Tôi không biểu lộ cảm xúc, chậm rãi bước từng bước về phía họ.
Mặt Tạ Tử Mặc bắt đầu tái nhợt:
“Linh San, bọn anh thực sự chưa làm gì hết, em tin anh đi.”
Tôi giơ tay lên.
Tạ Tử Mặc theo phản xạ cúi đầu, đưa tay che mặt.
“Cạch” một tiếng, tôi kéo ngăn kéo đầu giường.
Giơ lên hộ chiếu trong tay, tôi cười nhẹ:
“Tôi chỉ lấy cái này thôi, xem anh sợ đến mức nào kìa.”
Bùi Tĩnh cũng bị chọc cười, “phì” một tiếng:
“Ha ha, chị dâu tâm lý thật đấy.”
Tạ Tử Mặc lén lườm cô ta một cái, sau đó căng thẳng kéo tôi lại:
“Em lấy hộ chiếu, là định đi đâu?”
Tôi còn chưa mở miệng, Bùi Tĩnh đã khệnh khạng bước xuống giường, đôi chân trần dài chẳng mảnh vải che:
“Nghe Tử Mặc nói công việc của chị hay phải đi công tác?”
“Lần này định đi xa lắm à? Bao lâu vậy?”
“Chị với anh ấy cứ xa nhau mãi thế này, chị đừng có vụng trộm đấy nhé ~”
Tôi xoay người nhìn thẳng vào cô ta:
“Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Chưa dứt lời, tôi tung thẳng một cú đá vào bụng cô ta.
Bùi Tĩnh bay ngược ra sau, đập vào chiếc đèn đứng cạnh giường.
Trên làn da trắng nõn của cô ta hiện rõ một dấu chân đen sì.
Cô ta không đứng dậy nổi, run rẩy chỉ tay vào tôi, giọng yếu ớt:
“Cô… cô dám đánh tôi…”
Tôi bật cười:
“Ngay cả mẹ ruột Tạ Tử Mặc tôi còn dám đánh, cô là cái thá gì?”
Tôi học taekwondo từ tiểu học, cấp hai đã là đai đen.
Đến giờ, người đánh lại được tôi – chưa có mấy ai.
Tạ Tử Mặc biết rõ bản lĩnh của tôi, không dám can thiệp.
Chỉ biết lặng lẽ chạy lại đỡ lấy Bùi Tĩnh, rồi bị cô ta mắng cho một trận nên thân.
Tôi không buồn nhìn cặp đôi ghê tởm đó thêm nữa, xoay người rời đi.
Tạ Tử Mặc đuổi theo:
“Linh San, em định đi đâu?”
Tôi bình thản:
“Đi công tác nước ngoài.”
Tạ Tử Mặc khựng lại.
“Bọn anh thật sự chưa làm gì hết, em đã đá cô ấy một cú rồi, cũng hả giận rồi, đừng giận nữa mà…”
Ngọn lửa bị đè nén trong tôi lại bùng lên, tôi bật cười vì giận:
“Đá cô ta rồi, lại quên đá anh đấy.”
Tạ Tử Mặc cứng người, theo phản xạ nhắm chặt mắt.
Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Khi mở mắt ra, tôi đã đứng ở cửa.
Tạ Tử Mặc sửng sốt, giọng lạc đi:
“Linh San… sao em khác quá vậy?”
Cánh cửa mở ra.
Tôi cụp mắt, nhẹ giọng nói:
“Anh nghĩ kỹ lại lời tôi từng nói đi.”
6.
Một đêm ngủ ngon giấc.
Sáng sớm, tôi xách theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ đến sân bay, từ xa đã thấy một chàng trai chạy lại đón.
Cậu ấy mặc áo thun trắng đơn giản, cả người sạch sẽ sáng sủa, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Tôi tháo kính râm xuống:
“Cậu là?”
Cậu ta cười tươi rói:
“Chào chị Linh San, em là Bạch Trạch, thực tập sinh mới của công ty.”
“Sếp sắp xếp cho em đi công tác cùng chị, có gì cần làm chị cứ giao hết cho em.”
Tôi nhìn cậu ta từ trên xuống dưới — vóc dáng khỏe mạnh, trông rất hữu dụng.
Trước đây vì đã có gia đình, mỗi khi công ty sắp xếp đồng nghiệp nam đi cùng tôi công tác, tôi đều từ chối.
Nhưng bây giờ thì…
Nghĩ đến việc trước khi đi tôi đã nhờ luật sư gửi đơn ly hôn cho Tạ Tử Mặc, tôi chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Lúc làm thủ tục check-in, tôi ngồi ở ghế chờ, nhàm chán nghịch điện thoại.
Bỗng nhận được một đoạn video.
Là do Bùi Tĩnh gửi đến.
Trong video là một quán bar đầy khói thuốc, Tạ Tử Mặc và đám bạn chí cốt đều có mặt.
Trên bàn là đạo cụ trò chơi “thật hay thách”, đám người xung quanh đang cổ vũ rôm rả:
“Hôn đi! Hôn đi!”
Ở chính giữa khung hình, Bùi Tĩnh mặc áo hai dây, đang nằm bò trên đùi Tạ Tử Mặc, cả hai hôn nhau đầy đắm đuối.
Người quay còn cười nham hiểm zoom cận cảnh, hình như còn nghe được tiếng nước dính dấp mơ hồ.
Vừa xem xong, đoạn video liền bị thu hồi.
【Gửi nhầm mất rồi, chị dâu xin lỗi nhé~】
【Tối qua bọn em chơi trò chơi thôi mà, chị đừng để bụng nha~】
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ đặt cô ta vào danh sách “quan tâm đặc biệt”.
Rất tốt. Nếu phải ra toà ly hôn, cái này có thể làm bằng chứng.
Bạch Trạch vừa đưa tôi một chai nước, vô tình liếc thấy màn hình, nét mặt có phần lúng túng:
“Ờ… xin lỗi chị, em không cố ý…”
Tôi xua tay:
“Không sao, là ‘chuẩn bị thành chồng cũ’ với trà xanh huynh đệ của anh ta thôi.”
Bạch Trạch tức giận thay tôi:
“Đúng là loại tồi tệ!”
Tôi cười hờ hững:
“Tôi thì mong cô ta gửi nhiều vào, có kiện ra toà, biết đâu tôi còn chia được nhiều tiền hơn.”
Lúc đang nói chuyện, điện thoại vang lên — là Tạ Tử Mặc gọi đến.
Giọng anh ta mang theo chút giận dữ và khàn đặc vì dư âm say rượu:
“Linh San, tờ đơn ly hôn mà luật sư gửi cho tôi là sao hả?”
Giọng tôi không chút cảm xúc:
“Chuyện ly hôn, tôi nói với anh không chỉ một lần.”
Tạ Tử Mặc nghẹn lại:
“Nhưng tôi chưa từng đồng ý! Tôi không đồng ý ly hôn!”
Tôi bắt đầu thấy phiền:
“Biết rồi, nên tôi mới gửi đơn lên toà đấy.”
Giọng Tạ Tử Mặc dịu lại:
“Vợ ơi… mình đừng ly hôn được không? Anh chưa từng làm điều gì có lỗi với em mà…”
Bạch Trạch bước tới xách hành lý giúp tôi:
“Chị Linh San, đi thôi, sắp đến giờ bay rồi.”
Nghe thấy giọng một người đàn ông trẻ, đầu dây bên kia của Tạ Tử Mặc đột nhiên trầm mặc, rồi hét lên:
“Thằng đó là ai?! Hứa Linh San, em đi công tác riêng với đàn ông à?!”
Ngay sau đó là một giọng nữ giễu cợt:
“Tạ Tử Mặc, thấy chưa?”
“Tôi đã bảo rồi, phụ nữ thường xuyên đi công tác, rất nguy hiểm đấy~”
Tạ Tử Mặc bị chọc tức đến bốc hỏa, giọng càng lớn:
“Hứa Linh San, em từng hứa với anh là sẽ không bao giờ đi công tác với đàn ông mà!”
“Chuyến này em đừng đi nữa, quay về ngay cho tôi!”
Tôi cười khẩy:
“Tôi quay về? Về ngủ ở đâu?”
“Trên giường có anh, có cả chị em gái của anh, chắc không còn chỗ cho tôi rồi nhỉ?”
Tạ Tử Mặc khựng lại, lắp bắp:
“…Em đừng nói bừa, chỉ là hôm qua anh uống say, cô ấy đưa anh về thôi…”
Tôi cười nhạt, đầy mỉa mai:
“Phải rồi, hôm qua chơi game vui quá mà, tất nhiên phải uống nhiều một chút.”
Đầu dây bên kia hơi khựng lại:
“Em… sao em biết…”
Tôi dứt khoát tắt nguồn.
7.
Vừa bước xuống máy bay, loạt cuộc gọi nhỡ lập tức hiện lên.
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên không ngớt.
【Em tắt máy rồi à?】
【Em quên lời hứa trước kia với anh rồi sao, anh không cho phép em đi công tác riêng với đàn ông!】
【Em với thằng đó là quan hệ gì, thật sự chỉ là đồng nghiệp đơn thuần thôi à?】
【Em còn coi anh ra gì không, em từng cho anh chút tôn trọng nào chưa?】
Dòng tin nhắn dồn dập ấy dừng lại vào khoảng hai tiếng trước.
Từ phía Bùi Tĩnh cũng gửi đến vài tin — là hai tấm ảnh.
Một là hình hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Một là khuôn mặt đàn ông đang ngủ say.
Thời gian gửi là cách đó một tiếng.
Tôi lập tức chặn Tạ Tử Mặc, ghim tin nhắn của Bùi Tĩnh lên đầu.
Sau đó lưu toàn bộ tin nhắn, bài đăng và video cô ta từng gửi làm bằng chứng.
Rồi toàn tâm toàn ý quay lại với công việc.
Sau hơn nửa tháng làm việc cùng nhau, ngoài dự đoán của tôi, năng lực của Bạch Trạch mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.
Cậu ta chạy đến đưa cho tôi một xấp tài liệu, thái độ khiêm nhường:
“Chị Linh San, chị giúp em xem đoạn này em viết đúng chưa ạ?”
Tôi lật xem kỹ một lượt, nhàn nhạt nói:
“Bạch Trạch, cậu viết còn tốt hơn cả tôi rồi, sao cứ phải hỏi tôi hoài vậy?”
Cậu ta gãi đầu ngượng ngùng:
“Em lộ liễu quá à? Thật ra là… em muốn theo đuổi chị.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê:
“Cậu biết tôi đã kết hôn rồi mà.”
Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt kiên định:
“Nhưng chị đang chuẩn bị ly hôn. Em hiểu mà, trước khi chị chính thức tự do, em sẽ không làm gì cả.”
“Chỉ là… nếu chị thật sự ly hôn, có thể ưu tiên cân nhắc đến em không?”
Khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta ửng đỏ, trong mắt có phần thẹn thùng, nhưng ánh nhìn lại không hề né tránh.
Tim tôi lỡ một nhịp.
Tôi bị sự chân thành thẳng thắn ấy làm cho chao đảo, có phần ngượng ngùng quay mặt đi:
“Để sau hẵng nói.”
Dù không phải là lời hứa rõ ràng, nhưng ánh mắt của Bạch Trạch lập tức sáng rỡ.
…