Phiên ngoại 1 – Có một người luôn ở đó chờ em

Sau khi Đoạn Đình rời đi, Lâm Hạ sống rất tốt.

Ít nhất là trong mắt người ngoài, cô ấy rất tốt.

Cô ấy làm luật sư, công việc bận rộn, cuộc sống ngăn nắp, hàng ngày ăn cơm đúng giờ, uống thuốc đúng liều, còn có sở thích mới — đánh cầu lông trong công viên.

Cô ấy vẫn sống một mình, thi thoảng giấc mơ cũ sẽ ghé thăm, vẫn sẽ mơ thấy một ly trà sữa màu hồng, còn chưa kịp nói “ngon” thì người đó đã quay lưng bước vào giấc mơ khác.

Lục Vân Đình biết hết.

Anh ta biết cô chưa từng yêu mình, biết cô không hề mở lòng, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo con đường của cô suốt sáu năm trời.

Anh ta không còn là thiếu gia nóng nảy của năm xưa. Lục Vân Đình của hiện tại đã học được cách thu lại góc cạnh, đứng trong những buổi họp báo đường hoàng nói về quyền lợi công nhân, đứng trong các dự án cải thiện an toàn lao động mà năm đó chính anh ta từng bỏ lơ.

Có lần, Lâm Hạ gặp anh ta ở tòa án.

Vẫn là bộ vest tinh chỉnh, vẫn là người đàn ông luôn nổi bật trong đám đông.

“Đã lâu không gặp.” Lâm Hạ chào anh ta rất lễ phép, giọng điệu xa cách.

Lục Vân Đình cười nhẹ: “Lâu không gặp.”

Anh ta không còn hỏi những câu vô nghĩa như: “Có thể cho tôi cơ hội không?”, cũng không còn giận dỗi hỏi: “Tại sao không thử yêu tôi?”

Họ đã sớm hiểu — có những người, dù đứng gần thế nào cũng không bước vào được trái tim người kia.

Chẳng phải vì anh ta không tốt, chỉ là anh ta đến sai thời điểm.

Trước khi Lâm Hạ bước vào phòng xử án, Lục Vân Đình khẽ gọi cô:
“Lâm Hạ, nếu có một ngày em muốn thử bước ra khỏi bóng tối, em có thể thử nhìn về phía tôi.”

Lâm Hạ khựng lại, ánh mắt dịu đi: “Tôi đã thử bước ra rồi.”

“Vậy… em thấy gì?”

“Tôi thấy anh vẫn luôn đứng ở đó.”

Lục Vân Đình cười, giống như mấy năm trước cô từng nhìn thấy anh ta cười — ngang ngạnh, có chút trẻ con, có chút không cam lòng, nhưng lần này anh ta chỉ nhẹ nhàng nói:

“Vậy cũng đủ rồi.”

Anh ta không bước đến gần, không đòi hỏi gì thêm, chỉ yên lặng chúc phúc, rồi xoay người rời đi.

Cuối cùng, người chờ đợi cũng học được cách buông tay.

Chỉ là, trong sổ tay của Lâm Hạ vẫn kẹp một tấm thiệp cũ — là tờ giấy nhỏ năm ấy cô nhét vào tay Lục Vân Đình, trên đó viết vỏn vẹn một câu:
“Đừng quên uống thuốc đúng giờ.”

Có lẽ, trong vô thức, cô cũng từng muốn chăm sóc cho anh ta.

Chỉ tiếc, lời chúc năm ấy, anh ta đã mãi mãi không đợi được người thực hiện.

Phiên ngoại 2 – Gặp lại nhau sau ba năm xa cách

Ba năm sau, tôi lại gặp Lục Vân Đình ở công viên.
Anh ấy đang đánh cầu lông với một nhóm trẻ con, cười rất tươi, một tay cầm vợt, một tay giúp nhóc con buộc dây giày.

Chúng tôi không hẹn mà gặp, nhưng tôi biết, anh ấy vẫn luôn ở đây.

Ba năm qua, Lục Vân Đình không theo đuổi tôi, không quấy rầy tôi, không nhắc lại chuyện tình cảm. Anh ấy làm bạn, kiên nhẫn ở bên, thậm chí còn giúp tôi tìm luật sư tốt khi tôi gặp khó khăn trong công việc.

Tôi từng hỏi anh ấy:
“Anh không mệt sao? Đợi lâu như vậy.”

Anh ấy cười rất nhẹ, ánh mắt trong veo:
“Chờ một người, chỉ cần người đó sống tốt, có thể là cả đời anh cũng không ngại.”

Hôm nay, tôi đến công viên để thực hiện nhiệm vụ mới — nhiệm vụ do bác sĩ của tôi giao, cũng là “nhiệm vụ” mà tôi luôn mơ thấy trong giấc mơ có Đoạn Đình.

Kết bạn.

Chơi cầu lông cùng bạn.

Tôi đứng dưới tán cây, giọng trong trẻo:
“Anh Lục, đánh cầu lông không? Em vừa mua vợt mới.”

Lục Vân Đình thoáng sửng sốt rồi bật cười, như ánh nắng xuyên qua lớp mây dày.

“Được thôi, nhưng anh nhắc trước, anh đánh rất giỏi, không nhường đâu.”

Tôi mỉm cười, bước tới cạnh anh ấy, lần đầu tiên chủ động đưa tay ra:
“Vậy anh dạy em đi, Lục Vân Đình.”

Anh ấy nhìn tôi thật lâu, như không dám tin, cuối cùng mới cầm lấy cây vợt, khẽ đáp:
“Được.”

Trận cầu đầu tiên của chúng tôi diễn ra dưới ánh chiều tà rực rỡ.

Có người từng nói với tôi — người rời đi sẽ luôn dõi theo chúng ta từ một nơi khác, họ mong chúng ta tiếp tục sống tốt, vui vẻ, yêu và được yêu.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời cao, giống như vẫn có người đang cười với tôi từ nơi đó, dịu dàng nói:

“Tranh Tranh, đi về phía tương lai của em nhé.”

Lần này, tôi thật sự đã đi rồi.

[Toàn văn hoàn]