10
Lúc tôi thay đồ xong bước ra, Triệu Văn Văn vẫn còn đang cố ý bắt chuyện với Lục Thành:
“Anh Lục này, hôm qua em về hỏi mẹ mới biết, hóa ra trước đây anh cũng từng sống cùng khu với nhà em đó!”
“Lúc Ninh Ninh nhắc tới mối hôn ước này, em còn tưởng là gả cho anh nông dân nhà quê cơ!”
“Ninh Ninh từ nhỏ đã sống sung sướng, em cũng chỉ sợ cậu ấy bị ông nội ép phải gả về quê chịu khổ mới khuyên cậu ấy kết hôn giả với anh trai em thôi, anh đừng hiểu lầm em nhé!”
Nghe vậy, Lục Thành chỉ lạnh nhạt đáp:
“Hiểu lầm hay không, tôi có mắt, tôi tự nhìn được.”
“Tôi và Ninh Ninh lát nữa còn có việc, không tiếp cô nữa.”
Thế nhưng lời đuổi khách rõ ràng như vậy, Triệu Văn Văn lại làm như không hiểu.
Không những không chịu đi, còn làm ra vẻ đương nhiên:
“Hai người định đi đâu chơi đấy? Cho em theo với!”
“Em với Ninh Ninh là bạn thân từ nhỏ đến giờ, thân thiết lắm.”
Nghe vậy tôi lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Thấy tôi, Triệu Văn Văn liền làm bộ thân mật, định khoác tay tôi:
“Ninh Ninh, sao cậu giờ mới ra? Không nghe thấy tớ gọi à?”
Tôi bình thản tránh né tay cô ta, thản nhiên đáp:
“Ừ, không nghe thấy.”
Sắc mặt Triệu Văn Văn khựng lại, có chút xấu hổ.
Ngay sau đó cô ta lại giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục nói:
“Nghe anh Lục nói hai người định ra ngoài chơi, cho tớ theo cùng với nhé?”
Nói rồi, cô ta còn hạ giọng ghé tai tôi thì thầm:
“Tiện thể giúp cậu coi thử anh ấy đối xử với cậu thế nào.”
Đạn mạc lúc này mắng ầm trời:
【Giúp cái gì mà giúp? Tôi thấy cô là muốn cướp chồng người ta thì có!】
【Nữ phụ này đúng là y hệt cô bạn thân cũ của tôi, lần nào hẹn hò cũng mặt dày đòi bám theo, còn ra vẻ nói giúp tôi kiểm tra bạn trai. Kết quả chẳng bao lâu sau, cô ta mò tới phòng trọ tôi ‘giúp’ tôi kiểm tra kỹ năng trên giường của tên tra nam kia luôn đấy!】
【Cái kiểu nữ phụ như cao dán ấy, dính riết không gỡ được, người ta vợ chồng thật đi hẹn hò, cô là người ngoài dựa vào đâu mà cứ mặt dày đi theo? Không phải cố tình phá đám thì là gì?】
Thấy lời đạn mạc nói đúng tâm ý mình, tôi liền đưa tay đẩy Triệu Văn Văn ra xa một chút.
“Không cần đâu, tôi tin mắt nhìn người của ông nội, ông ấy sẽ không hại tôi.”
“Tôi với anh Lục Thành chuẩn bị ra ngoài rồi, cậu về trước đi.”
Trong mắt Triệu Văn Văn thoáng hiện lên chút oán hận.
Nhưng rất nhanh cô ta lại gượng cười, làm bộ tủi thân:
“Ninh Ninh, chẳng phải chúng ta là chị em tốt sao?”
“Sao có người yêu rồi liền bỏ rơi bạn bè thế? Thế chẳng phải coi trọng sắc, khinh bạn à?”
Trước đây mỗi lần cô ta nói thế, tôi đều không khỏi tự vấn xem mình có quá đáng không.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy cô ta đang ngụy biện, còn cố ý đạo đức giả để trói buộc tôi.
Tôi lười tranh cãi, dứt khoát gật đầu:
“Ừ, tôi chính là coi trọng sắc, khinh bạn đó.”
Sắc mặt Triệu Văn Văn lập tức cứng đờ.
Cô ta hoàn toàn không ngờ tôi lại thẳng thừng thừa nhận như vậy.
Lúc này, khóe môi Lục Thành đã nhếch cao, ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc nhìn tôi.
Mặt tôi không khỏi đỏ ửng, tai nóng ran.
Còn Triệu Văn Văn lúc này cũng chẳng còn cớ gì để ở lại, đành miễn cưỡng nói:
“Thôi được rồi, tôi về trước.”
Tôi nhàn nhạt đáp một tiếng.
Cô ta đi mà còn ngoái lại mấy lần.
Thấy tôi chẳng có chút ý giữ lại, cuối cùng đành bực bội bỏ đi.
11
Đợi Triệu Văn Văn đi khuất, tôi thở phào một hơi.
Hóa ra từ chối người khác, đôi khi lại thấy khá là sảng khoái.
Lục Thành lúc này đi đến trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi, khóe môi cong cong đầy ý cười.
Rồi anh khẽ cười:
“Ninh Ninh, em vẫn chẳng khác gì hồi nhỏ, y chang.”
Nghe vậy, tôi ngẩn người.
“Hả?”
Ý gì vậy?
Ai ngờ ngay sau đó, Lục Thành đưa tay khẽ cốc nhẹ mũi tôi, cưng chiều nói:
“Vẫn y như hồi bé, tham sắc!”
Tôi lập tức ngây người.
Mặt đỏ lên, xấu hổ phản bác:
“Em đâu có… anh nói bậy!”
Lục Thành lúc này từ trong túi áo lấy ra một chiếc ví, mở ra, lộ ra tấm ảnh bên trong.
Trong ảnh, một bé gái xinh xắn đáng yêu, được một cậu bé khí chất nho nhã ôm trong lòng.
Nhưng cô bé kia lại không an phận chút nào, vừa quàng tay ôm chặt cổ cậu bé, vừa hôn lên má cậu.
Mà cậu bé kia, vẻ mặt như một tiểu người lớn, ánh mắt đầy dịu dàng, nụ cười ấm áp.
Nhìn tấm ảnh đó, tôi không khỏi kinh ngạc.
“Tấm này… chẳng lẽ là lúc tụi mình còn nhỏ sao? Nhưng trong nhà em, làm gì còn bức ảnh nào liên quan tới anh đâu?”
Nụ cười trên mặt Lục Thành khẽ thu lại.
Anh chậm rãi nói:
“Hồi đó tình hình đặc biệt, ông nội anh sợ liên lụy đến người khác nên đã hủy hết toàn bộ ảnh trong nhà.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Ngày xưa hai nhà thân nhau quá, cũng ảnh hưởng không tốt tới nhà họ Chu, nên ông Chu cũng hủy hết ảnh chụp rồi.”
“Bức này là do thợ ảnh chụp được, anh giấu kỹ trong kẽ sách tuyển tập lời dạy của Lãnh tụ, mới giữ được đến giờ.”
Nghe vậy, tôi không khỏi im lặng.
Lục Thành cất lại ví, mỉm cười nói:
“May là bao nhiêu năm qua, cuối cùng anh vẫn đợi được em.”
Nghe câu ấy, tôi không nhịn được ngẩng lên:
“Vậy nếu như em lấy người khác thì sao?”
Lục Thành khựng lại một chút.
Ngay sau đó, ánh mắt anh trở nên thâm trầm nhìn tôi:
“Nếu em sống hạnh phúc, anh sẽ cứ vậy mà chờ tiếp. Còn nếu em không hạnh phúc, nhất định anh sẽ giành lại em.”
“Em có tin hay không cũng được, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ cưới ai khác ngoài em.”
Nghe anh nói vậy, tôi lập tức không nhịn nổi nữa, nhào vào lòng Lục Thành, ôm chặt lấy eo anh.
“Sao anh lại ngốc như thế chứ!”
Đạn mạc lúc này xúc động nhao nhao:
【Đúng là người thời đó, tình cảm sâu nặng hơn bây giờ nhiều. Không giống tôi, ai cưa mình cũng xiêu lòng, hu hu hu!】
【Cũng may lần này hai người không bỏ lỡ nhau. Kịch bản gốc nữ chính bị sảy thai nhiều lần, tổn hại thân thể, dù nam chính cố gắng bồi bổ, cô ấy cũng chỉ sống được mười mấy năm, để lại nam chính cô đơn cả đời.】
【Đúng vậy, kịch bản gốc họ chỉ được bên nhau hơn mười năm, rõ ràng họ xứng đáng sống hạnh phúc trọn đời…】
Nghe vậy, tôi càng thấy xót xa, suýt nữa thì bật khóc.
12
Lục Thành nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.
Rồi anh nói:
“Thật ra, anh lại cảm thấy mình rất may mắn.”
“Có biết bao người cả đời chẳng rõ mình muốn gì.”
“Anh thì lại may mắn, ngay từ khi em chào đời, anh đã có mối nhân duyên này, đã có người anh muốn bảo vệ cả đời.”
“May mắn hơn nữa, là giờ em thật sự gả cho anh rồi.”
Nói đến đây, giọng anh dần trở nên khàn khàn.
Rồi anh hỏi tôi:
“Hơn nữa, bây giờ em cũng bắt đầu thích anh rồi, đúng không?”
Nghe vậy, cơ thể tôi khẽ cứng lại.
Nhưng rồi tôi vẫn ngượng ngùng khẽ đáp:
“Ừm…”
Trước khi gặp anh, tôi thật sự chưa từng nghĩ, hóa ra thích một người, lại đơn giản như vậy.
Lục Thành khẽ cúi xuống hôn lên trán tôi một cái.
Rồi cười hỏi:
“Bây giờ em thấy đỡ hơn chưa? Có muốn ra công viên gần đây xem hoa không?”
Tôi vùi mặt trong ngực anh, mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu.
13
Không biết Lục Thành mượn từ đâu được một chiếc xe đạp.
Anh chở tôi, thong thả đạp xe hướng về phía công viên.
Thấy vậy tôi không nhịn được hỏi:
“Anh Lục Thành, anh rời đi mười mấy năm rồi, sao vẫn còn quen thuộc chỗ này vậy?”
Lục Thành nghe xong, giọng có chút bất đắc dĩ:
“Chẳng phải cũng vì em sao?”
“Hồi nhỏ em tới công viên này ngắm hoa một lần, từ đó ngày nào cũng nằng nặc đòi đi.”
“Người lớn ai cũng bận, chỉ có anh mỗi ngày tan học phải dắt em ra đây ngắm hoa.”
“Lâu dần, mấy người lớn dắt con đi dạo quanh đây đều quen mặt anh rồi.”
Tôi ngượng ngùng cười cười.
Thì ra là vậy.