6

Thấy chúng tôi trở về, ông nội lập tức cầm tờ giấy kết hôn ngắm tới ngắm lui.
“Tốt, tốt lắm, thấy hai đứa yên bề gia thất rồi, ta với ông Lục cũng yên tâm rồi.”

Sau đó ông bảo giúp việc đi chuẩn bị cơm tối, muốn cùng Lục Thành uống vài ly.
Ăn cơm xong, ông nội say khướt, đi ngủ sớm.
Bà giúp việc tiễn ông vào phòng xong, quay ra nói với chúng tôi:
“Ninh Ninh, Tiểu Lục, phòng ngủ dọn xong cả rồi, tôi về trước nhé.”

Nghe vậy tôi ngẩn ra một lúc.
Một lát sau mới phản ứng được: tôi và Lục Thành đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đêm nay… phải ngủ chung phòng.
Nghĩ tới đó, tôi bỗng chốc căng thẳng.
Vội vàng cầm quần áo chạy vào phòng tắm.

Rề rà mãi mới tắm xong, tôi có chút ngượng ngùng trở về phòng ngủ.
Lục Thành đang ngồi trên giường tôi, cầm cuốn sách cấm giả dạng sách học mà Triệu Văn Văn đưa cho tôi xem.

Lòng tôi chợt hoảng loạn, mặt đỏ bừng, vội giật lấy cuốn sách từ tay anh:
“Đừng xem!”

Xong rồi, xong thật rồi a a a!
Con gái nhà người ta đàng hoàng ai còn đi đọc mấy thứ sách cấm cấp độ nặng thế này chứ!

Lục Thành hơi sững lại.
Sau đó khóe môi cong nhẹ, anh nói xin lỗi:
“Xin lỗi, là anh không nên tự tiện lục đồ của em.”

Rồi anh đứng dậy khỏi mép giường, giọng trầm khàn:
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm một lát.”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng, cúi gằm mặt, không dám nhìn anh.
Đợi tiếng cửa phòng tắm vang lên, tôi mới vội nhét cuốn sách vào ngăn kéo, rồi chui vào chăn úp mặt đập tay lên giường.

A a a a!
Mặt mũi tôi để đâu được nữa chứ!
Tôi biết giấu mặt đi đâu bây giờ?!

Lúc này đạn mạc càng cười điên cuồng:
【Nếu có cái lỗ nào dưới đất, nữ chính chắc chắn lập tức chui xuống rồi hahahaha.】
【Chuyện này đã là gì! Năm đó tôi còn bị thầy giáo đọc to fic 18+ viết trên giờ Tin học giữa lớp, chết đứng ngay tại trận.】Đọc full tại page Nguyệt hoa các
【Comment phía trên cho xin cái ID để tôi bái phục tác phẩm đi cho đàng hoàng, cảm ơn!】
【+1】

7

Mười mấy phút sau, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Lục Thành mặc áo ba lỗ và quần đùi bước vào.
Thấy tôi đã nằm xuống, giọng anh hơi khàn khàn:
“Ninh Ninh, anh tắt đèn nhé?”

Tôi ậm ừ đáp lại một tiếng.
Ngay sau đó, đèn được tắt.
Rồi, mép giường vang lên hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhẹ.
Trong bóng tối, hình như Lục Thành đang nhìn tôi một lúc.
Kế đó, anh nằm xuống, đưa tay ôm tôi vào lòng.

Mùi hương xa lạ ấy lập tức bao phủ lấy tôi, dịu dàng mà không cho phép tôi kháng cự.
Cả người tôi theo phản xạ liền cứng đờ.
Lục Thành khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Ninh Ninh, còn giận anh sao?”
“Sau này anh sẽ không tùy tiện lục sách của em nữa, được không?”

Nghe anh nói vậy, tôi vừa thẹn vừa bực, nhỏ giọng đáp:
“Em không giận!”
“Chỉ là… cảm thấy mất mặt quá thôi.”

Hình như Lục Thành bật cười khẽ.
Rồi anh dỗ dành nhẹ nhàng:
“Chuyện đó có gì đáng xấu hổ chứ? Ở độ tuổi này, tò mò về tình cảm là rất bình thường.”
“Chúng ta đã kết hôn rồi, sau này bất kể em muốn thử điều gì, đều có thể tìm anh.”
“Bây giờ, em có muốn thử cảm giác hôn môi không?”
“Chúng ta thử nhé?”

8

Nghe Lục Thành nói vậy, hàng mi tôi khẽ run.
Đạn mạc lúc này cũng kích động đến mức còn háo hức hơn tôi.

Nghĩ đến cảnh ban ngày vô tình nhìn thấy cái chỗ kia của anh, trong lòng tôi vừa tò mò vừa thẹn thùng, lí nhí đáp:
“Vâng…”

Lục Thành nghe tôi đáp, cơ thể khựng lại một chút.
Ngay sau đó, anh cúi người nhẹ hôn lên trán tôi.

Nụ hôn ướt át, nóng bỏng kia khiến toàn thân tôi tê dại.
Tiếp đó, Lục Thành dịu dàng hôn lên mắt tôi, gò má tôi, cuối cùng là bắt lấy đôi môi tôi.

Khoảnh khắc môi chạm môi, tôi bất giác trợn to mắt.
Bởi vì có uống chút rượu, môi lưỡi Lục Thành mang theo hương vị ngọt dịu, mát lạnh, khiến người ta không kìm được mà say mê theo.

Rất nhanh, tôi đã bị nụ hôn dịu dàng, dây dưa của anh làm cho đầu óc choáng váng, cả người cũng như không còn là của mình nữa, càng muốn thêm sự thân mật.

Lúc này, dường như Lục Thành đã phát hiện ra khát vọng của tôi.
Giữa cơn mơ màng, tôi nghe thấy anh khẽ cười bên tai:
“Ninh Ninh, đừng vội, để anh cho em…”

9

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã hơn chín giờ.
Trong phòng không thấy bóng dáng Lục Thành đâu.
Nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, tôi không khỏi đưa tay ôm lấy má mình, mặt nóng bừng.

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Lục Thành cười tủm tỉm nhìn tôi:
“Ninh Ninh tỉnh rồi à? Đói chưa, dậy ăn sáng đi.”

Nói xong, anh đi tới mép giường, thản nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, lúng ta lúng túng xuống giường.
Ai ngờ vừa động đậy, cả người đau nhức khiến tôi hít mạnh một hơi lạnh.

Sắc mặt Lục Thành lập tức trầm xuống:
“Em thấy khó chịu sao? Xin lỗi, tối qua là anh quá vội vàng, không kiềm chế được mình.”

Nghe vậy, tôi xấu hổ nói nhỏ:
“Em… em không sao.”

Lục Thành chẳng để tôi nói thêm, bế bổng tôi lên:
“Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, anh đã đổi vé tàu rồi, ba ngày nữa mới đi. Đợi em điền xong nguyện vọng đại học rồi hẵng về.”

Nói rồi, anh bế thẳng tôi ra ngoài phòng khách.
Thấy vậy, tôi vội vàng kháng nghị.
Lục Thành bật cười:
“Đừng lo, hôm nay chỉ có hai chúng ta ở nhà, ông nội đi đánh cờ với bạn rồi.”

Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thành vào bếp, bưng ra cho tôi một bát cháo.

“Đây là cháo thuốc anh ninh riêng cho em, dưỡng âm bổ máu, ăn khi còn nóng đi.”

Tôi không khỏi ngạc nhiên nhìn anh:
“Anh còn biết nấu cái này à?”

Lục Thành mỉm cười:
“Ông nội không nói với em anh làm nghề gì à?”

Tôi lắc đầu:
“Không có.”

Nghe vậy, anh ngồi xuống cạnh tôi, dịu dàng giải thích:
“Hồi bị đưa đi lao động cải tạo, ông anh có quen một vị lão trung y, người ấy thu nhận anh làm đệ tử, truyền lại y thuật. Giờ anh làm nghề Đông y.”

Nghe vậy, tôi ngạc nhiên nhìn anh, sau lại không nhịn được hỏi:
“Làm bác sĩ có kiếm được nhiều tiền không?”

Dù sao chỉ riêng sính lễ anh đã đưa tận sáu ngàn tệ.

Lục Thành khẽ cong khóe môi:
“Ngoài làm Đông y, anh còn có mấy bằng sáng chế.”

Tôi lúc này mới hiểu, liền gật đầu tỏ vẻ bừng tỉnh.
Ánh mắt nhìn anh đầy vẻ khâm phục:
“Anh giỏi thật đấy.”

Nghe vậy, yết hầu Lục Thành khẽ chuyển động.
Ngay giây sau, anh bất ngờ giữ chặt sau gáy tôi, cúi người hôn xuống.

Khác hẳn sự dịu dàng tối qua, lần này nụ hôn của anh vừa gấp gáp vừa cuồng nhiệt.
Đến khi tôi gần như không thở nổi nữa, anh mới buông ra.
Đôi mắt sáng rực nhìn tôi chăm chú:
“Xin lỗi, vừa rồi em nhìn anh như vậy… anh thật sự không kiềm chế nổi.”

Tôi nghe xong chỉ biết ngơ ngác.

Lúc này, đạn mạc cũng cười ầm lên:
【A a a, nam chính đúng là biết dỗ vợ thật đấy, hôn đến mức nữ chính ngơ ngẩn luôn hahaha!】
【Có người đàn ông nào chịu nổi ánh mắt ngưỡng mộ, long lanh như vậy của vợ mình chứ? Hôn rồi còn muốn hôn thêm!】

Lúc này tôi mới hiểu ra vì sao khi nãy Lục Thành lại đột nhiên hăng thế.
Mặt tôi bất giác nóng lên, ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng Triệu Văn Văn:
“Ninh Ninh, cậu có ở nhà không?”

Tôi lập tức nhíu mày.
Hôm qua cô ta đã khiêu khích như thế, hôm nay còn mặt dày tới tìm tôi?

Lục Thành sắc mặt lạnh hẳn.
Anh dịu dàng nói với tôi:
“Ninh Ninh, em vào phòng thay đồ đi, để anh ra đối phó với cô ta.”

Nhớ lại cái miệng độc của Lục Thành hôm qua, tôi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người trở vào phòng.