Trước tôi, không biết đã có bao nhiêu người từng sập bẫy hắn.

Âm thanh chói tai vang vọng khắp cổng khu chung cư.

Ngày càng có nhiều người vây lại, điện thoại chĩa thẳng vào tôi.

Tôi cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, giống như bị nhốt trong một chiếc lồng vô hình.

Giữa đám đông vang lên thêm nhiều lời bàn tán:

“Đến nước này mà còn muốn cãi chày cãi cối à, còn dám nói người ta vi phạm pháp luật, xâm phạm quyền riêng tư của cô ta?”

“Loại người như thế này phải phơi bày ra, để mọi người biết được bộ mặt thật của cô ta!”

Mồ hôi lạnh lăn dài trên lưng tôi.

Ánh đèn flash điện thoại rọi thẳng vào tôi, nóng rát như lưỡi dao cắt.

Tôi run run lấy điện thoại ra, mở Alipay:
“Bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.

Chủ shop thấy tôi bắt đầu nhượng bộ, ánh mắt lóe lên niềm phấn khích không giấu được.

Tôi lặng lẽ ghi nhớ toàn bộ mọi chi tiết.

Chủ shop báo giá: “Tiền quần áo cộng thêm chi phí đi lại, tổng cộng ba vạn tệ.”

Tôi không nói thêm gì, lập tức chuyển khoản.

Nhìn thấy thông báo nhận tiền, chủ shop vui vẻ thu băng rôn lại, liếc tôi đầy đắc ý:
“Tốt, cô còn sảng khoái hơn những người trước.”

Hắn quay người rời đi.

Nhìn đám đông dần tản ra, ánh mắt tôi trở nên lạnh lẽo, tôi lấy điện thoại gọi đi:
“Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát…”

4

Sau khi trình bày rõ toàn bộ sự việc với các đồng chí cảnh sát phụ trách vụ án, tôi đợi khoảng nửa tiếng.

Cuối cùng, tôi cũng thấy chủ shop bị đưa vào đồn.

Vừa nhìn thấy tôi, hắn trợn trừng mắt:
“Là mày! Con đĩ thối nát như mày mà còn dám báo cảnh sát à!”

Tôi kiên định đáp:
“Có người tống tiền tôi, tất nhiên tôi phải báo cảnh sát, chẳng lẽ phải đem tiền cực khổ kiếm được dâng không cho anh chắc?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Mặt hắn lập tức tím bầm lại như gan heo:
“Ai tống tiền mày? Nói cho rõ vào! Có tin tao kiện mày tội phỉ báng không?”

“Tôi chỉ đòi lại tiền của mình, chẳng lẽ sai à?”

Có lẽ hắn chưa từng nghĩ tôi thật sự dám báo cảnh sát.
Dù sao trong mắt những người như hắn, phụ nữ như tôi chắc chắn chỉ biết nhịn nhục, có thiệt thòi cũng chỉ dám âm thầm chịu đựng.

Thấy tình thế bất lợi, hắn lập tức rơi hai giọt nước mắt, quỳ phịch xuống trước mặt cảnh sát:
“Các đồng chí cảnh sát ơi, trên tôi có mẹ già tám mươi, dưới còn mấy đứa con nhỏ đang bú mớm, tôi dậy sớm thức khuya mới mở được cái shop online này, kết quả lại bị mấy người chỉ muốn ăn quỵt nhắm vào. Rõ ràng cô ta đã nhận được hàng rồi, tại sao còn muốn hoàn tiền? Cả gia đình tôi đều trông chờ vào thu nhập từ cái shop này để sống, nếu gặp thêm vài người như cô ta, tôi sống sao đây?”

“Tôi đến đây thật sự không muốn làm gì cô gái này cả, nhưng tôi cũng phải sống chứ. Nếu cứ hoàn tiền như vậy tôi sẽ phá sản mất. Đống hàng đó vốn là tôi bán lỗ để tri ân khách cũ, ai ngờ lại thành ra thế này…”

Ngay lúc đó, từ điện thoại tôi vang lên đúng giọng nói của hắn:
“Cô không ăn quỵt thì sao? Cô xem có ai tin cô không?”

“Tôi chỉ cần cô trả tiền, trả tiền xong chuyện này coi như xong, tôi sẽ đi ngay. Nếu không, tôi sẽ bám theo cô cả đời!”

Ánh mắt cảnh sát lập tức trở nên kỳ lạ khi nhìn hắn.

Mặt hắn tái mét, lao đến giật điện thoại trên tay tôi:
“Con đĩ thối nát! Mày dám ghi âm!”

Tôi vội né sang núp sau lưng cảnh sát.

Cảnh sát quát lớn:
“Không được manh động! Đứng yên!”

Hai cảnh sát lập tức khống chế hắn, kéo sang một bên dạy dỗ nghiêm khắc.

Tôi cũng chẳng buồn tranh luận, lấy toàn bộ bằng chứng đã chuẩn bị sẵn ở nhà ra.

Hắn không nói thêm được gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát thông báo kết quả vụ án.

Chủ shop vì phát tán tin đồn sai sự thật trên mạng, kích động đám đông không biết chân tướng sự việc, tiến hành bạo lực mạng với tôi, xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, bị xử phạt với nhiều tội danh.

Trong phòng hòa giải, hắn đã không còn vẻ oai phong như trước, cúi đầu không dám nhìn tôi.

“Chúng ta giải quyết riêng đi, cô muốn bao nhiêu tiền?”

Tôi mỉm cười:
“Giải quyết riêng? Bao nhiêu tiền tôi cũng không cần!”

Nghe tôi nói vậy, hắn lập tức đứng bật dậy:
“Đừng có quá đáng! Không biết điểm dừng à?”

“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng báo cảnh sát, nói trắng ra cô chẳng phải cũng vì tiền sao? Muốn bao nhiêu tôi cho cô là được, bày đặt làm bộ cao thượng với tôi à!”

Nhìn hắn nổi giận mắng chửi tôi, tôi cũng chẳng buồn đáp lại nữa.

Hắn tức đến mức tay run bần bật, nghiến răng nghiến lợi:
“Con đàn bà lòng dạ đen tối, mày tính đủ mọi cách để tống tao vào tù đúng không?”

“Mày sẽ hối hận đấy.”

Tôi sợ hãi trốn sau lưng cảnh sát, tố cáo với họ:
“Chú cảnh sát ơi, anh ta vẫn đang đe dọa cháu kìa!”

Cảnh sát bước tới đứng chắn giữa hai chúng tôi:
“Cậu nghĩ đây là chợ trời à? Muốn thêm mấy tội danh nữa hả?”

Chủ shop bị cảnh sát mắng cho một trận không kịp ngẩng đầu.

Tôi đứng sau lưng cảnh sát, đối mặt với ánh mắt âm hiểm của hắn, khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng:
“Cứ thử đi.”

5

Tuy mọi chuyện đã kết thúc, nhưng mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Mấy ngày liền tôi không ngủ được, hoặc cứ liên tục gặp ác mộng.

Bất đắc dĩ, tôi phải đến bệnh viện để xin thuốc, điều chỉnh lại sức khỏe.

Điều tôi không ngờ là, vào ngày tôi xuất viện, chủ shop đó lại bất ngờ đẩy cửa bước vào phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy hắn, ký ức kinh hoàng lập tức ùa về:
“Anh tới đây làm gì?”
“Ra ngoài ngay cho tôi!”

Bác sĩ và y tá đều đang ở ngoài, nếu hắn muốn làm gì tôi ở đây, tôi căn bản không có cách nào chạy thoát.

Hắn không nói gì, chỉ giơ điện thoại lên phát livestream.

Tôi giận sôi máu, không ngờ hắn còn dám đến đây, càng đáng giận hơn là hắn lại còn dám phát trực tiếp.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi còn chưa kịp đuổi hắn ra khỏi phòng bệnh, hắn đã tranh thủ quay góc khuất ngoài khung hình, tự lấy nước bọt bôi vào mắt.

Tôi ngây người nhìn, rồi ngay sau đó thấy hắn bắt đầu giả vờ khóc.

“Anh chị em ơi, tôi tìm được cô ta rồi, mọi người nói xem tôi nên xử lý cô ta thế nào đây? Cô ta hại tôi thảm như vậy, lần này tôi nghe các bạn, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Nghe đến mấy chữ “nhất định sẽ không bỏ qua”, tôi lập tức nổi da gà.

Tôi cảnh giác nhìn hắn, gần như có thể tưởng tượng được cái gọi là “xử lý” mà hắn nói có thể là gì.

Tôi liếc nhanh về phía cánh cửa sau lưng hắn.

Nếu tôi có thể dốc hết sức chạy đến đó, có lẽ sẽ kịp mở cửa thoát ra ngoài.

Nhưng nếu không thoát được, hậu quả chắc chắn sẽ càng tồi tệ hơn.

Lúc này, người trong livestream đã bị lời nói của hắn kích động.

“Đây là cô ta tự chuốc họa vào thân, hoàn tiền mà không trả hàng chẳng khác nào cướp của người ta!”

“Chủ shop đừng sợ, loại người như cô ta dám trắng trợn hoàn tiền không lý do, anh là đại diện cho chính nghĩa, nhất định phải cho cô ta một bài học nhớ đời.”

“Đúng đúng đúng, tức hơn nữa là cô ta còn dám báo cảnh sát bắt chủ shop, giờ chủ shop không sao, để xem cô ta còn dám kiêu ngạo nữa không.”

Cuộc đối thoại giữa chủ shop và đám người trong livestream khiến tôi càng nghe càng hoảng.

Nếu xảy ra xô xát, tôi chắc chắn không thể đánh lại kẻ điên này.

Tuy tôi rất sợ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

Nếu tôi để lộ vẻ hoảng sợ trước ống kính, đám người cuồng loạn này chắc chắn sẽ càng thêm kích động.

Bị một kẻ biến thái lạnh lùng nhắm vào — nhận thức này khiến tôi run rẩy.

“Anh muốn làm gì? Đây là bệnh viện! Trong phòng bệnh còn có camera giám sát đấy!”

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn chỉ mải chăm chú đọc bình luận trong livestream.

“Nếu anh dám làm gì ở đây, anh chắc chắn không thoát nổi đâu.”

Chủ shop chẳng thèm để ý lời tôi nói, cứ như thể lời tôi chẳng có chút tác động nào.

Hắn đối diện camera, tiếp tục khóc lóc kể khổ:
“Anh chị em ơi, tôi chỉ là người dân bình thường, tôi thực sự không dám động tay động chân, nếu cô ta còn báo cảnh sát nói bậy, tôi biết sống thế nào đây…”