14
Mẹ nhìn tôi đầy kinh ngạc, ánh mắt bỗng sáng rực lên.
Cuối tuần đó, ba mẹ tất bật suốt cả ngày.
Sáng thứ Hai, trước khi tôi đến trường, mẹ dậy từ rất sớm, hấp một nồi bánh bao thật to, đủ mọi loại nhân phong phú.
Mẹ đưa tôi đến trường, gói bánh vào hộp giữ nhiệt cẩn thận.
“Duyệt Duyệt, con mang cho các bạn thử xem, coi họ có thích không.”
【Đây là điều tra thị trường hả? Cả nhà này đúng là có tầm nhìn ghê.】
【Đúng chất mẹ nữ chính, tài năng thực sự, chưa gì đã nghĩ đến đường lui.】
【Nhưng cũng nhờ nữ phụ nhắc nhở đấy chứ. Tiệm bánh bao gần trường bán dở tệ mà vẫn bán được vì không có đối thủ cạnh tranh.】
【Thích quá đi, một nhà đồng lòng hợp sức, còn hay hơn mấy chuyện đấu đá giành giật!】
Tôi xách chiếc hộp giữ nhiệt rỗng quay về nhà.
“Mẹ ơi, các bạn đều nói bánh bao mẹ làm là ngon nhất họ từng ăn.”
“Còn có bạn muốn con mang theo bữa sáng giùm nữa.”
Mẹ tôi vui mừng rạng rỡ: “Thật vậy sao?”
“Nhưng con từ chối rồi.”
“Chỉ bán cho một người thì lãi chẳng bao nhiêu—mẹ nên mở tiệm ở trường con luôn đi.”
Ba tôi cười: “Bé con à, mấy hôm nay ba mẹ đã đi dò hỏi rồi, thuê mặt bằng bên ngoài tốn 2000 tệ một tháng lận.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Ba tiêu hết tiền vì đám công nhân kia rồi, giờ phải ráng dành dụm thêm tháng nữa mới đủ vốn mở quán.”
Tôi lắc đầu: “Ba mẹ có thể mở thẳng trong căn-tin trường ấy.”
“Con cho thầy hiệu trưởng ăn thử rồi, thầy cũng rất thích.”
“Tiền thuê quầy còn rẻ hơn bên ngoài.”
15
Tiệm bánh bao của mẹ nhanh chóng khai trương trong căn-tin trường học.
Ba tôi không đi làm công trình nữa, toàn tâm toàn ý phụ mẹ bán hàng.
Tôi rủ bạn bè trong lớp đến ủng hộ.
Lúc đầu các bạn nể mặt tôi nên mua thử, nhưng chỉ sau vài ngày, chẳng cần tôi nói gì, họ đã tự xếp hàng mỗi sáng.
Nhiều hôm tôi đi học hơi muộn, phải xếp tận cuối hàng.
Đến lượt tôi thì nhân bánh mình thích đã hết sạch.
“Nhân bò với cà rốt… đừng nói là lại hết rồi nhé…”
Tôi tức tối suýt chút nữa thì hét toáng lên vì xui xẻo.
Cuộc sống mấy năm nay êm đềm quá khiến tôi quên mất bản lĩnh “giành cơm” luyện được ở viện mồ côi.
Ngay lúc ấy, ba tôi từ dưới quầy lấy ra một chiếc bánh bao được gói riêng đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy, cắn một miếng—nhân bò cà rốt đầy ắp, thơm ngon vô cùng.
“Cảm ơn ba.”
Tôi cười rạng rỡ, quẹt thẻ xong rồi rời đi.
Vài tháng sau, mẹ về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị sinh.
Ba tôi sau khi được mẹ huấn luyện nghiêm khắc thì đã có thể tự mình đứng quầy.
Một buổi chiều nắng đẹp, ba đến trường xin phép giáo viên cho tôi về sớm.
Tôi ngồi đợi ở hành lang bệnh viện, chờ ba mẹ đưa em bé ra.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng khóc vang dội cất lên trong phòng sinh.
Em gái tôi chào đời rồi.
16
Năm tôi thi đỗ vào trường trung học trọng điểm, ba mẹ đã dùng toàn bộ số tiền tích góp suốt mấy năm để mua một căn nhà gần trường, thuộc khu vực có chất lượng giáo dục tốt trong thành phố.
Họ cũng chuyển tiệm bánh bao đến khu vực quanh trường—và chẳng mấy chốc, đã có cả một dàn “khách quen học sinh” đến ủng hộ mỗi ngày.
Còn em gái tôi thì sao…
“Ngô Khanh Hinh, nhổ thứ trong miệng con ra ngay, bánh bao còn chưa hấp mà!”
Lúc em hai tuổi, tôi phải móc một cục bột sống to tướng từ trong miệng nó ra, khiến nó khóc nức nở cả buổi.
“Này, Ngô Khanh Hinh, đừng bám theo chị nữa, học sinh mẫu giáo không được vào trường bọn chị đâu!”
Năm em năm tuổi, cứ khóc lóc đòi đi học cùng tôi, tôi giả vờ cau có mắng để đuổi em đi.
Điều thú vị là—những lời châm chọc từng xuất hiện trong đạn mạc năm xưa, cuối cùng lại “ứng nghiệm” theo một cách vừa buồn cười vừa phi lý.
Nhưng giữa chúng tôi, làm gì có sự ganh ghét hay căm ghét như người ta dự đoán?
Chúng tôi lớn lên trong tình yêu thương, gần gũi như chị em ruột, ngày càng giống nhau về cả cách cười lẫn ánh mắt.
Không ngờ, vẫn luôn có người muốn xen vào chia rẽ.
Khi tôi thi đỗ vào trường đại học TOP1 cả nước, ba mẹ đã treo dải lụa đỏ chúc mừng ngay tiệm bánh bao:
[Mừng con gái thi đỗ Đại học Peking – hôm nay bánh bao miễn phí toàn bộ! Mỗi người giới hạn 3 cái!]
Cả gia đình bốn người bận rộn suốt từ sáng, phát hết một nghìn cái bánh bao cho khách mới lẫn khách cũ.
Tiếng chúc mừng vang lên không ngớt trong quán, ba mẹ tôi mặt mày rạng rỡ, ánh mắt ngời sáng như được tiếp thêm sinh lực.
Để mừng nhà có “con gái vàng”, dưới sự thúc giục của họ hàng, ba mẹ quyết định tổ chức tiệc tri ân thầy cô.
Họ mời hết thầy cô, bạn học và họ hàng dưới quê lên dự.
Tiệc mới được nửa chừng thì có một người họ hàng vô duyên lên tiếng:
“Duyệt Duyệt thi cử giỏi thế, sao con bé Khanh Hinh thì chẳng thấy thành tích gì cả?”
Ông ta nhướng mày hỏi ba mẹ tôi:
“Có phải hai người mải chăm con lớn, bỏ bê con bé thứ hai rồi không?”
Ba mẹ tôi còn chưa kịp lên tiếng phản bác—
Thì một người phụ nữ ngồi cạnh đã thúc cùi chỏ vào ông ta:
“Nói nhiều thế làm gì! Dù sao Duyệt Duyệt cũng đâu phải gen nhà họ Ngô, làm sao mà giống được?”
“Anh chị mở quán bánh bao vất vả thế, buôn bán nhỏ thì chăm lo được một đứa là tốt lắm rồi, chứ sao lo xuể cả hai?”
【Tới đoạn cao trào rồi! Hiện trường “chị em chiến” quy mô lớn sắp diễn ra!】
【Không tin nổi… trừ khi nữ phụ bị tráo hồn mất rồi.】
【Cầu xin hai cô bé nữ chính – nữ phụ cứ yêu thương nhau như trước, đừng tổn thương nhau nhé!】
17
Đúng như những lời họ nói, thành tích học tập của Khanh Hinh đúng là không được tốt cho lắm.
Trước nay, ba mẹ vẫn luôn nghĩ con còn nhỏ, không quá đặt nặng chuyện điểm số. Nhưng bây giờ bị nói trước mặt bao người, mặt họ đỏ bừng vì xấu hổ.
Khanh Hinh đang định đứng dậy làm gì đó.
Tôi đập tay xuống bàn, cầm lấy chai nước khoáng thảo mộc vị rắn trắng đầy sát khí, cười như không cười bước đến trước mặt họ.
“Chào dì Năm, dượng Năm. Nghe nói hai người không uống rượu, nên con mạn phép lấy trà thay rượu mời hai bác một ly.”
Vừa rót đầy ly cho họ, tôi vừa nói:
“Em trai Diêu Diêu hôm nay không đến sao ạ? Nghe nói năm nay lại đi ôn thi đại học nữa rồi?”
“Nếu con nhớ không nhầm thì… đây là năm thứ ba liên tiếp rồi nhỉ?”
“Con thấy dì dượng cũng đừng sốt ruột quá. Thành tích học hành của con trẻ không phải ép là có, phải từ từ bồi dưỡng mới ra được.”
“Còn em gái con ấy mà, mới 11 tuổi thôi. Về sau có chị gái học Peking University kèm cặp, chắc chắn điểm số sẽ không kém ai đâu.”
“Mà cho dù không giỏi đi nữa, với thu nhập hiện tại của ba mẹ con là một triệu tệ một năm, thì em con có ngồi ở nhà ăn lãi ngân hàng thôi, cũng đã kiếm được nhiều hơn đám sinh viên mới ra trường rồi.”
“Em gái con sau này muốn làm gì cũng được—có tiền mà, đường lui sẽ luôn rộng.”
“Một… một triệu tệ á?” Dì Năm trợn tròn mắt.
Bà nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người ba mẹ tôi, hoàn toàn không thể tin nổi—những người từng là “nhà quê lên tỉnh” này giờ lại phát đạt đến thế.
Tôi nâng ly:
“Chúc hai bác mạnh khỏe, chúc Diêu Diêu năm sau thi đại học thuận lợi.”
Dì Năm và dượng Năm nhìn nhau, rồi cạn ly trong lặng lẽ.
Chỉ vài giây sau, mặt dượng đỏ bừng như gấc. Tôi lập tức xoay người ông ta lại, đá tới cái thùng rác.
Ông ta không kịp cúi người, nôn đầy người mình.
Tiếng cười vang dội khắp cả bàn tiệc.
“Trời đất ơi, ông Năm, sao ở đâu ông cũng bôi tro trát trấu vô mặt thế hả?”