Cô bé vùng núi mà tôi tài trợ cắp theo một sọt bột kiều mạch đến cảm ơn tôi.
Vừa định mở cửa, trước mắt tôi bỗng hiện ra một hàng bình luận:
【Tiểu thư đừng cho cô ấy vào! Vị hôn phu của cô sẽ yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên!】
【Anh ta sẽ ép cô hủy hôn, khiến cô phải rời xa quê hương, mãi bảy năm sau mới hối hận.】
Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của tôi khựng lại.
1
Tôi nhìn cô gái trước mắt – An Hi, quần cô ấy đã bạc màu vì giặt quá nhiều.
Bình luận nói cô ấy chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết ngọt sủng này.
Mà người đang mở sâm panh trong phòng tôi, Phó Minh Hiên, là nam chính.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã, đính hôn từ nhỏ, là cặp đôi trong mắt mọi người.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi An Hi xuất hiện.
Bình luận thi nhau xuất hiện:
【Ban đầu nam chính chẳng để ý gì đến nữ chính, nhưng rồi không kìm được sự tò mò, bị cô ấy hấp dẫn, thậm chí còn muốn hủy hôn với tiểu thư.】
Thật ra tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến hôn ước với Phó Minh Hiên, đó chỉ là cuộc liên hôn thương mại, đi một Phó Minh Hiên, sẽ còn có Diệp Minh Hiên, Chu Minh Hiên.
【Nữ chính sẽ trở thành vợ nhỏ được cưng chiều của nam chính, bỏ học để kết hôn, ba năm sinh hai đứa, nhưng cuộc sống sau hôn nhân mới là khởi đầu cho bi kịch của cô ấy…】
Khi lướt đến hai chữ “bỏ học”, tôi không thể đọc tiếp được nữa.
Tôi nhíu mày mở miệng:
“Em không học đại học nữa à? Không học cao học nữa à? Chị nuôi em vô ích rồi sao?”
2
An Hi sững người.
Các bình luận cũng im lặng ba giây.
【Ba câu hỏi liên tiếp của tiểu thư này, sao giống mẹ tôi thế nhỉ…】
【Đúng là cùng một thế giới, cùng một người mẹ.】
An Hi là cô bé tôi gặp khi tham gia chương trình hỗ trợ giáo dục, mười bảy tuổi nhưng suy dinh dưỡng, gầy như cọng giá.
Lần đầu gặp, cô ấy mặc bộ đồ rộng thùng thình, lén lút đứng ngoài cửa lớp nghe giảng, bị tôi phát hiện thì rụt rè hỏi tôi bài thơ vừa dạy có nghĩa là gì.
Tôi không thiếu tiền, nhưng tôi không cần phải tài trợ cho một người tự buông bỏ chính mình.
Cuối cùng hiểu được lời tôi nói, An Hi vội vàng nắm chặt tay, luống cuống nói:
“Em sẽ học! Em… Em đang nghỉ đông, đây là kiều mạch mới thu hoạch, hoàn toàn tự nhiên, em đem chút ít đến cho chị…”
“Em… Em nhất định sẽ đi học, chị đừng giận.”
Nhớ đến cô bé ngày xưa từng ngồi dưới ánh đèn dầu để đọc sách, lòng tôi mềm lại.
“Vào đi.”
An Hi cõng sọt kiều mạch, rụt rè thò đầu vào.
【Xong rồi xong rồi, nam nữ chính vẫn sẽ gặp nhau thôi.】
Nghe tiếng động, Phó Minh Hiên tò mò liếc mắt qua, rồi nhíu đôi mày đẹp.
“Du Sơ, em quen con nhà quê này ở đâu thế!”
Bước chân phía sau dừng lại, An Hi lúng túng đứng ở cửa, tay siết chặt vạt áo.
【Quả nhiên, lần đầu nhìn thấy là không ưa rồi.】
【Sau này sẽ bị vả mặt cho coi.】
Tôi chẳng thèm để ý những bình luận đang gieo vần đơn trong đầu tôi, tiện tay cầm gối ôm ném thẳng vào người anh ta —
“Câm miệng, người của tôi, anh cũng dám xía vào.”
“An Hi, lại đây.”
Cô bé không nhúc nhích, nhẹ nhàng tháo sọt xuống, đặt ở cửa, ngại ngùng cười với tôi:
“Chị Du, giày em bẩn lắm, em không vào đâu, em để đồ ở đây rồi về nhà học bài.”
Phó Minh Hiên khinh khỉnh cười lạnh.
“Thời nay còn có đặc sản quê nữa à.”
Tôi sa sầm mặt:
“Lại đây, tôi nói lại lần nữa.”
Nhà An Hi có tám người chen chúc trong một căn phòng, không đủ tiền mua hai ngọn đèn.
Tiền làm nông đều để cho em trai cô ấy đi học, mỗi lần nghỉ cô phải về nhà hầu hạ ‘hoàng thái tử’, làm gì còn điều kiện để học hành.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Ngồi đây, tôi sẽ giám sát em học.”
Sau đó tôi ngoắc ngoắc tay gọi Phó Minh Hiên, gương mặt vẫn đầy vẻ chán ghét:
“Anh cũng lại đây, kèm em ấy học!”
3
Tôi đã cho nhà họ Triệu một khoản tiền, còn làm thủ tục chuyển trường cho An Hi.
Giáo dục ở làng quá tệ, thậm chí còn định để cô ấy thi xong cấp hai rồi gả đi.
Không được, cô gái tôi tài trợ, không những phải học cấp ba, học đại học, mà còn phải học ở trường tốt.
Nền tảng của An Hi không vững, mỗi lần cô ấy lấy hết can đảm để hỏi bài đều bị Phó Minh Hiên cười nhạo.
Trên bình luận nói, đại thiếu gia lúc đầu không ưa cô ấy, nhưng dần dần bị sự kiên cường của cô ấy làm cảm động, thậm chí sau lưng tôi còn lén dạy thêm cho An Hi.
Tôi: ?
Tại sao phải lén lút?
Đằng nào sau này anh ta cũng dạy, sao không bắt đầu ngay từ bây giờ?
Thời gian cấp ba rất quý giá, thời gian không chờ ai, đâu có dư để dây dưa lãng phí!
Phó Minh Hiên ngồi trên sofa, thần sắc hoang mang, nghiêm túc hỏi:
“Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tại sao tôi lại đang giảng bài cho con nhà quê này?”
Tôi mỉm cười.
“Anh là Phó đại thiếu gia tốt bụng thông minh, sinh ra đã có sứ mệnh giúp đỡ kẻ yếu.”
Phó Minh Hiên làm mặt đau khổ.
Tôi lôi ra một chiếc chìa khóa xe –
“Chiếc xe mới anh tôi vừa mua, phiên bản giới hạn ở Bắc Mỹ. Anh giảng cho cô ấy về cảm ứng điện từ Faraday đi, cho anh mượn lái.”
Mắt Phó Minh Hiên lập tức sáng lên.
“Quyết định vậy nhé!”
Tôi bảo quản gia treo chìa khóa xe lên cây thông Noel ở giữa phòng khách, chỉ cần Phó Minh Hiên ngẩng đầu là nhìn thấy.
Giọng An Hi nhỏ như muỗi, cô ấy ngại ngùng không dám hỏi nhiều, nhưng cô ấy hiểu rõ, đây là cơ hội ngàn năm có một.
Tuy nhân phẩm của Phó Minh Hiên hơi… thất thường, nhưng dù gì anh ta cũng là người năm ngoái thi đại học được 677 điểm.
Được anh ta chỉ dạy, còn tốt hơn gấp trăm lần mấy thầy cô ở làng.
Dần dần, Phó Minh Hiên bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Em chỉ biết ghi chép thôi à? Mấy cái vừa hỏi đã hiểu hết rồi hả?”
Bàn tay cầm bút của An Hi siết lại rồi buông ra.
“Em… Em sẽ về nhà từ từ xem lại…”
Cô ấy sợ cơ hội này chỉ có một lần, cố gắng hết sức để hỏi hết những gì mình không hiểu, ghi lại rồi về nghiền ngẫm sau.
Phó Minh Hiên giảng quá nhanh, cô ấy không theo kịp nhưng cũng không dám nói.
Im lặng một lúc, dường như Phó Minh Hiên cũng nhận ra thái độ của mình hơi tệ, nhưng lại không biết làm sao để hạ mình.
“Thôi được rồi.”
Tôi rời mắt khỏi màn hình báo cáo nghiên cứu.
“An Hi, tôi sẽ sắp xếp cho em ở nội trú, từ nay về sau cuối tuần nào cũng đến đây học bù.”
Không dùng thì phí.
4
Quyền lực của cốt truyện quả thực rất mạnh mẽ.
Dù việc học thêm cấp ba khiến Phó Minh Hiên kêu ca không ngừng, nhưng tôi có thể nhận ra rõ ràng ánh mắt anh ta nhìn An Hi đang dần thay đổi.
Áp lực cấp ba rất lớn, Phó Minh Hiên dù gì cũng không phải giáo viên chuyên nghiệp, sau mấy buổi dạy thêm trong kỳ nghỉ hè, tôi liền đổi cho An Hi một gia sư riêng.
Vài ngày đó, mỗi lần gặp tôi, Phó Minh Hiên đều như muốn nói lại thôi.
Thông qua bình luận tôi mới biết, Phó Minh Hiên tưởng tôi ghen, muốn tách hai người bọn họ ra.
Tôi: …
【Tiểu thư đáng thương quá, vị hôn phu sắp thay lòng, mà người anh ta để mắt tới lại là cô gái nhà quê mà cô ấy đã tài trợ!】
【Thật đáng thương, tình bạn thanh mai trúc mã hơn chục năm, sao chịu nổi đây?】
Lúc tôi đọc được những bình luận đó, tôi đang mở quà sinh nhật.
Cha mẹ tôi làm ăn lớn, từ nhỏ tôi đã kết bạn với đủ loại đối tác của họ.
Thanh mai trúc mã nhà họ Tống, họ Lục, họ Dung… tôi liếc sơ qua, quà sinh nhật nhiều đến mức bao tải cũng không đựng xuể.
Thanh mai trúc mã cũng chẳng có gì to tát.
Điều đặc biệt ở Phó Minh Hiên là từ rất sớm, chúng tôi đã đính hôn.
Đây không chỉ là chuyện của hai chúng tôi, mà còn là chuyện của cả hai gia đình.
Phó Minh Hiên bình thường có thể lông bông, nhưng ít nhất đối với những việc quan trọng, anh ta vẫn biết điều.
Cho dù anh ta muốn hủy hôn, cũng có hàng trăm cách giải quyết êm đẹp.
Tôi không hiểu rốt cuộc sau này họ đã làm gì, lại có thể ép tôi phải trở mặt.
【Rồi rồi rồi, tình tiết quan trọng sắp đến rồi!】
Bình luận nói, sắp đến bước ngoặt đầu tiên của cốt truyện — trận bóng chuyền bãi biển.
Đó sẽ là lần đầu tiên, Phó Minh Hiên công khai bảo vệ An Hi, thậm chí không tiếc làm mất mặt tôi.