6
Chủ shop nhìn hiệu ứng quà tặng liên tục nhấp nháy trong livestream, lập tức vui mừng đến mức cười toe toét, ánh mắt nhìn tôi càng thêm âm u, lạnh lẽo.
Tôi xách túi xuất viện, lùi về sau một bước, lặng lẽ thò tay vào trong túi, mò lấy điện thoại.
Báo cảnh sát!
Chủ shop vẫn đang than thở với đám người trong livestream:
“Anh chị em ơi, lần trước tôi bị cô ta vu oan, phải nộp rất nhiều tiền bảo lãnh mới được thả ra. Lần này nếu lại bị bắt, tôi thực sự không còn tiền đóng bảo lãnh nữa.”
Lời nói đầy ẩn ý, hắn chẳng ngại ngần gì mà tiếp tục khóc lóc kể khổ với khán giả trong livestream.
Thật nực cười là vẫn có người tin những lời bịa đặt đó.
“Tôi nhắc anh, vụ án của anh vẫn đang trong quá trình điều tra, sắp tới sẽ ra tòa, tốt nhất anh đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Tôi giữ bình tĩnh, lùi dần về phía góc tường, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với kẻ gần như đã phát điên trước mặt.
Không ngờ hắn hoàn toàn không để ý đến lời tôi nói, ngược lại quay về phía livestream cất cao giọng:
“Anh chị em ơi, mọi người xem này, cô ta lại bắt đầu đe dọa tôi rồi, các bạn nhất định phải ủng hộ tôi, nếu không tôi thật sự không chịu nổi nữa.”
Tôi giận đến mức toàn thân run lên, muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục diễn kịch trước ống kính, đề phòng hắn bất ngờ lao về phía tôi.
Trong túi, điện thoại của tôi đã kết nối thành công, tôi lờ mờ nghe được giọng cảnh sát bên kia hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
“Shop của anh chuyên lừa đảo như vậy từ trước tới nay sao? Tôi thật sự rất hối hận vì đã từng đặt hàng ở shop của anh. Hàng thì chưa giao mà anh đã ngang nhiên vu khống tôi hoàn tiền không lý do.”
Tôi sợ hãi đến thở gấp, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng rõ ràng để cảnh sát bên kia nghe được toàn bộ sự việc ở đây.
“Còn dám công khai địa chỉ của tôi, tìm đến tận nơi livestream, hành hung tôi, bị bắt rồi chỉ tạm thời được bảo lãnh, không ngờ anh lại to gan lớn mật đến mức tìm tôi tận bệnh viện. Giờ anh lại tiếp tục livestream là định làm gì? Định livestream đánh tôi lần nữa sao?”
“Tuy đây là phòng bệnh 203, tầng ba, bệnh viện Hòa Ái, vị trí hơi khuất, nhưng nếu anh thật sự ra tay, người ngoài cửa chắc chắn sẽ nghe thấy. Tốt nhất anh nên rời khỏi đây ngay bây giờ.”
Hy vọng như vậy, cảnh sát có thể biết được chính xác vị trí của tôi.
Chủ shop hoàn toàn không để tâm, tiếp tục khóc lóc trước ống kính livestream.
“Anh chị em ơi, tôi sợ lắm, tôi chỉ là một chủ shop nhỏ bé, tôi phải làm sao bây giờ? Mọi người nói tôi nên bỏ qua chuyện này sao?”
Vừa nói hắn vừa giả vờ khóc nức nở, chùi nước mắt.
“Cô ta ỷ mình còn trẻ, thích nói gì thì nói, nền tảng cũng chỉ bảo vệ quyền lợi của khách hàng, chẳng ai quan tâm sống chết của mấy shop nhỏ như chúng tôi. Cả gia đình tôi đều trông chờ vào thu nhập từ shop này.”
“Cô ta đã mua chiếc áo khoác hai vạn tệ bên shop tôi, giờ lại hoàn tiền không lý do. Đó là tiền mồ hôi nước mắt của cả gia đình tôi! Nếu ngày nào cô ta cũng làm như vậy, tôi sống thế nào đây?”
Tôi nghe những lời nói ngày càng khoa trương của hắn, lửa giận trong lòng bốc lên dữ dội.
Điều càng khiến tôi tức giận hơn là những người trong livestream chỉ nghe một phía, hoàn toàn không phân biệt đúng sai.
Hắn vừa khóc lóc kể khổ xong, quà tặng trong livestream liền tăng vọt, đám người tỏ ra đồng cảm với hắn không ngừng nạp tiền ủng hộ.
Nhìn số lượng người xem và quà tặng không ngừng tăng lên, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ hưng phấn.
Tôi cảm thấy sợ hãi tột độ.
Nếu hắn ra tay trước khi cảnh sát kịp đến, tôi không chắc mình có thể chống lại được hắn.
Đúng lúc tôi đang gấp rút nghĩ cách ứng phó, hắn đã quay camera livestream về phía tôi.
7
“Anh chị em ơi, mọi người nhìn xem, đây chính là loại người không thèm quan tâm đến sống chết của những người dân nhỏ bé như chúng tôi, hoàn tiền quần áo của tôi, nền tảng lại chỉ bảo vệ quyền lợi của khách hàng, tôi thực sự hết cách rồi.”
Hắn càng nói càng kích động, lại tiếp tục khóc lóc, hoàn toàn đóng vai kẻ yếu.
“Các bạn nói xem, tôi nên quỳ xuống cầu xin cô ta tha cho tôi? Hay nên dùng bạo lực cho cô ta một bài học nhớ đời?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Anh chị em ơi, tôi nghe lời các bạn, các bạn nói thế nào, tôi sẽ làm thế ấy.”
Hắn rất khôn khéo, đẩy lựa chọn sang cho đám người đầy phẫn nộ trong livestream, để những người trong đó phán xét tôi. Nhưng những người bị lừa trong buổi livestream này, làm gì có ai đưa ra được phán xét công bằng?
Tôi tức đến toàn thân run rẩy.
Nhìn quanh phòng bệnh một lượt, tôi phát hiện chỉ có chiếc ghế của người nhà là tương đối nhẹ, không chút do dự, tôi cầm lấy chiếc ghế, cảnh giác nhìn hắn.
“Nếu anh dám động thủ với tôi, tôi liều mạng với anh!”
Trong mắt hắn thoáng hiện ý cười, nhưng rất nhanh lại quay về dáng vẻ tội nghiệp, khóc lóc to hơn.
“Anh chị em ơi, các bạn xem đi, cô ta còn dám nói liều mạng với tôi, rõ ràng là cô ta hoàn tiền quần áo nhà tôi nên tôi mới muốn liều mạng với cô ta!”
Người trong livestream cứ thế liên tục đồng cảm với hắn, coi tôi như kẻ thù không đội trời chung, bình luận như thủy triều dâng ngập cả màn hình livestream.
Mỗi bình luận đều chửi thậm tệ, thậm chí có người tuyên bố nếu hắn không ra tay, họ sẽ lập tức bay đến đây để đánh tôi thay hắn.
Có người còn nói sẽ rủ cả nhóm tới, nếu tôi báo cảnh sát sẽ lập tức vu khống tôi là gái đào mỏ, nói rằng tôi lừa tiền họ nên họ mới đánh tôi.
Tôi thật sự bị sốc trước sự đa dạng của những kiểu vu khống trong livestream.
Ngay lúc đó, tôi mới hiểu mình đã có thêm một thân phận: gái đào mỏ, lừa đảo qua livestream.
Trước đây tôi còn nghĩ, đám người trong livestream chẳng qua bị lừa, chỉ cần tố cáo tên chủ shop là đủ.
Nhưng giờ bọn họ lại bịa ra tôi là gái đào mỏ, những lời vu khống độc ác như vậy với một người phụ nữ, quả thực là một cơn ác mộng.
Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho những người này!
Từ lúc chủ shop bước vào đến giờ, hắn luôn hướng về livestream khóc lóc, không hề có dấu hiệu định ra tay, nhưng lại liên tục dẫn dắt đám người trong livestream thực hiện bạo lực mạng với tôi.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi liên tục vang lên.
Tôi cảnh giác liếc nhìn chủ shop, phát hiện hắn dường như hoàn toàn không quan tâm.
Hắn chỉ chăm chú vào màn hình livestream, chẳng buồn để ý đến tôi.
Tôi mở điện thoại ra xem, thấy vô số tin nhắn chửi rủa từ những số lạ.
“Con đào mỏ không biết xấu hổ, một đêm bao nhiêu tiền? Tao sẽ chơi mày đến mức mày phải khóc!”
“Đào mỏ, kiếm loại tiền thất đức như vậy, không sợ trời đánh chết mày à?”
“Anh đây tối nay sẽ đến chỗ mày, chờ mà khóc đi!”
Tôi tức đến toàn thân run rẩy, điện thoại vẫn liên tục nhận cuộc gọi từ những số lạ.
Không cần nghe máy tôi cũng biết, đây đều là những người trong livestream, những kẻ vừa nhắn tin chửi vừa gọi điện đe dọa tôi.
Tôi giận đến mức muốn lao lên cầm ghế đập chết tên khốn này, nhưng nếu tôi ra tay trước thì lập tức sẽ bị tính là tôi đánh người.
Như vậy, dù tôi có lý cũng sẽ biến thành người sai.
Chủ shop chăm chú nhìn vào màn hình livestream, đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt hắn, để lộ biểu cảm lạnh lùng, tàn nhẫn.
Hắn bất ngờ nói:
“Anh chị em của tôi đã tặng tôi hơn trăm ngàn, nói đây là tiền hậu sự nếu tôi đánh chết cô.”
Tôi chết sững, phía sau đã là bức tường, không còn đường lùi nữa.
Tôi và đám người trong livestream chưa từng gặp mặt, vậy mà ác ý của họ đối với tôi đã đạt đến mức sẵn sàng bỏ tiền ra để đánh chết tôi.
Những kẻ này không phải vì nghĩ mạng ảo thì không phải chịu trách nhiệm, mà là bọn họ trực tiếp dùng tiền để giải quyết.