14

Trở lại nơi cũ, dù tôi chẳng nhớ rõ mấy chuyện hồi nhỏ, nhưng nghe Lục Thành kể lại vẫn cảm thấy rất thú vị.

Có điều tôi không ngờ tới, con phá đám như Triệu Văn Văn lại mặt dày bám theo tới tận đây!
Nhìn thấy chúng tôi, cô ta cùng bạn trai hớn hở bước lại:
“Ninh Ninh, trùng hợp ghê, ra là hai người cũng đi chơi công viên à!”
“Hay là chúng ta cùng đi chung cho vui đi?”

Bạn trai cô ta, Lý Đông Dương, cũng liếc tôi một cái, rồi cười nói:
“Đúng vậy, gặp nhau là có duyên mà, bốn người cùng nhau chèo thuyền cũng vui.”

Lục Thành lần này sắc mặt trực tiếp lạnh xuống:
“Các người không thấy tôi với Ninh Ninh đang hẹn hò sao?”

Sắc mặt Triệu Văn Văn và Lý Đông Dương lập tức tái nhợt.
Dù gì Lục Thành vốn dáng người cao lớn, trời sinh khuôn mặt lạnh lùng, lúc không cười nhìn qua thực sự rất dọa người.

Đạn mạc cũng im bặt mấy giây vì bị dọa.
Rồi lại thi nhau bình luận:
【Trời ạ, nam chính mặt lạnh daddy làm tôi cứng đờ mười giây! Vừa rồi tôi thật sự nín thở luôn!】
【Tôi cũng vậy! Nhìn mà tim run bần bật luôn các bà biết không!】
【Nam chính đối với nữ chính và người khác đúng là khác trời vực! Mọi dịu dàng đều chỉ dành cho nữ chính thôi!】
【Tự dưng lại tưởng tượng cảnh nữ chính phạm lỗi, bị nam chính mặt lạnh dạy dỗ tới sáng…】

Nghe thế tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tối qua Lục Thành mới có hai lần mà tôi đã mệt rã rời, nếu làm tới sáng thì tôi còn xuống nổi giường nữa không?

15

Sau khi dứt khoát vạch mặt, Lục Thành liền nắm tay tôi, thẳng thừng vòng qua bọn họ mà đi luôn.
Đợi đi được một đoạn xa, tôi không nhịn được giơ ngón cái với anh.

Lục Thành thấy vậy khẽ cười:
“Gặp loại người không biết điều thế này, phải dứt khoát.”
“Nếu em còn nể mặt cô ta mà nói vòng vo, cô ta chỉ càng mặt dày được nước lấn tới thôi.”

Nghe vậy, tôi lập tức gật đầu đồng tình.

16

Vì sáng nay đã uống cháo, đi dạo một vòng, tôi bắt đầu muốn đi vệ sinh.
Lục Thành dắt tôi tìm được nhà vệ sinh công cộng rồi đứng ngoài đợi.

Nhưng tôi không ngờ, vừa bước vào lại đụng ngay phải Triệu Văn Văn.
Đạn mạc lập tức chửi cô ta như ma ám, bám riết không buông.

Nhìn thấy tôi, Triệu Văn Văn khẽ cười lạnh:
“Chu Ninh, tất cả là do mày ép tao đấy!”

Còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay thô ráp từ phía sau bất ngờ bịt chặt miệng mũi tôi.
Tôi giãy dụa vài cái, rất nhanh liền ngất đi.

17

Lúc tôi tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

“Ninh Ninh, em tỉnh rồi à?”
Tôi mới dần dần lấy lại ý thức.
Nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, toàn thân tôi hoảng hốt.
“Anh Lục Thành!”

Lục Thành vội ôm chặt lấy tôi an ủi:
“Đừng sợ, đừng sợ, bây giờ em đã an toàn rồi.”

Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vội nói:
“Là Triệu Văn Văn sai người bắt em!”

Mặt Lục Thành lạnh lùng gật đầu:
“Anh biết. Nhà vệ sinh đó vốn không đông người, em vào hơn mười phút chưa ra, anh đã thấy bất thường.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Sau đó anh nhờ một cô bác vào tìm em, kết quả cô ấy nói bên trong chẳng có ai.”
“Anh lập tức nhận ra có chuyện, liền đi tìm khắp nơi. Cuối cùng tìm được em trong… xe rác của công nhân vệ sinh.”

Nói đến đây, Lục Thành lo sợ không thôi, hôn nhẹ lên giữa mày tôi:
“May mà anh tìm kịp, nếu không thật sự không dám nghĩ em sẽ gặp phải chuyện gì.”

Tôi cũng thở phào một hơi.
Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Lục Thành buông tôi ra đi mở cửa.

Hai cảnh sát mặc đồng phục bước vào, hỏi tôi mấy câu.
Hỏi xong, họ đóng sổ lại nói:
“Đồng chí Chu, chúng tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.”

Tôi gật đầu.
Lục Thành quay lại nói với tôi:
“Ninh Ninh, em nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài nói chuyện với cảnh sát một lát.”

Tôi vội vàng dạ một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.
Đợi Lục Thành đi rồi, tôi mới nhìn về phía đạn mạc.

Đạn mạc lúc này cũng sợ hãi không thôi:
【May mà nam chính phản ứng kịp, không thì lần này nữ chính thật sự xong đời rồi!】
【Mẹ nó, nhà họ Triệu đúng là không biết xấu hổ, ép cưới con dâu thành nghiện rồi chắc?】
【Đúng đấy, lần này nữ chính còn có nam chính cứu, chứ hai chị dâu thứ hai, thứ ba nhà họ Triệu đều bị ép gả bằng thủ đoạn dơ bẩn cả. Kịch bản gốc nữ chính cũng vì bị anh trai Triệu Văn Văn giả say rồi cưỡng bức, mới tuyệt vọng từ bỏ ý định ly hôn.】

【Con gái thời đó thật sự quá đáng thương, rõ ràng là nạn nhân, vậy mà người nhà vì cái gọi là danh tiếng gia tộc, lại ép họ phải cưới kẻ hại mình! Ghê tởm đến mức tôi muốn nôn!】
【Không nói chuyện ngày xưa, ngay cả bây giờ nếu xảy ra chuyện tương tự, dư luận cũng vẫn thích chỉ trỏ, đổ lỗi cho nạn nhân! Thế giới này thật thối nát!】

Thấy những lời bình luận đó, trong lòng tôi cũng giật mình.
Hóa ra nhị tẩu và tam tẩu của Triệu Văn Văn đều là bị cưỡng bức rồi mới bị ép gả vào nhà họ Triệu sao?
Vậy lần này Triệu Văn Văn làm tôi hôn mê… chẳng phải cũng muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu y như vậy với tôi sao?

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi rùng mình.
Bọn họ… còn có chút lương tâm người làm người không?
Họ không sợ báo ứng hay sao?

Nhưng ngay sau đó, tôi lại cảm thấy một nỗi bi ai dâng lên.
Rõ ràng đất nước đã giải phóng hơn ba mươi năm.
Thế nhưng cái quan niệm “trinh tiết quan trọng hơn cả trời” đối với phụ nữ, dường như chưa từng thay đổi.

Thậm chí ngay cả chính tôi, miệng thì tự nhận mình là trí thức thời đại mới.
Thế nhưng nếu thật sự tôi đã đăng ký kết hôn giả với anh trai Triệu Văn Văn, lại bị cưỡng ép chiếm đoạt, e rằng tôi cũng giống như đạn mạc nói, cam chịu từ bỏ ý định ly hôn.

Nghĩ kỹ lại, tôi có dũng khí phản kháng hôn nhân sắp đặt, nhưng lại không có dũng khí ly hôn khi đã bị cưỡng bức… chẳng phải cũng bị cái xiềng xích vô hình mang tên trinh tiết trói buộc hay sao?
Nếu không nhờ có đạn mạc xuất hiện, tôi thật chẳng dám tưởng tượng kết cục hiện giờ của mình sẽ ra sao.

18

Sau khi biết chuyện tôi suýt nữa bị nhà họ Triệu bắt cóc hãm hại, ông nội lập tức nổi giận.
Ông gọi điện tìm quan hệ, yêu cầu người xử lý nghiêm nhà họ Triệu.

Vì trước đó Lục Thành đã nói rõ hết chuyện bẩn thỉu của nhà họ Triệu cho công an.
Nên dựa theo những manh mối đó, công an điều tra thẩm vấn, những chuyện dơ bẩn mà nhà họ Triệu từng làm lập tức bị đào lên sạch sẽ.

Vài nữ cảnh sát có mặt khi ấy tức giận đến mức run rẩy.

Nhưng khiến người ta không thể hiểu nổi chính là, ngay cả tam tẩu nhà họ Triệu – người đã bị cưỡng bức rồi bị ép gả – cũng không hề oán trách chồng mình, thậm chí còn ra mặt nói đỡ cho hắn, làm loạn ngay trong đồn công an.

“Anh ấy là cha của con tôi, không có anh ấy, mẹ con tôi sống sao nổi?”
“Anh ấy không ép tôi, tôi tự nguyện cơ mà!”

Vì người bị hại không muốn truy cứu, cuối cùng tên con trai thứ ba nhà họ Triệu vẫn được thả vô tội.

Nhưng điều khiến người ta ghê tởm hơn là, chuyện đầu tiên hắn làm khi ra khỏi đồn, chính là đánh vợ ngay trước cổng công an.

Hắn ta thậm chí còn khiêu khích nhìn công an:
“Chuyện trong nhà tôi, các người cũng muốn quản chắc?”

Một nữ cảnh sát nhìn cảnh đó, không nhịn được quay sang hỏi vợ hắn:
“Chị à, anh ta đối xử với chị thế kia, sao chị còn không chịu tố cáo?”

Ai ngờ chị ta lại trợn mắt lườm nữ cảnh sát một cái:
“Chị biết cái gì? Đánh là thương, mắng là yêu. Chồng tôi đánh tôi chứng tỏ anh ấy có khí phách đàn ông!”

Mọi người có mặt đều sững sờ không thốt nên lời.

Đạn mạc lúc này mắng chửi om trời, màn hình tràn ngập bình luận đến mức tôi cũng khó nhìn rõ.

Lục Thành nắm tay tôi, lạnh giọng nói:
“Người đáng thương, ắt có chỗ đáng giận. Ninh Ninh, em không cần phải thương hại cô ta.”

Nghe vậy, tôi chỉ lắc đầu.
Có lẽ cô ấy không phải nhịn được, mà là vì con cái, buộc phải quen với việc nhịn.
Dù sao trong mắt cô ấy bây giờ, căn bản chẳng còn đường lui.

Nghĩ vậy, tôi thở dài trong lòng.
Về chuyện chọn chuyên ngành đại học, tôi cũng đã có ý định rõ ràng.

19

Ngày hôm sau, từ trong trại giam, Triệu Văn Văn nhờ người mang tới cho tôi một bức thư xin lỗi.
Tôi chẳng buồn xem, ném thẳng vào thùng rác.

Sau đó, dưới sự đồng hành của Lục Thành, tôi đến trường điền nguyện vọng đại học.

Thấy tôi chọn chuyên ngành luật, Lục Thành có chút bất ngờ:
“Ninh Ninh, em nghĩ kỹ chưa? Ngành này… khá khô khan đấy.”

Nghe vậy, tôi kiên định gật đầu:
“Em nghĩ kỹ rồi. Chỉ khi hiểu luật, biết luật, em mới có thể dùng pháp luật để giúp những người phụ nữ cần được bảo vệ.”

Ánh mắt Lục Thành sáng hẳn, nhìn tôi rất lâu.
Rồi anh bật cười dịu dàng:
“Ừ, anh ủng hộ em!”

Điền xong nguyện vọng, tôi cùng Lục Thành cùng nhau bước lên chuyến tàu về quê.

[Hoàn]