Lần đầu tiên tôi ý thức được điều đó là ở tiệm net.

Tôi đang ngồi cạnh Lục Dịch Ninh, lặng lẽ làm đề luyện thi “5-3”, còn người con trai trước mặt thì đang chăm chú chơi game.
Nhưng đột nhiên, cậu ta bực bội tháo tai nghe xuống.

Tôi nghe tiếng động, ngẩng đầu hỏi:
“Sao vậy?”

Cậu ta nhìn tôi hồi lâu, rồi bỗng cụp mắt, nói với vẻ nặng nề:

“Tớ không thích cậu ở bên cạnh mà lại làm đề thi.”

Tôi rất sẵn lòng chiều theo ý mỹ nhân, thu tập bài làm lại, tiện tay vứt qua một bên:
“Vậy thì tớ không làm nữa.”

Nhưng cậu ta vẫn nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng lạnh:

“Tớ thấy chúng ta chênh lệch nhau quá lớn.”
“Tớ không thích như vậy.”

Tôi chợt nhận ra điều gì đó, tim đập thình thịch.

“Vậy… cậu muốn thế nào?”

Cậu ta bỗng tiến sát lại, gần đến mức trán gần như chạm trán tôi, giọng nói mang theo chút làm nũng:

“Không thể giống tớ, cùng làm học sinh cá biệt sao?”

Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính lặng lẽ phủ lên đôi mắt trong veo như thủy tinh của cậu ta, tựa như yêu quái dưới biển sâu đang dụ dỗ con mồi, đưa tay mời gọi tôi:

“Kiều Vũ, đến thế giới của tớ, cùng tớ mãi mãi ở bên nhau.”

Khoảnh khắc ấy, tôi gần như phát cuồng vì hạnh phúc.

Thì ra, thứ cậu ta muốn… chính là điều này.
Thì ra, thứ Chu Nhiễm muốn… cũng chính là điều này.

6.

Tôi vòng tay qua sau gáy cậu ta, vuốt ve đôi môi đỏ mọng mà tôi hằng khao khát:

“Hôn tớ đi.”

Tôi biết Lục Dịch Ninh không thích tôi, cũng không thích sự đụng chạm từ tôi.

Trước kia tôi không dám làm ra hành động quá đà, sợ cậu ta phản cảm, sợ cậu ta bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại trò chơi này.

Nhưng bây giờ, cậu ta muốn đạt được điều gì đó từ tôi, thì trao đổi là hợp lý, cũng là cần thiết, đúng không?

Đôi môi mềm lạnh ấy cuối cùng cũng do dự dán lên tôi, khoảnh khắc đó, tôi thầm cảm ơn bản thân mười hai năm qua đã cắm đầu đèn sách.

Kiều Vũ, ông trời quả thật không phụ cậu.

Từ đó, tôi bắt đầu không còn đọc sách, không còn học hành, mặc kệ tất cả để cùng Lục Dịch Ninh lêu lổng sa ngã.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Và kết quả tất yếu là, thứ hạng của tôi liên tục trượt dốc.

Lần đầu tiên, đương nhiên là để danh hiệu hạng nhất rơi vào tay Chu Nhiễm.

Khi thầy giáo lần đầu tiên đọc tên cô ta sau bốn chữ “nhất khối toàn trường”, Chu Nhiễm vui đến phát điên.

Cô ta cầm tờ phiếu điểm, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vùi đầu vào cánh tay, không kìm được mà bật khóc.

Dĩ nhiên tôi không bỏ qua ánh mắt đắc ý như vô tình liếc về phiếu điểm của tôi, nhưng tôi chỉ giả vờ không biết.

Tôi chỉ lặng thầm nghĩ, đã đến lúc tôi nhận phần thưởng của mình rồi.

Quả nhiên, hôm đó Lục Dịch Ninh cũng vô cùng vui vẻ.

Từ xa cậu ấy chạy lại phía tôi, vạt áo đồng phục tung bay, đầy nắng và gió.

Có lẽ cũng chính vì thế, lúc được cậu ấy ôm vào lòng, tôi vẫn có thể cảm nhận được chút ấm áp.

Tôi hỏi cậu ấy vì sao hôm nay lại vui như vậy.

Cậu ấy cười, bảo rằng hôm nay vừa thắng một trận bóng rổ rất đẹp mắt.

Tôi cũng cười, giả vờ không biết cái gọi là “trận bóng rổ đẹp mắt” đó vốn dĩ chưa từng tồn tại, rồi đưa cho cậu ấy một tấm thẻ phòng khách sạn đặt lên lòng bàn tay.

“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tớ.”
“Ăn mừng cùng tớ nhé?”

7.

Tôi từng nghĩ, đêm hôm ấy tôi sẽ là kẻ thua thiệt hiếm hoi trong cuộc đời mình.

Không ngờ rằng, người có dáng vẻ phong lưu như Lục Dịch Ninh lại chưa từng có kinh nghiệm.

Những thứ cậu ấy học lỏm được từ vài video của mấy ông thầy bên Nhật Bản dĩ nhiên chẳng thể địch lại khả năng suy luận biến hóa, tư duy không gian và kỹ năng thực hành sau mười hai năm đèn sách khổ luyện của tôi.

Nhìn cậu ấy dưới thân tôi, đuôi mắt ửng đỏ, cố cắn răng nhẫn nhịn không phát ra tiếng rên, tôi mới thật sự hiểu rõ câu:

“Học trên giấy mãi cũng là nông cạn, muốn biết rõ phải tự mình trải nghiệm.”

Chỉ là, có lẽ tôi không biết tiết chế, nên hôm sau khi thi đấu bóng rổ, “vua úp rổ” Lục Dịch Ninh lại lần đầu tiên mềm nhũn thắt lưng ngay khoảnh khắc bật nhảy.

Đàn ông luôn thích mơ mộng rằng người con gái của họ sẽ mãi mãi không quên người đầu tiên của mình.

Nhưng tôi thì thấm thía một điều — dục vọng và tình cảm của đàn ông mới thực sự không thể tách rời.

Cậu ấy còn trẻ, còn nhiều nhiệt huyết, một khi đã nếm mùi hoan lạc liền luyến tiếc chẳng rời.

Mà dưới ánh sáng đời thường, đối với tôi, Lục Dịch Ninh cũng dần nảy sinh thứ gần gũi mà chính cậu ấy cũng chẳng hề nhận ra.

8.

Rất nhanh thôi, Chu Nhiễm đã nhận ra sự thay đổi vi tế giữa tôi và Lục Dịch Ninh.

Cô ta bắt đầu có cảm giác nguy cơ.

Sau một đêm tôi và Lục Dịch Ninh lại quấn lấy nhau mệt nhoài, Chu Nhiễm hùng hổ chặn tôi trong nhà vệ sinh.

Ánh mắt cô ta dán chặt vào vết hôn lờ mờ sau cổ áo tôi, lửa giận trong mắt gần như sắp hóa thành thực thể bắn ra, nhưng vẫn cố nhịn, buông giọng châm chọc:

“Cô và Lục Dịch Ninh cũng thật có sức bền, một chuyện lặp đi lặp lại mãi không chán sao?”

Tôi chỉnh lại cổ áo trước gương, cẩn thận che kín vết hôn, rồi mới thản nhiên mỉm cười nhìn cô ta:

“Nếu tôi không bỏ công sức cho bạn trai mình, thì nên bỏ vào đâu nhỉ?”

“Vào…”

Tôi kéo dài giọng:

“Học hành hả?”

Hôm đó Chu Nhiễm tức tối bỏ đi.

Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ sắc mặt của cô ta lúc ấy.

Ngoài cơn giận ngùn ngụt, còn có thứ cảm xúc ẩn sâu dưới lớp phẫn nộ ấy — “Cô cứ đợi đó.”

Mà hôm nay, có lẽ chính là lúc cô ta “cho tôi biết thế nào là lễ độ.”

9.

Những kẻ không liên quan rất biết điều rút lui, nhường không gian lại cho hai nhân vật chính.

Qua khe cửa, tôi thấy Chu Nhiễm ngồi vào lòng Lục Dịch Ninh, sốt ruột vòng tay qua cổ cậu ta:

“Dịch Ninh, đã lâu rồi cậu không thân mật với tớ… Đợi cô ta điền xong nguyện vọng, cậu phải mau đá cô ta để quay về bên tớ.”

“Cậu từng hứa với tớ mà…”

“Chỉ cần cậu giúp tớ hủy hoại con tiện nhân đó, tớ sẽ trao hết cho cậu…”

Nói rồi cô ta ngẩng đầu định hôn lên môi Lục Dịch Ninh. Nhưng cậu ấy lại nghiêng đầu né tránh.

Có lẽ chính bản thân cậu ấy cũng chẳng hiểu vì sao.

Sau khi né đi, trong mắt Lục Dịch Ninh thoáng hiện vẻ hoang mang nhàn nhạt.

Tựa lưng vào tường, tôi khẽ bật cười, không thành tiếng.

10.

Lục Dịch Ninh trời sinh phong lưu, cho dù khi còn bên Chu Nhiễm, cậu ta cũng chẳng hề biết kiêng dè, ngoài mặt có người yêu nhưng sau lưng vẫn ve vãn khắp nơi.

Thế nhưng, vào ngày cậu ấy tỏ tình với tôi.

Tôi nói với cậu ta:

“Tớ đồng ý làm bạn gái cậu.”
“Nhưng bên cạnh cậu, ngoài tớ ra, không được có người khác.”

Lục Dịch Ninh đương nhiên gật đầu đồng ý không chút do dự.

Nhưng cậu ấy vẫn hôn hít với nữ sinh xinh đẹp trên sân thể dục, yên vị phía sau xe mô tô của cậu ấy vẫn là hết cô nàng nóng bỏng này đến cô nàng khác.

Tôi tự coi lời mình từng nói chẳng khác gì gió thoảng bên tai, che mắt làm kẻ mù, bịt tai làm kẻ điếc.

Bởi tôi không có tư cách để đòi hỏi.

Cho đến ngày hôm đó ở tiệm net, tôi mới biết mình có quân bài trong tay.

Từ đó về sau, tôi không nhắc lại chuyện “bên cậu không được có người khác” nữa.

Nhưng mỗi lần cậu ấy thân mật với cô gái khác, tôi chẳng nói một câu, chỉ lặng lẽ xách cặp rời đi, quay về phòng tự học.

Rồi trong bảng xếp hạng kì thi kế tiếp, tên tôi lại lặng lẽ nhích thêm một trang.

Và cuối cùng, Lục Dịch Ninh chấp nhận nhượng bộ.

Cậu ta bắt đầu chủ động tránh né mọi cô gái xung quanh, thậm chí cả cô thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau — Chu Nhiễm.

Còn tôi, biết ơn đáp lại, vững vàng ngồi ở vị trí cuối cùng trong bảng điểm.

Khoảng thời gian đẹp đẽ và rực rỡ nhất của Lục Dịch Ninh, rốt cuộc hoàn toàn thuộc về riêng mình tôi.

Tôi rất hài lòng.

11.

Chu Nhiễm cuối cùng cũng không kìm được mà bùng nổ:

“Trước mặt Kiều Vũ cậu trốn tránh tôi thì thôi, giờ cô ta không có mặt, cậu cũng làm bộ giữ mình vì cô ta à?!”
“Lục Dịch Ninh, đừng nói cậu thật sự thích con mọt sách đó nhé?!”

Sắc mặt Lục Dịch Ninh thay đổi, mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra:

“Chẳng phải chính cô là người đòi cá cược sao?”
“Nếu không phải tôi giữ thân sạch sẽ vì cô ta, mấy cái hạng nhất của cô từ đâu ra hả?”
“Giờ xương đã nhằn xong rồi, lại quay ra cắn ngược tôi?”

“Nhưng tôi cũng đâu bảo cậu phải làm tới mức này!”

Chu Nhiễm kích động nắm chặt cổ áo cậu ta:

“Nửa tháng sau thi đại học, hai người các người biến mất đi đâu hả? Cậu và con tiện nhân đó đã làm gì rồi?! Nói đi!”

Làm gì à?

Tất nhiên là làm những chuyện người lớn nên làm.

Mặt trời lặn thì làm, mặt trời mọc vẫn chưa dừng.

Tôi biết vì sao Lục Dịch Ninh đột nhiên trở nên bám riết tôi như vậy, tôi cũng sẵn sàng cùng cậu ấy vẽ nên một kết thúc viên mãn.