Cuối cùng, vận may đã mỉm cười với tôi, video thứ ba mươi bảy tôi đăng bất ngờ trở nên nổi tiếng.
Loạt sản phẩm “Dành cho dân tăng ca”, “Dành cho dân lười”, “Dành cho dân cần tỉnh táo” lập tức trở thành cơn sốt, quán nhỏ của tôi nhanh chóng trở thành quán hot, khách xếp hàng dài.

Tôi thuê thêm nhân viên, còn mình tập trung vào chọn nguyên liệu và vận hành truyền thông online.
Chỉ trong chưa đầy hai tháng, doanh thu thuần của tôi đã lên tới mười mấy vạn tệ.

Chính vào thời điểm đó, Trần Uyển lại một lần nữa xuất hiện.

Nhân viên mới chưa quen việc, lóng ngóng đổ bột bánh.
Tôi bước đến, chỉ dẫn cho cô bé, thử lại một lần, rồi bất lực nói:
“Chảo này có chút vấn đề.”

Tôi và Trần Uyển đồng thời cất tiếng.
Tôi ngẩng đầu lên.
Trần Uyển đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi mời anh vào phòng lạnh, đúng như lời hứa, kể cho anh nghe một câu chuyện.

Một học sinh đạt hơn sáu trăm điểm trong kỳ thi đại học, là niềm tự hào của gia đình, liên tiếp học ở các trường danh tiếng, còn được tuyển thẳng vào một trường cao hơn để học cao học.
Ai gặp cũng khen là “con nhà người ta”.

Tôi luôn cảm thấy mình không thông minh, chẳng biết làm gì, thứ duy nhất tôi giỏi là học.

Nhưng may mắn thay, chỉ cần tôi tiếp tục học, tôi có thể tìm được một công việc tốt.

Thế nhưng, vào năm thứ hai cao học, sau khi vừa thảo luận xong tiến độ luận văn với thầy hướng dẫn, tôi bất ngờ bị thầy ấy… sờ mông một cái.

Khoảnh khắc đó, tôi còn tưởng mình cảm nhận nhầm.
Tôi không thể tin được, quay sang nhìn ông ta, nhưng đối phương lại tỏ ra dửng dưng, thậm chí còn giơ tay, lại chạm vào tôi lần nữa.

Tiếp theo là cãi vã và chất vấn.
Tôi – Thẩm Di Phi – kiêu hãnh sống bao nhiêu năm nay, chưa từng chịu uất ức.

Nhưng ông ta lập tức trở mặt, khăng khăng nói tôi vu khống, thậm chí còn nói với cố vấn rằng tôi bị áp lực quá lớn nên sinh ra ảo giác.

Tôi vĩnh viễn không quên được vẻ mặt đắc ý của ông ta.
Ông ta nói: “Cô không có bằng chứng.”

Đúng vậy, tôi không có bằng chứng.

Chuyện xảy ra trong mười mấy giây ngắn ngủi, tôi căn bản không kịp thu thập bằng chứng.

Bước ngoặt của sự việc là ở sư muội của tôi – cô ấy là một cô gái xinh đẹp hơn tôi, tính cách cũng khéo léo hơn nhiều.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Một ngày nọ, cô ấy rụt rè tìm đến tôi, nói rằng thầy hướng dẫn thường xuyên nói những lời mờ ám với cô ấy khi không có ai, cô ấy rất sợ hãi.

Tôi biết, cơ hội đã tới.

Lão già đó đã nếm qua mùi vị, suốt bao nhiêu năm lặp lại trò cũ, không biết đã quấy rối bao nhiêu nữ sinh rồi.

Có lẽ vì sư muội tôi xinh đẹp, lại không biết phản kháng, nên đã trở thành mục tiêu quấy rối liên tiếp của hắn.

Thế là hôm đó, tôi chỉnh điện thoại thành chế độ ghi âm, giấu vào túi áo trong của cô ấy, để cô ấy đi lấy bằng chứng, định tố cáo hắn.

Để chắc ăn, tôi còn gửi một bản sao cho sư muội giữ phòng khi cần.

Nhưng vào ngày nhà trường mở cuộc điều tra, sư muội đột nhiên trở mặt.

Cô ấy trả lời tất cả các câu hỏi bằng một chữ “không”.

Khoảnh khắc đó, tôi như sét đánh ngang tai, qua ô cửa nhỏ trên cánh cửa, tôi nhìn thấy ánh mắt đục ngầu của lão già đó.

Tôi đã hiểu.

So với tôi – người ngay từ lần đầu đã làm ầm lên – sư muội là đối tượng dễ bị mua chuộc hơn.

Hắn đưa ra mức giá đủ cao, để sư muội chọn con đường dễ dàng hơn.

Hắn còn có quan hệ, cố ý va vào tôi ở bờ hồ, nửa đẩy nửa giật điện thoại của tôi rồi ném xuống hồ.

Đoạn camera giám sát với độ nét thấp, nhìn thế nào cũng giống như một tai nạn.

Bản sao của sư muội sớm đã “biến mất”, tất cả dữ liệu của tôi đều bị hủy hoại.

Cuối cùng, hắn lại tỏ ra “rộng lượng”, tha thứ cho tôi vì tinh thần bất ổn do áp lực học tập.

Nhưng hắn mãi mãi sẽ không ký vào giấy phê duyệt nộp luận văn bên ngoài cho tôi.

Hắn không ký, tôi sẽ không thể tốt nghiệp.

Sẽ không có bất kỳ giáo viên nào khác dám nhận một sinh viên bị nghi là có vấn đề tâm lý đến mức đi tố cáo chính thầy hướng dẫn của mình.

Nhưng, đó mới chỉ là bắt đầu.

Tôi không thể tốt nghiệp, tương đương với việc bị cắt đứt con đường học cao học.

Đặc biệt là sau hai năm tốt nghiệp đại học, nếu giờ đi xin việc, khoảng trống trong hồ sơ cũng là điều rất khó giải thích.

Chuyện tôi nghỉ học ở một trường danh tiếng rất nhanh đã truyền khắp nơi, và tôi nhanh chóng bị kéo từ “con nhà người ta” thành “đừng để giống con bé đó”.

Lúc học tiểu học, người ta nói kỳ thi lên cấp hai rất quan trọng, đến cấp hai lại nói kỳ thi vào cấp ba là mấu chốt, đến cấp ba lại bảo thi đại học là then chốt, vào đại học thì nói được tuyển thẳng cao học là quan trọng, học cao học thì nói tốt nghiệp là quyết định tương lai.

Mỗi bước đều rất quan trọng, mỗi bước đều không được phép sai.

Như thể chỉ cần bước sai một lần, cuộc đời này coi như kết thúc.

Tôi đã sống hơn hai mươi năm trong nền giáo dục coi “mọi bước đều là then chốt” như vậy, ngày mà tôi nghỉ học, tôi thật sự đã từng nghĩ đến chuyện chết.

Tôi cảm giác mình chẳng có gì đặc biệt, tôi cảm giác mình đã đi sai một bước.

Nhưng dù có quay lại, tôi cũng sẽ không im lặng.

Chỉ là, người nhà tôi rõ ràng không nghĩ như vậy. Đến khi tức giận nhất, họ còn nói:
“Để hắn sờ một cái thì đã sao? Người khác để bị sờ, sao con lại không chịu được?”

Từ trước đến nay đều là như vậy, thì đúng sao?

Cuối cùng, người cứu tôi vẫn là anh họ – người từ nhỏ đã bị xem là tấm gương phản diện, không chịu học hành, chỉ lo đi chơi nhạc.

Ngày hôm đó, sau khi tôi bước ra từ phòng tư vấn tâm lý, anh đã đặt vé cho tôi.
Anh nói:
“Em đi xem thử đi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Thế giới rất rộng, chưa bao giờ chỉ có một con đường.”

Nghe xong câu chuyện, Trần Uyển im lặng rất lâu.

Tôi mỉm cười lau nước mắt nơi khóe mắt:
“Dù sao cũng chỉ là một câu chuyện, anh tin hay không cũng được.
“Bởi vì tôi không có bằng chứng.”

Trần Uyển đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng:
“Không, có bằng chứng.
“Trên đời này, chỉ cần đã từng xảy ra, thì sẽ không thể hoàn toàn không để lại dấu vết.”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên cổ tay tôi:
“Anh sẽ giúp em tìm bằng chứng.”

Hôm đó, Trần Uyển nói với tôi một câu:
“Trên đời này, không có tội ác nào hoàn hảo, chỉ có sự bao che trắng trợn và sự ngang ngược không kiêng dè.
“Quấy rối cũng vậy.”

Nhưng chúng tôi đã quên mất, Trần Uyển là ai.
Anh là đội trưởng hình sự đã phá biết bao vụ lớn vụ nhỏ, cả ngày đối mặt với những kẻ cực kỳ xảo quyệt.

Lời nói dối, lảng tránh, che giấu, trước mặt anh căn bản không qua nổi một hiệp.

Ngày hôm đó, tôi cùng Trần Uyển một lần nữa bước vào ngôi trường đã từng khiến tôi mong đợi, nhưng cuối cùng lại trở thành cơn ác mộng.

Bàn tay to rộng của anh nắm chặt lấy tôi, vững vàng che chở tôi phía sau.

Trước đó, anh đã âm thầm điều tra suốt nửa tháng.
Vốn dĩ anh là người ít nói, hiếm khi để lộ cảm xúc, tôi cũng không biết anh đã điều tra được bao nhiêu.

Nhưng tôi biết, người có thể kiên nhẫn theo dõi một băng nhóm tội phạm lâu như vậy, chắc chắn giỏi nhất là “chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới ra tay”.

Khi ánh mắt sắc bén của anh quét tới, các lãnh đạo trường đều lập tức thấp giọng xuống.

Nhân chứng, lời khai, thậm chí là đoạn camera từ năm nào tháng nào, anh đều lần lượt đưa ra.

Mỗi lần đưa ra một bằng chứng, sắc mặt của đối phương lại tái thêm một phần.

Trần Uyển quá chuyên nghiệp, quá am hiểu, trước mặt anh, tất cả những lời nói mơ hồ hay những kiểu đối phó giả tạo đều lần lượt bị anh bóc trần.

Cuối cùng, bằng chứng rành rành.

Cho đến phút cuối, bọn họ vẫn muốn lấp liếm bằng cách điều chuyển công tác.

Tôi lập tức mở tài khoản bánh kếp sáng tạo của mình – tài khoản đã có chút danh tiếng:
“Vậy thì chúng ta gặp nhau ở đây nhé.”

Tôi muốn xé toang lời nói dối về con đường đời phải theo lẽ thường.
Tôi muốn xé bỏ cái gọi là “mọi thứ đều quan trọng” – những thứ đã thuần hóa chúng tôi suốt bao năm.
Tôi muốn xé nát lớp vỏ bóng bẩy của những kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa ấy.

10

Vào tháng thứ năm kể từ khi bánh kếp sáng tạo của tôi trở nên nổi tiếng, tôi cuối cùng đã đòi lại được công bằng cho mình.

Đối phương bị xử lý ở mức nặng nhất, bị đuổi việc, công bố toàn trường, vĩnh viễn không được phép giảng dạy nữa.

Tôi được một nữ giáo sư vừa từ nước ngoài trở về chủ động nhận làm học trò.
Cô ấy nói, tôi có dũng khí bước ra khỏi quỹ đạo, cũng có khí phách để bắt đầu lại từ đầu.

Thật ra tôi không có đâu.
Tôi cũng từng do dự, từng nghi ngờ, từng tuyệt vọng.

Nhưng tôi đã gặp được những người rất tốt, rất tốt.
Họ đã kéo tôi lại, đã cổ vũ tôi, đã ủng hộ tôi.
Họ đã giúp tôi hiểu ra, không ai có cuộc đời bị áp đặt sẵn phải đi như thế nào.

Tôi mở một chuyên mục chia sẻ và giải đáp các vấn đề quấy rối dành cho nữ giới trên tài khoản bánh kếp của mình.

Khi rảnh, Trần Uyển sẽ làm cố vấn phía sau, từ góc độ chuyên môn hướng dẫn họ cách thu thập bằng chứng.

Làm cố vấn lâu ngày, tôi nợ anh ấy rất nhiều, rất nhiều tiền công.

Không còn cách nào khác, đành phải “đền” cả bản thân cho anh ấy thôi.

Trên con đường mà mọi người luôn coi là “mỗi bước đều quan trọng”, chúng tôi vẫn cứ bước đi theo quy củ như bao người.

Có lẽ, nếu suôn sẻ từ đầu đến cuối, thì điều đó rất tốt.

Nhưng nếu ngã ở một bước quan trọng nào đó, thì cũng chẳng sao cả.

Cuộc đời vốn là một vùng đất hoang rộng lớn.

Chúc mừng bạn nhé, giữa thế giới muôn màu này, bạn đã mở khóa thêm nhiều khả năng mới cho chính mình.

[Hoàn]