại là loại cầm thú, cấu kết với Tô Kiều, muốn giết con tôi!”
“Con trai tôi may mắn thoát nạn, vậy mà giờ còn bị họ đổ ngược tội!”
Trình Vân Tiêu nóng nảy đến mức ánh mắt như muốn giết tôi:
“Vu khống! Cô vu khống trắng trợn! Hứa Vi, cô nói năng bậy bạ, không có bằng chứng!”
Tô Kiều cũng gằn giọng, mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm:
“Cô đừng giả vờ đạo mạo! Con trai tôi chết, con cô còn sống, như vậy chưa đủ chứng minh sao? Đồ sát nhân!”
Nhưng lời bọn họ càng nói càng mâu thuẫn, lý lẽ yếu ớt, dù có khóc lóc thế nào cũng chẳng ai tin nổi.
Tôi lau nước mắt, ánh mắt kiên quyết, lạnh lùng cất tiếng:
“Người làm, trời thấy. Các người nghĩ mình sắp đặt đâu vào đấy, không có sơ hở sao?”
“Chính vì ông trời có mắt, mới không để các người thực hiện được âm mưu độc ác đó.”
Trình Vân Tiêu còn định cãi gì đó, nhưng vị lãnh đạo đã nghiêm giọng cắt ngang:
“Đủ rồi! Trình Vân Tiêu, cậu khiến tôi vô cùng thất vọng! Những lời dối trá lủng củng thế này, cậu nghĩ ai cũng là kẻ ngu sao?”
Trình Vân Tiêu kích động hét lên:
“Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi! Lãnh đạo, xin hãy nghe tôi giải thích…”
Nhưng lãnh đạo chỉ trầm mặt, tuyên bố dứt khoát:
“Thời gian tới cậu hãy tự kiểm điểm lại đi, khỏi cần đến đơn vị nữa.”
“Còn cậu phạm phải tội gì, tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng từng chuyện một.”
Lời vừa dứt, mặt Trình Vân Tiêu tái nhợt không còn giọt máu, môi run lên, cả người như sụp đổ ngồi thụp xuống đất.
Lãnh đạo thở dài, xoay sang tôi, ánh mắt chân thành:
“Đồng chí Hứa, là tôi sơ suất trong quản lý, không kịp thời phát hiện vấn đề đạo đức của Trình Vân Tiêu.”
“Nhưng đây rốt cuộc vẫn là việc nhà các cô, tôi không tiện can thiệp quá sâu.”
Tôi hiểu rõ ẩn ý trong lời ông ấy, lập tức dứt khoát nói:
“Cảm ơn cấp trên đã quan tâm. Nhưng sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa.”
“Tôi sắp điều chuyển công tác lên Bắc Kinh.”
7
Trình Vân Tiêu không dám làm càn trước mặt lãnh đạo, nhưng đối với tôi thì lại hét lớn không kiêng nể gì.
Ánh mắt hắn âm u nhìn sang, giọng điệu tràn đầy uy hiếp:
“Không thể nào! Cô có biết mình đang nói gì không? Hôm đó lệnh điều chuyển công tác gửi tới rõ ràng đã bị cô đốt rồi!”
“Hứa Vi, tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kỹ trước khi mở miệng. Rời khỏi tôi rồi, cô còn có thể đi đâu?”
Tôi nhàn nhạt liếc hắn một cái, cười khinh miệt mà sảng khoái:
“Đó chỉ là bản thông báo xác nhận, còn khi hồ sơ được gửi đi thì lệnh điều chuyển của tôi đã hoàn tất rồi.”
Gặp ánh mắt mang theo giễu cợt của tôi, hắn tức giận đến gầm lên:
“Hứa Vi, chúng ta là vợ chồng! Tôi không cho phép cô rời đi, cô đừng hòng thoát khỏi tôi!”
“Tôi là chồng cô! Cô nghĩ kỹ lại đi, nhất định phải rời bỏ tôi sao?!”
Tôi chỉ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy ý nghĩa—hắn đâu biết, tôi đã mong chờ ngày này từ lâu lắm rồi.
Tôi rút ra tờ giấy kết hôn đã bị xé đôi, ném thẳng vào mặt hắn.
Sắc mặt Trình Vân Tiêu vặn vẹo, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Cô xé giấy kết hôn làm gì? Dù có xé thành từng mảnh, cũng không thay đổi được mối quan hệ giữa chúng ta!”
Tôi vỗ tay, thản nhiên nói:
“Nói hay lắm. Nhưng dù tôi có xé thành bao nhiêu mảnh, thì giữa chúng ta, cũng chẳng từng là vợ chồng.”
Gương mặt hắn đang còn ngập ngừng liền cứng đờ, ánh mắt tràn đầy không tin, cố gắng trấn tĩnh:
“Cô… cô nói bậy gì vậy! Chúng ta rõ ràng có giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng…”
Tôi cười lạnh, cắt ngang lời hắn:
“Thôi đi, anh không thấy mệt à, tôi nghe còn thấy phiền.”
“Trình Vân Tiêu, tôi giữ lại tờ giấy kết hôn này, không phải vì lưu luyến gì đâu. Mà là muốn hỏi anh—làm cách nào để làm ra được một tờ giấy giả tinh vi đến vậy hả?”
Lời vừa dứt, không chỉ Trình Vân Tiêu, mà cả đám đông cũng sững sờ, đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
“Giấy kết hôn giả? Bọn họ kết hôn bao nhiêu năm rồi? Sao lại là giả được?!”
“Không thể tin nổi, nhìn qua chẳng ai phát hiện…”
Tôi bình tĩnh nói:
“Nếu không tin, cứ mang đi kiểm tra. Dù có giống đến đâu, giấy giả vẫn là giả, chỉ cần đã từng thấy hàng thật thì sẽ phân biệt được ngay.”
Có người định cúi xuống nhặt tờ giấy đó lên, thì Trình Vân Tiêu bất ngờ nhào tới ngăn lại, quát ầm lên:
“Cút đi!”
Cảnh tượng đó khiến ai cũng nhận ra có điều mờ ám. Lãnh đạo ngay lập tức ra lệnh cho cảnh vệ thu giữ giấy kết hôn để kiểm tra.
Quả nhiên, không mất bao lâu, kết quả xác nhận: đó là giấy tờ giả.
Cả hội trường xôn xao, ánh mắt mọi người nhìn Trình Vân Tiêu bỗng trở nên kỳ lạ, khinh bỉ.
“Giấy kết hôn giả? Hắn ta rốt cuộc đang mưu tính gì vậy? Thật hèn hạ!”
“Không lẽ là để lừa kết hôn? Ghê tởm thật!”