8
Tôi siết chặt chiếc ghế gia đình trong tay đến mức các ngón tay trắng bệch.
Tên chủ shop đặt điện thoại livestream lên bàn bên cạnh, còn cố ý chỉnh lại góc quay, đảm bảo tôi nằm gọn trong khung hình của livestream.
Từ lúc bước vào đến giờ, hắn vẫn chưa ra tay, nhưng đột nhiên hắn móc từ túi ra một con dao gấp.
Đó là một con dao gấp dài bằng lòng bàn tay, sau khi mở ra, lưỡi dao sáng loáng đầy sát khí.
Tôi thở hổn hển, tinh thần căng thẳng đến cực độ.
Nhìn con quỷ dữ trước mặt từng bước tiến lại gần, tôi gần như sụp đổ.
Khi hắn cầm dao tiến về phía tôi, tôi lập tức lao lên, liều mạng cầm ghế đập thẳng về phía hắn, hy vọng có thể đánh rơi con dao.
Nhưng không ngờ hắn tránh được.
“Tôi đã làm gì sai chứ! Chính anh là người vu khống bịa đặt tôi trước! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?”
Tôi sợ đến mức run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hắn lập tức đá mạnh vào tay tôi, đau đến mức tôi muốn buông tay, nhưng tôi vẫn cố siết chặt chiếc ghế không thả.
Lưỡi dao của hắn đã vung tới, rạch một đường trên cánh tay tôi.
Vết thương đau nhói khiến tôi muốn hét lên, nhưng tôi cắn răng lùi về sau một bước.
Hắn tiếp tục tiến tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh tay đang chảy máu của tôi, cười khẩy:
“Loại đàn bà như cô, đây chính là quả báo nên nhận!”
“Người đáng chịu báo ứng là loại rác rưởi như anh! Anh nghĩ mình có thể qua mặt được pháp luật sao?”
Tôi cầm chặt chiếc ghế chắn trước người, không để hắn lại làm tôi bị thương, nghiến răng nhìn hắn:
“Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
“Haha! Anh chị em ơi, các bạn nghe thấy chưa, cô ta nói sẽ không tha cho tôi.”
Hắn quay đầu cười lạnh với camera livestream:
“Mọi người tiếp tục tặng quà cho tôi nào, bây giờ tôi sẽ lấy mạng cô ta luôn!”
Đây rõ ràng là một buổi livestream giết người!
Tôi nhìn thấy những dòng bình luận trong livestream khiến người ta rợn tóc gáy.
“Ủng hộ chủ shop đâm chết cô ta, chúng tôi trong livestream sẽ là nhân chứng của anh, chúng tôi còn có thể giúp anh che giấu!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Đúng đúng, sau này chỉ cần nói cô ta là gái đào mỏ lừa đảo, bọn tôi đều từng bị cô ta lừa, bọn tôi là nạn nhân, cùng nhau góp tiền cho anh xử lý cô ta. Ai mà biết được là cô ta tự đâm mình để vu khống anh rồi chết.”
“Đúng rồi, cứ nói vậy đi.”
Tôi lau khô nước mắt, không khóc nữa.
Những kẻ tâm lý vặn vẹo này, tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai!
Hắn cầm dao tiến về phía tôi!
Tôi siết chặt chiếc ghế, chuẩn bị bất chấp tất cả đập thẳng vào hắn, rồi nhân lúc hắn không kịp phản ứng sẽ chạy ra khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc hắn nhe răng giơ dao lao về phía tôi, tôi cũng vung mạnh chiếc ghế lên đập về phía hắn.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Con dao trên tay hắn bị hất văng trước mặt tôi, chiếc ghế trong tay tôi cũng ném thẳng vào người hắn.
Lưỡi dao sắc bén gần như đã chạm đến mắt tôi, chỉ một giây nữa thôi là sẽ đâm thẳng vào.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cảnh sát lao vào khống chế hắn, ấn hắn xuống đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn không dám rời mắt khỏi hắn, sợ hắn sẽ phản kháng.
“Không sao rồi.”
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh tôi, chiếc ghế trong tay tôi cũng được người đó nhẹ nhàng lấy đi.
“Đừng sợ, giao cho chúng tôi.”
Đến lúc này tôi mới thực sự thả lỏng.
Cảm xúc dồn nén không chịu nổi nữa, nước mắt tôi tuôn trào không kiểm soát.
Chỉ suýt chút nữa thôi, tôi đã mất mạng rồi.
9
Sau khi chủ shop bị áp giải đi, vì tôi quá kích động nên được tiêm thuốc an thần.
Sau khi bình tĩnh lại, cảnh sát nói với tôi rằng họ đã điều tra rõ: trước đây chủ shop này cũng từng dùng chiêu trò y hệt để hãm hại một cô gái khác.
Cô gái đó sau khi bị hắn dẫn dắt tạo làn sóng vu khống trên mạng, đã phải chịu đựng áp lực tinh thần lẫn bạo lực thực tế đầy ác ý, cuối cùng không thể trụ nổi.
Cũng chính vì vậy, hắn nếm được “trái ngọt”, dùng tiền tống tiền có được từ việc vu khống để mua xe mới.
Hắn chuyên nhắm vào nhóm phụ nữ, vì trong mắt hắn, tâm lý của phụ nữ yếu hơn, dễ tổn thương.
Từ đó về sau, hắn liên tục dùng chiêu trò này để kiếm tiền.
Giờ đây, hắn lại giở trò cũ với tôi — bọn họ tính toán rất kỹ, nhắm vào tâm lý những cô gái trẻ hay xấu hổ, gặp chuyện không dám làm lớn, sợ mất mặt, lại ỷ vào việc trên mạng không phải chịu trách nhiệm nên mới ngang nhiên làm càn.
Hai vụ án cộng dồn lại, quãng đời còn lại của hắn sẽ phải ở trong tù.
Số tiền hắn kiếm được một cách phi pháp cũng sẽ bị tịch thu để bồi thường cho các nạn nhân.
Tôi yêu cầu những kẻ đã tấn công tôi trên mạng cũng phải bị trừng phạt thích đáng.
Cảnh sát nói với tôi rằng vụ việc lần này gây ảnh hưởng rất lớn, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những kẻ trong livestream đã tham gia cổ vũ, làm loạn mà không rõ sự thật.
Tôi đã giao nộp điện thoại của mình, bên trong chứa vô số tin nhắn chửi rủa từ những người lạ.
Sau khi được sắp xếp ổn thỏa, tôi đã hoàn tất việc lấy lời khai.
Chẳng bao lâu sau, vụ án được đưa ra xét xử.
Chủ shop bị kết án ba năm tù vì tội cố tình vu khống, bất hợp pháp công khai thông tin cá nhân người khác, livestream đến tận nơi tấn công người khác, xúi giục dẫn dắt bạo lực mạng, đồng thời kiếm tiền phi pháp từ việc dàn dựng kịch bản.
Đây mới chỉ là vụ án của tôi, còn vụ của cô gái kia sẽ được xét xử vào một ngày khác.
Những kẻ bị hắn kích động, những người không rõ chân tướng sự việc nhưng đã tham gia bạo lực mạng, chửi rủa, đe dọa người khác đều bị phạt tiền, buộc phải công khai xin lỗi và bị kết án dưới một tháng tù giam.
10
Mọi chuyện kết thúc, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại công ty cũ.
Ở nhà dưỡng bệnh nửa tháng.
Sau một thời gian suy nghĩ, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho một người bạn học cũ.
Cô ấy đã biết tin tôi nghỉ việc.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Nửa tháng trước, cô ấy từng liên lạc với tôi, nói muốn mời tôi về công ty của cô ấy làm việc.
Nhưng lúc đó sức khỏe tôi vẫn chưa hồi phục.
Bây giờ tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Bạn học cũ nhận được cuộc gọi của tôi thì vô cùng vui mừng:
“Sao rồi? Cậu khỏe hẳn chưa?”
“Ừ, cậu xem khi nào mình có thể đi làm nhé.”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ.
Bên đó là một công ty quốc tế, phúc lợi và đãi ngộ nhân viên đều rất tốt.
Lương tháng hai vạn tệ.
Về sau, tôi lại gặp lại chủ shop, là lúc tôi vô tình bắt gặp hắn trên đường.
Hắn đã chẳng còn phong độ như trước.
Chỉ còn lại một mình, ăn mặc rách rưới, đang lục lọi thùng rác.
Hình như hắn đã bị đả kích tinh thần rất nghiêm trọng, chẳng còn nhớ gì nữa.
Nhìn thấy tôi, hắn cũng không nói lời nào, dường như cũng chẳng còn nhận ra tôi.
“Tôi… tôi vẫn chưa uống hết cái này.”
Tôi khẽ giơ chai nước trên tay.
Hắn đột nhiên nặn ra một nụ cười nịnh nọt, mặt mày nhăn nhúm:
“Xin cô đấy, người tốt ơi, cho tôi đi.”
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác khó tả, không rõ là thương hại hay gì khác.
Kẻ đáng thương, nhưng tự mình gây nên.
Được rồi.
Tôi đưa chai nước cho hắn.
Hắn nhận lấy, cúi người thật sâu cảm ơn tôi.
Sau đó, hắn đổ hết nước đi, giẫm bẹp chai nước, rồi lặng lẽ rời đi.
Mặc dù chuyện về chủ shop đã trôi qua ba năm.
Nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn không khỏi cảm thán.
[Toàn văn hoàn.]