Tôi đã cướp mất danh hiệu nhất khối của Chu Nhiễm, hôm sau cậu bạn thanh mai trúc mã của cô ấy liền đến tỏ tình với tôi.
Cậu ấy mang gương mặt yêu nghiệt tựa như họa thủy, hỏi tôi rằng:
“Đến thế giới của tôi đi, cùng tôi làm học sinh cá biệt, được không?”
Đương nhiên là được.
Tôi lập tức đồng ý, còn hôn lên đôi môi mà tôi đã thèm khát từ lâu.
Về sau, thành tích của tôi dần dần tụt xuống cuối bảng, còn thân thể của Lục Dịch Ninh thì tôi cũng đã ăn sạch từ trong ra ngoài.
Cho đến ngày kết thúc kỳ thi đại học, cậu ấy lần đầu tiên chủ động hôn tôi, bảo tôi cùng cậu ấy học cao đẳng.
Tôi biết, đó mới chính là mục đích cuối cùng của cậu ấy khi tiếp cận tôi.
Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ lắc lư tờ giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa trong tay:
“Năm nay chơi với cậu rất vui.”
“Nhưng tiền đồ quan trọng hơn, tôi không theo nữa.”
1.
Ngày tôi nghe được cuộc đối thoại giữa Lục Dịch Ninh và Chu Nhiễm, cũng vừa là ngày tôi vừa tự tính xong điểm thi đại học.
720 điểm.
Đó chính là điểm số của thủ khoa tỉnh năm ngoái.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì liền nghe được giọng Chu Nhiễm quen thuộc vang lên sau cánh cửa:
“Lục Dịch Ninh, cậu đừng quên, vụ cá cược giữa chúng ta cậu vẫn chưa thắng đâu.”
“Để Kiều Vũ cùng cậu học cao đẳng, cậu mới được coi là thắng.”
Rõ ràng Lục Dịch Ninh chẳng thèm để tâm lời cô ta.
“Thành tích hiện giờ của cô ấy cậu không nhìn thấy sao, hơn 400 điểm, thi được trường nào tốt chứ?”
Chu Nhiễm cãi lại:
“Dù sao cô ấy cũng có nền tảng rất tốt, nhỡ đâu—”
“Dù cô ấy có bùng nổ phong độ, muốn cô ấy học trường nào, chẳng phải chỉ một câu nói của tôi là xong à?”
Nghe tới câu này, đám người đứng bên nãy giờ im thin thít liền phá lên cười.
Những kẻ ngày thường miệng ngọt xưng chị xưng em với tôi, lúc này lại đang dùng những lời độc địa nhất để châm chọc tôi:
“Với cái độ bám dính của Kiều Vũ với anh Ninh như thế, đừng nói là cùng học cao đẳng, dù có phải cùng đi nhặt rác chắc cô ta cũng cam tâm tình nguyện thôi!”
“Đúng đúng, ai trong Nhất Trung mà chẳng biết, vì muốn ở bên anh Ninh, cô ta trực tiếp từ top 1 biến thành đội sổ đấy! Loại não tình yêu cặn bã thế này còn chuyện gì mà không dám làm?!”
Rồi lại một trận cười ầm ĩ đầy ăn ý.
Từng câu từng chữ tôi đều nghe rất rõ ràng, nhưng lại chẳng buồn để tâm.
Đối với người đẹp như Lục Dịch Ninh, tôi diễn chút trò, thi vài lần đội sổ để dỗ cậu ấy vui thì có gì ghê gớm?
Ở những nơi họ không nhìn thấy, Lục Dịch Ninh đã “thân thể lực hành” mà báo đáp tôi rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ câu dẫn của Lục Dịch Ninh trên giường hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng thường ngày, đôi mắt hơi ướt, bờ môi đỏ hồng…
Tôi vừa lơ đãng nghĩ đến đó, liền bị lời đùa kế tiếp kéo về thực tại.
Người đó nháy mắt với Chu Nhiễm:
“Chị Nhiễm, nếu Kiều Vũ biết tất cả chuyện này là chị đang trả thù, chắc hận chị chết mất thôi!”
Chu Nhiễm khinh thường lườm gã kia một cái:
“Đồ ngốc, chuyện rõ rành rành như vậy, còn phải hỏi sao?!”
Nhưng lần này bọn họ lại đoán sai rồi.
Tôi chẳng hề hận Chu Nhiễm, ngược lại còn rất biết ơn cô ta.
Dù sao, với gương mặt mờ nhạt đến mức úp mặt vào bột cũng chẳng hằn ra đường nét như tôi, có được cơ hội bên cạnh mỹ nhân như Lục Dịch Ninh, đều là nhờ chính tay Chu Nhiễm— đã đưa đến tận cửa.
2.
Từ nhỏ tôi đã biết, tất cả điểm thiên phú của mình đều dồn hết vào việc học.
Người khác phải học thuộc lòng một bài văn rất lâu, tôi chỉ cần đọc một lần là có thể đọc ngược lại trơn tru.
Kiến thức chỉ cần học qua là hiểu, đề khó đến mấy cũng giải được nhẹ nhàng.
Nhưng tôi cũng hiểu rất rõ, ở cái thị trấn nhỏ tầm thường này, quá nổi bật chưa hẳn là chuyện tốt.
Vì vậy, dù mỗi năm vì học bổng tôi bắt buộc phải đứng nhất, nhưng điểm số của tôi vĩnh viễn chỉ hơn Chu Nhiễm — người đứng thứ hai — không quá 5 điểm.
Chỉ duy nhất một lần ngoại lệ.
Hôm đó là ngày trước kỳ thi tháng, tôi trông thấy Lục Dịch Ninh và Chu Nhiễm hôn nhau bên ngoài phòng thi.
Thiếu niên tuấn tú như tranh vẽ và thiếu nữ trong trẻo duyên dáng, rõ ràng là cảnh tượng nên bước ra từ truyện tranh, vậy mà tôi lại vô cùng ghen tị.
Khi thi Toán, tôi không nhịn được mà làm thêm một câu bài tập khó.
Đến môn Lý, tôi lại như hờn dỗi mà làm đúng sạch phần trắc nghiệm.
Kỳ thi tháng ấy, tôi hơn Chu Nhiễm tận 35 điểm.
Sau đó, tôi đã tự trách mình không biết kiềm chế suốt mấy ngày trời.
Mãi đến ngày thứ ba, Lục Dịch Ninh xuất hiện trước mặt tôi.
Cậu ấy mặc áo bóng rổ số 23 màu vàng chói, vừa chạy bộ vừa tiến lại, gương mặt tuấn tú đầy vẻ áy náy:
“Xin lỗi bạn, lúc nãy tôi ném bóng lệch, lỡ trúng bạn rồi.”
“Bạn không sao chứ? Có cần tôi đưa bạn đến phòng y tế không?”
Dù dùng ngón chân để nghĩ, tôi cũng biết quả bóng rổ bay thẳng về phía tôi đó tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Giống như tôi cũng thừa hiểu rõ, Lục Dịch Ninh cố tình tiếp cận tôi nhất định là vì Chu Nhiễm.
Có thể là để xả giận thay cô ta, cũng có thể là vì một vụ cá cược với cô ta.
Nhưng bất kể là vì lý do gì, đó chính là cơ hội duy nhất để tôi tiếp cận Lục Dịch Ninh.
3.
Đúng vậy.
Tôi muốn có được Lục Dịch Ninh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp cậu ấy.
4.
Phải thừa nhận rằng, thời điểm Lục Dịch Ninh xuất hiện quả thật quá đỗi hoàn hảo.
Trước khi cậu ấy xuất hiện, suốt mười bảy năm đầu đời của tôi, tôi chỉ có duy nhất một ước mơ.
Khi cha tôi uống đến say mèm, nắm đấm, cú đá giáng xuống người tôi như bão tố không dứt…
Khi mẹ tôi vì muốn dành dụm tiền cưới vợ cho em trai, đã lôi đứa trẻ mười ba tuổi như tôi bán cho một gã đàn ông goá vợ hơn năm mươi tuổi…
“Thi đỗ trường đại học tốt nhất, rời khỏi nơi này.”
Dù chỉ một giây một khắc, tôi cũng chưa từng quên, cũng không dám lơ là.
Sau này, dù đề thi tôi cầm bừa trên tay là đề Toán kỳ thi tuyển sinh mới của năm 2022, tôi vẫn dễ dàng làm trọn điểm.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi biết, ngôi trường tốt nhất Trung Quốc đã nằm chắc trong tầm với của tôi.
Tôi chỉ đợi kỳ thi đại học năm sau, tung mũi tên trúng đích một lần dứt khoát.
Nhưng khi tôi ngoảnh lại nhìn quãng mười bảy năm xám xịt đời mình, tôi chỉ thấy một tuổi thơ toàn bi thương, một tuổi trẻ cắm đầu học hành cứng nhắc.
Hôm đó, đài Sơn Đông đang phát lại bộ phim “Đời này không hối tiếc” của Lê Minh.
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp đẽ mà phóng túng trên màn hình, thẫn thờ rất lâu:
“Nếu mười bảy tuổi được yêu một thiếu niên xinh đẹp thế này, biết đâu sẽ tốt biết bao.”
Rồi Lục Dịch Ninh xuất hiện.
Cậu ấy trẻ trung hơn Lê Minh trong “Đời này không hối tiếc”, cũng đẹp đẽ hơn.
Bóng dáng cậu ấy vận động trong sân bóng, chiếc áo đấu khẽ lay động theo từng nhịp chuyển động, lộ ra bờ cơ mảnh dẻ, cũng khơi dậy ham muốn thầm kín nhất trong tôi.
Tôi muốn có cậu ấy. Nhưng tôi không thể có được.
Như tôi từng nói, tất cả điểm kỹ năng của tôi đều dồn hết vào việc học.
Ngoài điều đó ra, tôi tầm thường đến mức hoà lẫn trong đám đông, chẳng ai nhớ mặt.
Tôi chính là kiểu người mà Lục Dịch Ninh — kẻ mãi mãi đứng giữa tâm điểm ánh nhìn — sẽ chẳng bao giờ để mắt tới.
Nhưng giờ đây, chính Chu Nhiễm đã đẩy cậu ấy vào trước mặt tôi.
5.
Tôi giả vờ không hề hay biết, thản nhiên đón nhận từng lần Lục Dịch Ninh cố ý tiếp cận về sau.
Tại căn-tin đông đúc người qua lại, tại nhà thi đấu khi người ta đã lũ lượt rời đi, Lục Dịch Ninh luôn khéo léo dàn xếp những “cuộc gặp tình cờ” với tôi.
Khoảng thời gian cậu ấy dừng lại bên tôi ngày càng dài, ánh mắt nhìn tôi cũng càng lúc càng cháy bỏng.
Rồi cuối cùng, có một ngày, cậu ấy vén đám đông bước thẳng về phía tôi:
“Kiều Vũ, tớ thích cậu. Cậu có muốn ở bên tớ không?”
Khi lao vào vòng tay cậu ấy, tôi giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đầy ghét bỏ đang được hàng mi dài cố giấu đi.
Chỉ nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi hương dễ chịu của cam thảo và nước xả vải trên người cậu ấy.
Sách có nhà vàng, sách có mỹ nhân như ngọc.
Người xưa không lừa tôi.
Nhưng tôi cũng biết rõ, viên ngọc này… chỉ thuộc về tôi trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi.
Có lẽ rất nhanh thôi, cậu ta sẽ kết thúc trò chơi trả thù này, trước mặt bao người phũ phàng đá tôi, coi như xả giận giúp thanh mai trúc mã của mình.
Cũng có thể, cậu ta muốn chơi lâu hơn một chút, để tôi càng lúc càng sa vào sâu hơn, rồi mới lạnh lùng buông lời kết thúc.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là —
Mục đích Lục Dịch Ninh tiếp cận tôi, lại là để đập nát căn phòng vàng mà tôi đã dựng nên.