18

Khi tôi quay về chỗ ngồi, Ngô Khanh Hinh phụng phịu ghé sát tai tôi thì thầm:

“Chị lại giành hết sự chú ý rồi, sao không để em ra tay trước chứ!”

“Em định làm gì? Dựa vào cánh tay que củi với cái chân gầy như sậy để đánh nhau à? Hay định đấu võ mồm với hai người kia?”

Em bĩu môi:
“Ừ thì… phải công nhận nước chị chọn dùng cũng ‘hiệu nghiệm’ thật.”

“Lúc nãy em lén ngửi thử một chút, suýt nôn hết chỗ bánh bao sáng nay.”

Tôi cười đắc ý:
“Tất nhiên rồi! Em tưởng hai người đó dễ chơi à?”

Khanh Hinh hất cằm chỉ về phía trước:
“Chị nhìn kìa, ba mình lại đang đưa khăn giấy cho người ta rồi kìa.”

Tôi nhìn theo hướng đó—dượng Năm mặt đỏ như chín cà chua, còn ba tôi thì vội vàng rút khăn giấy đưa ông ta lau người.

Ba mẹ lớn lên trong thời đại mà anh em họ hàng phải nương tựa nhau mà sống, nên họ đặt tình thân lên rất cao—khó mà buông bỏ được.

“Bận tâm làm gì chứ, loại người đó bị dằn mặt là đáng đời rồi.”

Tôi xoa đầu em:
“Chị sắp đi học xa rồi, ở nhà nhớ chăm sóc ba mẹ giúp chị nhé.”

“Xì.” Khanh Hinh bĩu môi:
“Chị mau đi đi. Em chắc chắn chăm sóc còn tốt hơn chị nữa. Vì em mới là con gái cưng nhất của ba mẹ.”

“Chị mới là!”

“Em mới là!”

“Chị mới là!”

“Được rồi, em mới là!”

Nói xong, em đột nhiên mỉm cười, nơi khóe mắt long lanh ánh lệ.

Giây tiếp theo, em nhào vào lòng tôi:

“Chị à, em sẽ nhớ chị lắm… Chị phải thường xuyên về nhà đấy nhé.”

Excuse me? Đây là cảnh “tranh sủng” chị em mà ai cũng sợ á?】
【Không quan tâm nữa! Xem tiếp! Hu hu hu cảm động quá!】
【Lên mạng là để xem mấy cảnh thế này nè, cảm giác như trở lại thời nữ phụ còn chưa bị gắn mác “ác độc” ấy!】

19

Nói ra thì cũng lạ—hồi nhỏ, tính cách của Khanh Hinh còn trầm lặng hơn cả ba mẹ.

Nhưng càng ở bên tôi lâu, con bé lại càng trở nên hoạt bát, phóng khoáng.

Ba mẹ tôi chưa bao giờ cố gắng ép buộc con gái phải trở thành người như thế nào. Họ để mặc cho em phát triển theo cách riêng của mình.

Tôi nghĩ như vậy cũng rất tốt.

Trên thế giới này đã có những người ôn hòa và thiện lương như ba mẹ tôi, thì cũng nên có những người sắc sảo như tôi và Khanh Hinh.

Sự dịu dàng bao bọc lấy sự sắc bén. Sự sắc bén lại quay lại bảo vệ sự dịu dàng.

Khi tiệc tàn, cả nhà tôi cùng nhau dạo bộ về nhà.

Bất chợt, ba lên tiếng:
“Duyệt Duyệt này, nhà mình làm gì đã kiếm được một triệu đâu?”

Tôi vỗ nhẹ lên vai ba:
“Ba yên tâm, con đã tính kỹ rồi. Dựa theo tốc độ tăng trưởng hiện tại của tiệm mình, cộng thêm việc sắp tới khu dân cư mới được xây ngay gần đây, thu nhập của nhà mình chắc chắn sẽ tăng theo cấp số nhân.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Đến lúc đó, mình mở rộng mặt bằng, cho nhượng quyền, bán hàng online… vượt mốc triệu tệ chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Mẹ tôi trợn mắt há mồm:
“Trời ơi, như vậy thì khủng quá rồi còn gì!”

Tối hôm chuẩn bị rời nhà lên đường, tôi trở về phòng từ rất sớm nhưng mãi vẫn không ngủ được.

Một lúc lâu sau, trong phòng khách vọng ra tiếng trò chuyện khe khẽ.

Mẹ tôi thở dài cảm thán:
“Mấy dòng chữ trên trời kia cuối cùng cũng bắt đầu nói lời tử tế rồi.”

20

Ba tôi cũng nghẹn ngào nói:
“May mà hồi đó mình không nghe theo bọn họ. Mình đã chọn đúng.”

Mẹ tôi mỉm cười nhẹ:
“Đúng thế. Một đứa trẻ nhỏ như thế, sao lại là người xấu được cơ chứ?”

“Nếu đến cả người lớn cũng mặc định coi nó là đứa trẻ xấu, dồn ép nó đến đường cùng—thì lúc đó, nó mới thật sự trở thành kẻ xấu.”

“Nói cho cùng, cái ác không phải là nguyên nhân, mà là kết quả.
Nếu chúng ta gieo hạt giống của điều thiện, thì nhất định sẽ nở ra hoa trái thiện lành.”

Ba tôi gật đầu liên tục, không nhịn được mà vỗ tay:
“Đúng là vợ anh nói chuyện có lý. Nghe triết lý ghê luôn đó!”

Cả hai chìm đắm trong cuộc trò chuyện của mình, như quên hết đất trời xung quanh.

Bỗng nhiên, cửa phòng bên cạnh mở ra, Khanh Hinh ló đầu ra hét:

“Ngủ đi nào! Đừng thức khuya nữa!”

“Ngày mai còn phải mở quán bán bánh bao đó!”

“À à! Biết rồi!”

Sau một tràng náo động ngắn ngủi, cả thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Thì ra—ba mẹ tôi đã nhìn thấy đạn mạc từ lâu rồi.

Phải mười mấy năm sau, tôi mới hiểu được ánh mắt lúc ấy—từ nghi hoặc đến kiên định—của họ.

Tôi vẫn còn nhớ như in câu đầu tiên mà họ từng nói với tôi:

“Con gái à, có muốn về nhà với tụi bác không?”

“Chú lái xe ba bánh chở con đi hóng gió nha.”

Nước mắt lặng lẽ chảy ra nơi khóe mắt, lòng tôi vừa nhói lên, lại vừa ngọt ngào ấm áp.

Từ kẽ rèm cửa, ánh trăng chiếu rọi một vệt sáng mờ dịu.

Tôi nhắm mắt lại, bình yên chìm vào giấc ngủ.

21

Tiệm bánh bao của ba mẹ ngày càng làm ăn phát đạt,
nhưng họ không mở rộng hệ thống chi nhánh, cũng chẳng kinh doanh trực tuyến.

Họ chỉ muốn giữ hương vị bánh bao thủ công nguyên bản ấy,
dành riêng cho người dân trong vùng, để ai cũng có thể ăn khi còn nóng hổi.

Từ sau khi biết mở tiệm là ý tưởng của tôi,
Ngô Khanh Hinh bắt đầu âm thầm ganh đua, nỗ lực chứng minh bản thân cũng có cống hiến cho gia đình này.

Em dùng mạng xã hội ghi lại những khoảnh khắc ấm áp hay đời thường giữa tiệm bánh và người dân quanh khu.

Không chỉ vậy, Khanh Hinh còn mạnh dạn gửi tin nhắn riêng tới nhiều chương trình truyền hình lớn.
Không ngờ lại thực sự có ekip đến tận nơi quay phim, giới thiệu về quán bánh nhỏ ẩn mình giữa khu dân cư này.

Sau khi chương trình phát sóng, không chỉ người địa phương,
mà cả khách du lịch ở xa cũng tìm đến chụp hình check-in.

Tiệm bánh bao của nhà tôi từ đó trở thành một “quán nổi tiếng từng lên tivi” thực thụ.

【Đây mới là kiểu cạnh tranh lành mạnh giữa nữ chính và nữ phụ nè! Cùng nhau cố gắng, làm cho cả gia đình tốt lên!】
【Trước giờ đúng là tôi nghĩ hạn hẹp quá, tình tiết thế này thật sự khiến tim người xem ấm áp.】
【Phải nói là nữ phụ đúng chuẩn “tiên tri” rồi—ai mà nghĩ một tiệm bánh bao lại có thể thu nhập cả triệu tệ chứ!】

22

Bốn năm sau, tôi từ chối lời mời làm việc tại một công ty lớn với mức lương hấp dẫn,
mà quyết định gia nhập một tổ chức phúc lợi dành cho trẻ em.

Trước khi nhận việc, tôi dự định về quê ở bên gia đình một thời gian.

Vừa bước xuống máy bay, chưa kịp hoàn hồn thì mắt tôi bị ai đó che lại.

Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, thuộc về một cơ thể nhỏ nhắn quen thuộc:
“Đoán xem em là ai nào?”

Tôi không nhịn được bật cười.

—Không ngờ có người tin được trò úp úp mở mở như vậy thật…

“Tôi…?”

Khanh Hinh nắm lấy tay tôi, đong đưa qua lại.

“Chị ơi, tụi mình đến đón chị đi du lịch đó!”

“Nhà mình chưa từng đi chơi cả nhà bao giờ phải không?”

“Ý tưởng này là của em đó, có phải siêu tuyệt không?”

Mẹ tôi mỉm cười:
“Khanh Hinh nói đúng đấy. Sau này con đi làm rồi, sẽ ít có kỳ nghỉ hơn.”

“Thế nên, trước khi bắt đầu công việc, cả nhà mình nên đi chơi một chuyến thật vui.”

Tôi không kìm được sự vui sướng trong lòng:
“Bất ngờ quá đi mất!”

Khanh Hinh đẩy nhẹ tôi về phía lối lên tầng chờ máy bay.

Ba tôi tiến lại, đón lấy hành lý từ tay tôi:
“Nào, để ba xách vali cho con.”

Tôi bị cả nhà “áp giải” lên máy bay, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Chẳng mấy chốc, máy bay cất cánh.
Từ ô cửa nhỏ, tôi ngắm nhìn thành phố đang thu nhỏ dần dưới tầng mây.

Trước cửa tiệm bánh bao, người ta dán một mẩu giấy xin nghỉ:

[Gia đình chủ quán đi du lịch.]
[Xin lỗi vì để quý khách đến rồi lại phải quay về.
Chụp ảnh cùng giấy xin nghỉ – lần sau quay lại được miễn phí 1 phần bánh bao!]
[Chúc mọi nhà sum họp vui vẻ, an khang hạnh phúc.]

[Hoàn]