Viện mồ côi sắp bị giải thể, chỉ còn mình tôi mãi chẳng ai chịu nhận nuôi.
Bất đắc dĩ, viện trưởng phải bày trò “va chạm đòi bồi thường”, nhắm vào một cặp vợ chồng nhà quê chất phác đang đi xe ba bánh, mong họ đồng ý nhận nuôi tôi.
Lúc này, trên không trung lại xuất hiện đạn mạc (bình luận bay):
【Nữ phụ đừng đi hại người tốt nữa mà aaaa! Vẫn chưa hiểu vì sao không ai muốn nhận nuôi cô ta à?】
【Một loại người xấu xa ích kỷ bẩm sinh như thế chắc chắn sẽ gật đầu cho xem.】
【Yên tâm đi, cô ta là một con sói mắt trắng không nuôi dạy được đâu, chưa đến một tháng là bị bỏ rơi tiếp thôi.】
Hai vợ chồng ngẩng đầu lên trời ngẩn người, lát sau đồng loạt ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi:
“Con gái à, có muốn về nhà với tụi bác không?”
“Chú lái xe ba bánh chở con đi hóng gió nha.”
1
Trước mặt là hai gương mặt mộc mạc thân thiện, bên cạnh viện trưởng điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi liếc nhìn đạn mạc, bĩu môi không phục: “Cháu không đi.”
Đạn mạc lại bùng nổ lần nữa:
【Trời đất, hai người này chắc không biết chữ luôn à, đạn mạc nhắc rõ ràng vậy còn gì?】
【Không ngờ nữ phụ ác độc lại từ chối, chẳng lẽ lương tâm cô ta thức tỉnh rồi?】
【Không phải lương tâm gì đâu, chắc chắn là chê cặp vợ chồng này nghèo quá.】
“Ai da.” Viện trưởng nghe vậy liền tiếc nuối đập đùi bồm bộp.
Chúng tôi đã phục sẵn ở cổng suốt hai tháng, viện trưởng lấy lý do bánh xe ba bánh làm hỏng bãi cỏ mà bắt người ta nhận nuôi tôi.
Cuối cùng mới có người tin lời dối trá của ông ấy…
Viện trưởng không cam lòng, vỗ vỗ sau lưng tôi, hai mắt giật liên tục vì sốt ruột.
Tôi bướng bỉnh không lên tiếng.
Người phụ nữ mỉm cười vén mái tóc rối bời của tôi ra sau tai: “Thế thì dì nấu món ngon cho con ăn được không?”
“Dì biết làm bánh hấp, bánh chiên, mì om, còn biết làm gà luộc, bắp cải chua ngọt, thịt cừu xào thì là nữa cơ.”
Chưa kịp mở miệng từ chối thì bụng tôi đã réo lên trước.
Tôi nuốt nước bọt một cách kín đáo.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười.
Người phụ nữ vui mừng như nở hoa: “Dì coi như con đồng ý rồi nha.”
2
Tôi ngồi lên xe ba bánh, lắc lư theo từng khúc đường gập ghềnh.
Người đàn ông lái xe cẩn thận tránh từng ổ gà, mỗi lần xe xóc một cái, chú lại ngại ngùng ho khẽ một tiếng.
Trên đường, người phụ nữ ôm chặt lấy tôi, sợ tôi ngồi không vững mà ngã.
Cô nhiệt tình bắt chuyện: “Dì tên là Ngô Hiểu Hà, còn chú là Du Đại Hải. Bé con, con tên gì vậy?”
Tôi nhỏ giọng đáp: “A Bố.”
Viện trưởng đặt tên rất tùy tiện, thấy gì đặt nấy.
Nghe nói lúc nhặt được tôi, trời đang đại hàn rét căm, trên người tôi chỉ quấn một lớp vải mỏng.
“A Bố à?” Người phụ nữ tròn xoe mắt, “Tên này cá tính ghê.”
“A Bố này, tụi dì vừa từ quê lên, chưa từng nuôi con nít, không biết nuôi trẻ thành phố thì phải làm sao…”
“Nhưng con yên tâm, một khi đã đưa con về nhà, tụi dì sẽ có trách nhiệm tới cùng.”
“Con muốn gì thì cứ nói thẳng với tụi dì nha.”
Trong lòng tôi như bị ai đổ một ngụm giấm trắng đặc sệt.
Ở viện mồ côi gần như sắp đóng cửa đó, ai nấy đều lo cho bản thân, chẳng ai có dư sức mà hỏi “Con muốn gì”.
Trong những lời thì thầm cay nghiệt nơi đạn mạc luôn vờn quanh trên đầu, tôi là nữ phụ độc ác, là sao chổi khiến người người tránh né.
Chiếc xe ba bánh chạy quá nhanh, cuốn theo bụi cát mịt mù.
Tôi thấy cát bay vào mắt như có đá vụn, khẽ quay đầu đi, không nói gì thêm.
3
Về đến nhà họ, căn nhà nhỏ cấp bốn được dọn dẹp sạch bong sáng bóng.
Người phụ nữ vội vàng vào bếp bận rộn.
Người đàn ông thì lục lọi cả buổi, cuối cùng tìm ra được một quyển sách tranh.
Chú gãi đầu ngượng ngùng: “Bé con, con biết đọc không? Nhà chú chỉ có quyển này là có tranh minh họa thôi.”
Tôi đón lấy quyển sách, lí nhí nói: “Cảm ơn ạ!”
Gương mặt chú sáng bừng như đèn pha, lớn tiếng gọi vọng vào bếp: “Hiểu Hà ơi, con bé này ngoan ghê, còn nói cảm ơn chú nữa kìa!”
Cô ấy bật cười trách yêu: “Xem anh kìa, có cần vui đến thế không!”
Tôi không nhịn được thấy họ hơi làm quá.
Viện trưởng từng dặn: nhận được ơn từ người ngoài thì phải biết cảm ơn, thể hiện đủ “giá trị cảm xúc”.
Đó là điều mà lũ trẻ chúng tôi ở viện mồ côi ai cũng hiểu rõ.
Chẳng bao lâu sau, mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ căn bếp nhỏ.
Cô ấy nhanh chóng dọn đầy một bàn đồ ăn.
Tôi không chờ nổi nữa, vừa định lao tới bàn ăn, đôi tay đen nhẻm mới chạm được mép bàn thì bị một lực mạnh nhấc bổng lên.
“Chú dẫn con đi rửa tay trước đã.”
4
Chú dùng chân kéo một cái ghế con lại, đặt tôi lên trên.
Chú đưa xà phòng cho tôi, tạo bọt rồi cẩn thận làm mẫu:
“Bé con, trước khi ăn cơm hay sau khi đi vệ sinh đều phải rửa tay nhé.”
“Nào, làm giống chú nè: rửa lòng bàn tay, mu bàn tay, rồi đến kẽ ngón…”
Chú vừa làm vừa giảng giải từ tốn, còn tôi thì sốt ruột đến suýt khóc.
Trễ thêm chút nữa là đồ ăn sẽ hết mất!
Không ngờ khi tôi quay lại bàn ăn, cô ấy đã bày sẵn chén đũa, ngồi chờ hai người chúng tôi cùng ăn.
Thấy mặt tôi còn dính nước mắt, cô ấy trách chú:
“Rửa tay dạy khi nào chẳng được, xem kìa, làm bé con khóc vì đói rồi.”
“Phải phải, xin lỗi con nha bé con.”
Chú rối rít nhận lỗi, lấy vạt áo lau nước mắt giúp tôi.
Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, rồi cười tươi đưa cho tôi đôi đũa: “Chắc đói lắm rồi ha, mau ăn đi.”
Tôi chộp lấy đũa, cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Ăn từ từ thôi con.”
Chú thấy tôi ăn ngon lành, hài lòng hỏi: “Có ngon không?”
Tôi nuốt miếng thịt trong miệng, phản xạ có điều kiện buột miệng:
“Không ngon.”
Nụ cười trên mặt hai người đồng thời đông cứng lại.
【Tức chết mất! Làm cho một bàn đồ ăn thế kia mà còn chê, mấy món này đủ cho hai vợ chồng ăn nửa tháng đấy!】Đọc full tại page Nguyệt hoa các
【Có đồ ăn là tốt lắm rồi còn bày đặt kén cá chọn canh.】
【Không thích thì đừng ăn, biến đi!】
【Đúng kiểu sói mắt trắng, ăn xong là phủi mông bỏ đi thôi mà.】
Chú xua tay, cười gượng nói: “Chắc là mặn quá, trẻ con ăn không quen vị.”
Cô lại gắp thêm một miếng thịt bằm nếm thử: “Lần sau em bớt xì dầu lại là được…”
“Không phải đâu ạ.”
Nước mắt tôi rơi lã chã xuống bát cơm, nghẹn ngào nói:
“Ở viện mồ côi, chỉ có món nào không ngon mới không bị tranh giành.”
“Cháu giành không lại người khác.”
5
Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Người phụ nữ hít mũi, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.
“Con ngoan, sau này sẽ không còn phải lo ăn không no nữa đâu.”
Người đàn ông mắt cũng đỏ hoe, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Chú lấy ra một xấp tiền toàn mệnh giá năm, mười tệ, nhét vào tay vợ.
“Chiều em ra chợ mua ít vải, may cho con bé bộ đồ sạch sẽ.”
【Nữ phụ cũng giỏi tỏ ra tội nghiệp đấy chứ, thế mà dễ dàng chiếm được cảm tình của cặp vợ chồng chất phác này à?】
【Cứ việc tiếp tục phát biểu mấy lời ngu ngốc đi, nhưng chừng nào con bé chưa thật sự làm chuyện xấu, tôi sẽ không hùa theo mắng nữa.】
【Một số người già rồi thì bán thực phẩm chức năng, còn “nữ phụ ác độc” thì cái danh đó dán lên rồi, tốt được mấy phần chứ.】
【Nữ phụ giành đồ của nữ chính, đuổi nữ chính đi, cướp luôn cả tình yêu của nữ chính, mấy chuyện đó thì sao mà rửa sạch nổi chứ.】
Tới chiều tối, cô ấy dắt tôi ra chợ chơi.
Tôi thấy cô xem đồ rất kỹ, bèn lén nhìn về phía một sạp hàng gần đó, lặng lẽ chuồn đi.
Trời mùa đông tối rất nhanh, chợ vãn người chỉ trong chớp mắt.