Tôi vội vàng đi về phía có ánh đèn, loáng thoáng nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Chưa được bao lâu, cô ấy chạy gấp tới, dép lẹp kẹp, rồi bất ngờ quỳ xuống ôm chầm lấy tôi.

“Dọa chết dì rồi.”

“Xin lỗi con, là dì không trông con cẩn thận.”

Không phải trách mắng, mà là… xin lỗi.

Tự nhiên tôi thấy là lạ trong lòng.

Bên tai là giọng nói nghẹn ngào của cô, tôi khẽ vỗ vỗ lưng cô an ủi.

Cô đứng dậy, lúc này mới thấy tay tôi đang xách theo mấy túi rau lớn.

“Viện trưởng từng nói, lúc sắp dọn hàng vào buổi tối, có thể nhặt chút rau người ta bỏ lại, không tốn tiền.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Có một bà cụ còn cho cháu thêm cả trứng và thịt heo nữa.”

Tôi vừa lục túi ni lông đầy ắp rau vừa giải thích với cô.

“Trưa cháu ăn nhiều quá, mấy thứ này coi như bù lại có được không?”

Cô ấy im lặng hồi lâu, ánh đèn chiếu từ phía sau khiến tôi chẳng thể thấy rõ vẻ mặt cô.

Tôi đành tiếp tục lí nhí xin lỗi:

“Xin lỗi… cháu không cố ý bị lạc đâu… cháu định quay lại… mà tìm hoài không thấy…”

Phịch một tiếng, tôi lại bị ôm chặt trong một cái ôm ấm áp và vững chãi.

Cô Hiểu Hà đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, nghẹn ngào nói:

“Con ngoan, về nhà với dì nhé.”

“Về rồi, dì may đồ mới cho con mặc.”

6

Cứ như vậy, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, giữa tôi và họ như hình thành một sợi dây gắn bó vô hình.

Tôi theo cô Hiểu Hà về nhà và dần dần bắt đầu thích nơi này.

Tôi cũng bắt đầu gọi họ bằng tên: “Hiểu Hà”, “Đại Hải”.

Hiểu Hà khéo tay vô cùng, nấu ăn hay làm đồ thủ công đều rất giỏi. Nghe nói ở quê, cô là người cấy lúa đẹp nhất vùng.

Đại Hải thì khỏe lắm, nghe bảo làm việc còn chăm chỉ hơn cả trâu. Chú luôn tự nhận mình là người thô kệch, nhưng thực ra lại rất thích đọc sách và học hỏi.

Tối đó, Hiểu Hà lấy một tấm ga giường cũ, khéo léo biến nó thành một tấm rèm treo bên giường, có thể kéo ra kéo vào dễ dàng.

Cô nói với tôi:

“Dù con còn nhỏ, nhưng cũng có quyền riêng tư.”

“Khi ngủ thì kéo rèm lại nhé. Lúc nào tụi dì muốn gọi con, sẽ nói câu ‘Vừng ơi, mở ra’ được không?”

Tôi gật đầu.

Sau đó, hai người trải chiếu ngủ ngay dưới sàn phòng khách.

Chiếc giường này thật mềm, đầu tôi vừa chạm gối là đã chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy họ thì thầm bàn bạc:

“Viện trưởng nói bé sắp tròn sáu tuổi rồi, độ tuổi này nên cho đi học. Ngày mai em sẽ đến mấy trường gần đây hỏi thử.”

“Ừ, tụi mình cũng phải kiếm thêm tiền nữa. Con đi học rồi, chuyện ăn mặc không thể xoàng quá, kẻo bị bạn bè bắt nạt.”

“Đợi bé lớn thêm chút nữa, tụi mình phải đổi sang căn nhà rộng hơn. Nhà này ngoài bàn ăn ra, đến cái bàn học cũng không có chỗ để.”

“Hay là tụi mình học nói tiếng phổ thông đi, giờ trường nào cũng yêu cầu trẻ con phải nói chuẩn.”

Những lời thủ thỉ vụn vặt ấy len lỏi vào tai tôi.

Không có tiếng quát mắng hay trẻ con khóc ré lên trong đêm.

Chỉ có hai người lớn dịu dàng trò chuyện, tựa như một khúc ru ru ngủ êm đềm, khiến lòng tôi bình yên lạ thường.

7

Chớp mắt đã một năm trôi qua, chúng tôi chuyển vào nhà mới.

Tôi có một căn phòng riêng, lại còn là phòng đón nắng đẹp nhất trong nhà.

“Vừng ơi, mở ra!”

Sáng nào tôi cũng háo hức chờ Hiểu Hà đọc câu thần chú ấy, lập tức ngồi bật dậy ngay ngắn.

Cô đẩy cửa bước vào, tôi cười khúc khích chào cô.

Hiểu Hà xoa đầu tôi: “Dậy ăn sáng rồi đi học nào.”

Từ bếp tỏa ra mùi thơm của trứng hấp và bánh bao.

Dù điều kiện nhà tôi không phải tốt nhất, nhưng Hiểu Hà và Đại Hải luôn coi tôi như công chúa mà cưng chiều.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Người ngoài đều nói nuôi trẻ kiểu đó kiểu gì cũng sẽ làm hư con, nhưng họ chẳng buồn để tâm.

“Bé con nhà tụi mình trước sáu tuổi đã chịu đủ khổ rồi, cả đời này nên được sung sướng.”

Tất cả những gai nhọn và góc cạnh trong tôi, từng chút một, đều bị lòng tốt của họ xoa dịu và bao bọc.

À đúng rồi, tôi còn có một cái tên mới—là Đại Hải lật từ điển cả buổi mới tìm được.

Tôi bây giờ tên là Ngô Khanh Duyệt, mang ý nghĩa: đời sau này sẽ nhẹ nhàng và vui vẻ.

Gia đình nhỏ của chúng tôi sống bình dị mà hạnh phúc, đến mức gần đây đạn mạc cũng hiếm hoi hẳn, không còn độc địa như trước nữa.

Cho đến một ngày, tôi đánh nhau với bạn nam trong lớp.

Hồi ở viện mồ côi, từng có người giành đồ ăn rồi đánh tôi. Khi ấy tôi gầy nhom như que củi, đánh ai cũng không lại.

Nhưng bây giờ tôi đã khỏe khoắn, còn có thể đánh cậu bạn kia nằm bẹp dưới đất, tôi cảm thấy mình thật lợi hại.

Lúc cô giáo phê bình, tôi chẳng mấy quan tâm.

Không ngờ một lúc sau, cô gọi Đại Hải lên văn phòng.

Tôi chưa từng thấy chú Đại Hải có gương mặt đáng sợ đến vậy, trông như muốn ăn thịt người.

Chú siết chặt nắm tay, sải bước đi về phía tôi.

Trong khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như chảy ngược, toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

【Bại lộ rồi, tôi biết ngay mà, nữ phụ không thể giả vờ lâu được đâu.】

【Cặp vợ chồng này chính trực như thế, đúng là không thể cảm hóa cô ta nổi.】

【Xong đời rồi, nữ phụ sắp bị bỏ rơi rồi đấy.】

8

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bỗng một đôi tay to lớn nắm lấy cánh tay tôi.

“Bé con, con có bị thương ở đâu không?”

Tôi kinh ngạc mở choàng mắt.

Chỉ thấy Đại Hải đang ngồi xổm xuống, trán đẫm mồ hôi, lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Chú đã bỏ dở công việc chạy đến sao?

Cô giáo thở dài nặng nề: “Phụ huynh của Ngô Khanh Duyệt, tôi đã nói qua điện thoại rồi, là em ấy ra tay đánh bạn Lâm Tử Dịch trước.”

Đại Hải nhìn tôi, thấy tôi không bị thương gì, lại quay sang nhìn cậu bé mặt mũi bầm tím bên cạnh, liền cúi lưng liên tục xin lỗi cô giáo và cậu bé.

Cậu bé được đà lấn tới: “Không chỉ xin lỗi, còn phải bồi thường tiền thuốc men nữa!”

“Năm trăm—à không, một ngàn!”

Tôi nhìn dáng vẻ Đại Hải cúi đầu rối rít đồng ý, lòng thấy rất khó chịu.

Tôi đẩy cậu bé kia một cái: “Tôi không sai!”

【Cứng đầu không nhận lỗi, từ nhỏ đã thế rồi, lớn lên càng không thể cứu nổi.】

【Cho hỏi nhé, không phải cậu kia ăn nói hỗn xược trước thì nữ phụ có cần ra tay không?】

【Lần này tôi đứng về phía nữ phụ, nếu là tôi, tôi còn đánh mạnh hơn cô ấy.】

Đại Hải bất ngờ đứng thẳng dậy, cậu bé lập tức cúi gằm đầu nhìn chằm chằm mũi giày.

Tôi nói với cậu: “Cậu nói lời khó nghe, thì nên xin lỗi tụi tôi.”

Cậu bé tức tối, giận dữ hét lên: “Tôi cứ nói, nói đó rồi sao!”

“Ai mà không biết ba mẹ cậu là loại người hiền nhất cái thị trấn này, người ta có ị lên đầu họ, họ cũng lịch sự đưa giấy!”

“Tôi có bắt nạt cậu đến chết, cũng chẳng ai dám làm gì tôi! A! Bỏ… bỏ tôi xuống!”

Chỉ thấy Đại Hải túm cổ áo sau gáy cậu bé, nhấc bổng lên như xách một con gà con.

Cậu ta nước mắt nước mũi giàn giụa, miệng vẫn chưa chịu thôi: “Thả tôi xuống! Mẹ tôi sắp tới rồi, đến lúc đó mấy người sẽ biết tay!”

Đại Hải thấy cậu ta vẫn ngoan cố không biết hối lỗi, bèn xách cậu ta tới bên cửa sổ, giả vờ định mở cửa.

“Xin lỗi, nếu không tôi ném cậu xuống.”