Nhưng tôi không ngờ — Bạch Trạch lại là thái tử gia của công ty.
Hôm đó, có người chụp được ảnh tôi và Bạch Trạch ngồi uống cà phê, đăng lên mạng.
Ảnh chụp theo góc lệch, trông như hai người đang hôn nhau.
Tiêu đề còn gây sốc hơn: “Thái tử tập đoàn Hoàn Vũ lộ bạn gái ở nước ngoài!”
Bạch Trạch tìm tôi, mặt đầy áy náy:
“Xin lỗi chị Linh San, em làm liên lụy đến chị rồi. Em không cố ý giấu thân phận đâu…”
“Chỉ là ba em muốn em xuống cơ sở rèn luyện ẩn danh, ai ngờ đám paparazzi lại vô liêm sỉ như thế…”
Tôi lắc đầu:
“Không sao, tôi không để tâm.”
Thật lòng mà nói — tôi thật sự chẳng để tâm mấy.
Tôi là người bình thường, chuyện này gần như không ảnh hưởng gì đến cuộc sống.
Hơn nữa ảnh chỉ chụp một phần mặt nghiêng của tôi, nếu không phải người rất thân quen thì khó mà nhận ra.
Vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông — là một số lạ.
Giọng Tạ Tử Mặc tức tối vang lên:
“Hứa Linh San, em đang ở đâu!”
“Người phụ nữ trong bài báo là em đúng không? Không ai hiểu rõ mặt em hơn anh!”
“Em thật sự ở nước ngoài đội nón xanh cho anh à?!”
Ngay sau đó là một giọng phụ nữ nghe có vẻ đang khuyên nhủ nhưng thực chất là đổ thêm dầu vào lửa:
“Tử Mặc, anh bình tĩnh đi, chị dâu chỉ phạm sai lầm mà phụ nữ nào cũng từng phạm thôi, tha cho chị ấy đi…”
Tôi bật cười nhạt:
“Tạ Tử Mặc, anh thật đáng khinh. Còn con tiện nhân cạnh anh ấy, đúng là trời sinh một cặp.”
Tạ Tử Mặc sững lại một giây, sau đó gào lên tức giận.
Tôi nghiêng đầu tránh điện thoại:
“Lúc tôi về nước, nhớ đi với tôi làm thủ tục ly hôn.”
Rồi tôi chặn luôn số đó.
Nhưng anh ta bắt đầu dùng đủ loại số khác nhau để gọi, tỏ rõ thái độ “chưa làm rõ chuyện thì chưa bỏ qua”.
Tôi đành trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
8.
Hôm sau, toàn bộ tin tức đã bị gỡ sạch khỏi mạng.
Bạch Trạch vẫn cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy:
“Xin lỗi chị Linh San, em lại làm phiền chị rồi…”
Tôi lắc đầu bật cười:
“Cậu còn định nói bao nhiêu lần nữa? Tôi bảo không sao rồi mà.”
“Nói không chừng tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ. Nhờ có cậu, tôi mới thật sự dứt khoát được với tên cặn bã đó.”
Bạch Trạch hiểu rõ tôi đang nhắc đến ai, trong mắt cậu ấy ánh lên một tia mong đợi:
“Vậy… em có thể theo đuổi chị rồi đúng không?”
Còn chưa dứt lời, một bóng đen không biết từ đâu lao tới, đấm thẳng vào mặt Bạch Trạch.
Bạch Trạch ngẩn người, nhưng khi thấy rõ gương mặt người kia, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Mọi người xung quanh hoảng hốt lao đến can ngăn.
Tạ Tử Mặc túm lấy cổ áo Bạch Trạch, gầm lên giận dữ:
“Chính là mày – cái thằng đốn mạt mày dám cướp vợ tao?!”
Bạch Trạch không chịu yếu thế:
“Tao sớm đã muốn dạy dỗ mày thay chị Linh San rồi, đồ cặn bã!”
Hai người đánh nhau càng lúc càng dữ, phải rất vất vả mọi người mới kéo được họ ra.
Tạ Tử Mặc thở dốc, mắt đỏ ngầu, định bước đến kéo tay tôi:
“Vợ à, mình về nhà đi.”
Bạch Trạch lập tức chắn trước mặt tôi:
“Đã sắp ly hôn đến nơi rồi còn gọi vợ? Đừng hòng đưa chị Linh San đi đâu cả.”
Tạ Tử Mặc tức điên:
“Thế mày là cái thá gì mà nói câu đấy? Đồ mặt dày tiểu tam!”
Tôi cau mày nhìn Tạ Tử Mặc:
“Anh mau cút đi, đừng để tôi phải gọi cảnh sát.”
Tạ Tử Mặc sững sờ, không tin nổi:
“Linh San, em có ý gì vậy?”
Tôi mất kiên nhẫn:
“Anh không hiểu thật sao? Đơn ly hôn tôi gửi anh lâu rồi, anh còn định giả ngây giả ngô đến bao giờ?”
Tạ Tử Mặc lùi nửa bước, như bị đả kích nghiêm trọng:
“Nhưng anh… anh tưởng em chỉ đang giận dỗi thôi…”
“Chẳng lẽ em bỏ anh vì thằng đó? Hai người sớm đã…?!”
Giọng tôi mang theo cơn tức:
“Anh đừng có vu vạ cho tôi. Giữa tôi và cậu ấy chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Người phản bội trong hôn nhân – là anh.”
Tạ Tử Mặc vội lắc đầu phủ nhận:
“Không đâu vợ ơi, anh không có…”
Tôi nhàn nhạt ngắt lời, từng chữ rõ ràng:
“Anh quên rồi à? Nhà mình, phòng khách và phòng làm việc đều có gắn camera.”
Mặt Tạ Tử Mặc lập tức tái nhợt.
…
Tạ Tử Mặc vẫn đi cùng chúng tôi về nước.
Suốt dọc đường, anh ta cúi gằm, liên tục tìm cơ hội níu kéo tôi.
Nhưng tôi không liếc anh ta lấy một cái.
Về nước rồi, anh ta nhất quyết không chịu ký vào đơn ly hôn.
Ngược lại ngày nào cũng đến công ty tôi quấy rầy, tặng hoa, bắn pháo hoa, làm rùm beng lên.
Tôi cảm thấy ghê tởm và vô cùng phiền phức.
Cuối cùng đành nhờ Bạch Trạch giúp tôi cấm cửa anh ta bước chân vào công ty.
Không chịu từ bỏ, anh ta tiếp tục tìm cách chặn tôi ở ngoài.
Tôi bèn gửi cho anh ta toàn bộ bằng chứng đã lưu từ phía Bùi Tĩnh.
Yên ổn được vài ngày.
Tôi chuyển về căn hộ nhỏ mình mua trước khi kết hôn. Rảnh rỗi lướt WeChat, thấy gần đây Bùi Tĩnh lại đăng một loạt bài:
【Mấy mụ già đúng là kinh tởm, chuyên bày trò mách lẻo sau lưng.】
【Tôi thích anh từ nhỏ, tại sao anh chưa từng nhìn thấy tôi?】
Kèm theo là những dòng cap tình cảm sướt mướt, hình ảnh ăn mặc hở hang, còn có cả video uống rượu trong quán bar.
Trong video có rất nhiều gương mặt quen — đều là hội anh em của Tạ Tử Mặc.
Tặc, chơi bời cũng khét đấy.
Mấy ngày rồi vụ ly hôn vẫn chưa tiến triển, tôi gửi vài tấm ảnh chụp từ camera phòng khách và phòng làm việc cho Tạ Tử Mặc.
Rất nhanh, điện thoại vang lên.
“Linh San… hôm đó anh với cô ta đều say… nhất thời hồ đồ mới…”
Tôi ngắt lời:
“Chuyện đó tôi không quan tâm. Mau ký đơn ly hôn đi.”
“Tạ Tử Mặc, tôi không muốn phải làm lớn chuyện đâu.”
Giọng bên kia nghẹn ngào:
“Linh San… anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn với em…”
Tôi bật cười lạnh:
“Ừ, anh nghĩ giữ được ‘quốc kỳ trong nhà’, còn ngoài kia thì tha hồ ‘treo cờ rực rỡ’, phải không?”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Tôi nói lời cuối:
“Đơn ly hôn tôi gửi từ lâu rồi, ba ngày nữa mà anh còn không ký, tôi sẽ kiện ra toà.”
Cuối cùng, Tạ Tử Mặc cũng ký tên.
Hôm đó, gương mặt anh ta thẫn thờ, tiều tụy hẳn đi:
“Lúc đầu anh chỉ định để cô ấy tạm ở vài hôm thôi mà…”
Tôi chẳng muốn nghe tiếp, chỉ vẫy tay gọi taxi, lên xe rời đi.
9.
Ngôi nhà được phân cho tôi, sau khi ly hôn, Tạ Tử Mặc dọn ra ngoài.
Về sau nghe người khác kể lại, Bùi Tĩnh cứ làm ầm lên đòi dọn đến ở cùng anh ta.
Tạ Tử Mặc phiền đến phát điên, nhưng mãi cũng không thoát được cô ta.
Lâu dần, Bùi Tĩnh mang thai.
Cô ta vin vào cái thai để ép cưới, hai bên gia đình lại gây áp lực, cuối cùng Tạ Tử Mặc đành phải cưới cô ta.
Nhưng sau khi kết hôn, tính khí của Bùi Tĩnh thay đổi hoàn toàn.
Cô ta luôn nghi ngờ có phụ nữ muốn cướp chồng mình.
Đi đâu cũng bám lấy Tạ Tử Mặc như hình với bóng, nhìn chằm chằm vào bất cứ người phụ nữ nào ở quanh anh ta, kể cả đồng nghiệp trong công ty cũng không tha.
Công việc của Tạ Tử Mặc bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì cô ta, thái độ của anh ta với cô ta cũng ngày càng tệ hơn.
Một ngày nọ, hai người cãi nhau, trong lúc xô xát, Bùi Tĩnh không cẩn thận ngã từ bậc thang xuống, mất con, thân thể suy sụp nặng nề.
Từ đó ôm hận trong lòng.
Một hôm, nhân lúc Tạ Tử Mặc ra ngoài đi làm, cô ta lái xe lao thẳng vào anh ta.
Cả hai cùng mất mạng.
Tôi chỉ khẽ thở dài một tiếng, lòng cảm khái — tự gieo nghiệt, chẳng ai ứu nổi.
Bạch Trạch đưa cho tôi một miếng bánh kem anh đào:
“Chị ơi, sao tự nhiên thở dài thế?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Không sao, chỉ là… chuyện không quan trọng.”
(Toàn văn hoàn)