3.

Tôi khóa trái cửa phòng ngủ chính.

Tạ Tử Mặc tắm xong, phát hiện cửa không mở được, liền tức tối đập cửa, cuối cùng lủi thủi sang phòng khách ngủ tạm.

Sáng hôm sau, anh ta ngồi trước bàn ăn với bộ mặt lạnh tanh, trước mặt là bữa sáng thịnh soạn được bày biện chu đáo.

Tôi khẽ cười khẩy.

Bày trò mặt lạnh giặt đồ lót? Làm bộ làm tịch cái gì.

Tôi liếc qua một cái rồi dửng dưng quay người bước ra cửa.

Tạ Tử Mặc không nhịn được nữa:
“ Hứa Linh San, em đừng không biết điều như vậy!”

“ Chuyện hôm qua em cũng có lỗi, em không nên tuỳ tiện lấy ly hôn ra dọa anh!”

Tôi không quay đầu lại, giọng nhạt nhòa:
“ Tôi nói nghiêm túc đấy, anh chuẩn bị đi.”

Cánh cửa vừa đóng lại, phía sau lập tức vang lên tiếng bát đũa vỡ loảng xoảng.

Đến công ty, tâm trạng tôi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Hiệu suất làm việc vẫn như thường, gần như không ai nhận ra tôi đang có rắc rối tình cảm.

Trong cuộc họp, sếp nói:
“ Gần đây công ty có một đơn hàng từ nước ngoài, cần người đi công tác châu Âu một tháng.”

“ Ai muốn đi thì đến tìm tôi đăng ký, công ty chi toàn bộ chi phí, còn có trợ cấp nữa.”

Tạ Tử Mặc lập tức nhắn tin liên tục trong khung trò chuyện.

Tôi tắt luôn điện thoại, thẳng giọng lên tiếng:
“ Tôi đi.”

Kết thúc cuộc họp, một đồng nghiệp thân quen kéo tôi lại, ngạc nhiên hỏi:
“ Linh San, đi nước ngoài cả tháng, chồng cậu tính sao?”

Tôi hờ hững đáp:
“ Ồ, anh ấy có thanh mai nhỏ bầu bạn rồi, không cô đơn đâu.”

Người đồng nghiệp nhận ra mình lỡ lời, lúng túng im bặt.

Tối về đến nhà, ngay ở cửa tôi đã thấy một chiếc vali xa lạ.

Màu hồng chói mắt, dán đầy sticker loạn xạ.

Tôi cởi giày cao gót ra, phát hiện đôi dép đi trong nhà của mình cũng bị người ta mang mất.

Sắc mặt tôi lập tức sa sầm.

Tôi chân trần bước vài bước, liền nghe thấy tiếng cười nũng nịu:
“ Ối chao Tạ Tử Mặc, mấy năm không gặp, tay nghề nấu ăn của anh giỏi ghê!”

Bùi Tĩnh đi đôi dép anh đào của tôi, đang ăn uống đầy hứng khởi.

Trên tay, là bát đũa của tôi.

Thấy tôi đi vào, cô ta hơi giật mình:
“ A! Chị dâu đi không có tiếng gì hết, cũng không báo trước một tiếng, giật cả mình.”
“ Tạ Tử Mặc, gan anh còn nhỏ hơn em nữa, sống với chị dâu chắc ngày nào cũng bị hù đến chết mất~”

Tôi không nói một lời dư thừa, trực tiếp tát cho cô ta hai cái bạt tai thật vang.

Rồi hất tung mâm cơm trên bàn.

Bùi Tĩnh ngẩn ra vì bị đánh, sau đó lập tức nổi điên:
“ Con mẹ nó, cô dám đánh tôi?!”

Tạ Tử Mặc nghe tiếng động, vội vã từ bếp lao ra, giữ chặt Bùi Tĩnh đang vùng vẫy.

Cô ta quẫy trong lòng anh ta, vừa khóc vừa hét:
“ Tạ Tử Mặc, anh thấy chưa? Vợ anh điên rồi! Vừa vào nhà đã đánh em!”

“ Loại tâm thần như thế mà anh cũng chịu được à? Anh còn giữ em làm gì, đánh lại giúp em đi chứ!”

Tạ Tử Mặc mặt mày u ám, quay sang quát tôi:
“ Hứa Linh San, em phát điên gì đấy? Mau xin lỗi!”

Tôi cười nhạt, cong môi đáp:
“ Ấy chết, xin lỗi nha, lúc nãy anh quay lưng nên em không nhìn rõ.”

“ Em chỉ thấy có đứa con gái mang dép của em, dùng bát đũa của em, tưởng ăn trộm chứ.”

Mặt Bùi Tĩnh đỏ bừng, ánh mắt hiện rõ sự chột dạ:
“ Em đâu có biết là của chị…”

Cô ta rõ ràng là cố ý.

Tôi thích anh đào, trong nhà hễ là đồ của tôi thì đều có hoạ tiết anh đào.

Thấy tôi nói xin lỗi, sắc mặt cô ta liền thay đổi.

Yểu điệu rúc vào lòng Tạ Tử Mặc, để lộ nửa gương mặt bị đánh đỏ ửng, đôi mắt ươn ướt ngấn lệ:
“ Chị dâu, em xin lỗi… Dù là không cố ý, em cũng không nên tự tiện dùng đồ của chị…”

Tôi hơi nhướng mày.

Ôi trời ạ, kiểu “trà xanh huynh đệ” đây mà.

Nhưng Tạ Tử Mặc rõ ràng là rất thích kiểu này.

Anh ta dịu dàng vỗ vai Bùi Tĩnh, rồi cau mày nhìn tôi:
“ Hứa Linh San, lần này em thật sự quá đáng rồi đó.”

Nói xong dìu Bùi Tĩnh vào phòng khách để bôi thuốc.

4.

Tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, đi thẳng đến khách sạn.

Chưa bao lâu sau, điện thoại tôi đã rung lên liên tục.

“ Mới không thấy một lúc, em lại chạy đi đâu rồi hả?”
Giọng của Tạ Tử Mặc đầy mất kiên nhẫn.

Tôi lạnh nhạt đáp:
“ Anh không phải đang bận chăm tiểu thanh mai sao, tìm tôi làm gì?”

Câu nói của tôi như một nhát dao khiến anh ta bốc hỏa, giọng trở nên tức tối:
“ Tôi còn không phải đang dọn đống rối loạn do cô gây ra à!”

“ Mặt Bùi Tĩnh sưng vù rồi, cô đi mua ít đá về chườm cho cô ta, nhanh lên.”

Tôi bật cười lạnh:
“ Tôi nghe nói nước bọt giảm sưng hiệu quả lắm đấy, chắc cô ta thích cái đó hơn.”

Nói xong tôi dứt khoát cúp máy.

Điện thoại lại rung lên – lần này là tin nhắn từ sếp:

【Linh San, đã làm xong thủ tục công tác cho em, sáng mốt bay nhé.】

Tôi bình tĩnh trả lời:

【Vâng thưa sếp, em sẽ đến đúng giờ.】

Nghĩ một hồi, tôi vẫn quyết định nhắn một tin cho Tạ Tử Mặc.

Dù đã xác định sẽ ly hôn, tôi vẫn muốn làm một người trưởng thành có trách nhiệm.

Khi tôi còn đang gõ chữ, điện thoại lại rung.

Là thông báo kết bạn từ một số điện thoại lạ.

Ảnh đại diện là một cô gái thân hình nóng bỏng, biệt danh là “Tĩnh Tĩnh Nữ Vương”.

Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã biết là ai.

Tôi chưa bao giờ đưa số mình cho đám bạn của Tạ Tử Mặc.

Người duy nhất có thể cho cô ta số tôi – chỉ có thể là Tạ Tử Mặc.

Tôi chấp nhận lời mời.

Cả hai bên không nói gì, nhưng trang cá nhân của cô ta liên tục được cập nhật.

Bài đầu tiên đăng từ chiều nay:

【Về nước rồi, tạm trú ở nhà người anh thân nhất~】
Ảnh kèm theo là một bàn ăn thịnh soạn, góc phải dưới lộ ra hai bàn tay đeo khuy măng-sét đôi – một nam một nữ.

【Bị thần kinh đánh bị thương, anh trai tốt của tôi phải chạy ra ngoài mua thuốc lúc nửa đêm~】
Ảnh là một đống thuốc, và bàn tay đàn ông đang cầm bông gạc.

【Hì hì, tôi đòi anh ấy “bồi thường bằng chính mình”, mà anh ấy không từ chối đâu nha~】
Ảnh là bóng lưng một người đàn ông, hình như đã ngủ gục trên sofa vì mệt.

Tôi bình tĩnh tắt điện thoại.

Lấy laptop ra, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu cần dùng cho chuyến công tác.

Mọi thứ đều có thể phản bội bạn – nhưng tiền thì không.

5.

Sau khi thuyết trình xong dự án trong phòng họp, sếp vỗ vai tôi đầy khích lệ:
“Linh San, em làm rất tốt, giao dự án lần này cho em, tôi hoàn toàn yên tâm.”
“Cố lên nhé, hoàn thành xong tôi tăng thưởng cho em.”

Tôi khiêm tốn cảm ơn, nở một nụ cười – là nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày qua.

Tôi vốn định ở lại khách sạn thêm một đêm, nhưng chợt nhớ ra một việc.

Hộ chiếu.

Những giấy tờ quan trọng như vậy tôi vẫn luôn để trong ngăn tủ đầu giường ở nhà.

Tôi tan làm sớm, gọi taxi về thẳng nhà.

Cửa mở ra.

Tôi hơi trừng mắt.

Trên sàn nhà, vương vãi mấy chiếc tất da nữ bị vò nát.

Đi thêm vài bước, là đồ lót của phụ nữ, cà vạt của đàn ông, tất – vứt bừa bãi khắp nơi.

Tôi buồn cười thật sự.

Chơi gì mà như bãi chiến trường, đồ đạc nổ tung khắp mặt đất.

Cho đến khi tôi bước đến trước cửa phòng ngủ chính, nụ cười trên môi tôi cứng lại.

Bộ đồ ngủ lụa của tôi bị ném dưới đất, trên vải còn lấm tấm vết nước không rõ là gì.

Cơn giận bốc lên ầm ầm.

Tôi hít sâu một hơi, đẩy mạnh cửa phòng.

Bùi Tĩnh mặc đồ ngủ mỏng manh, đang ngồi trên người Tạ Tử Mặc.

Còn Tạ Tử Mặc, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi.

Thấy tôi đột ngột xuất hiện, sắc mặt Tạ Tử Mặc lập tức biến đổi, hấp tấp ngồi dậy:
“Vợ à, sao em về rồi?”

“Không, không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích, bọn anh không có…”

Bùi Tĩnh mỉm cười ngắt lời, giọng mềm như mật:
“Chị dâu về rồi à? Chị đừng hiểu nhầm nha, bọn em đang chơi cosplay ấy mà~”

“Chủ đề đồ bơi mùa hè đó, chưa làm gì hết đâu.”