Tôi bối rối nhìn vào đôi mắt sâu đen của Lục Khâm Châu.
Bị ánh mắt ấy dọa cho chết đứng.

Tôi vội rót lại ly khác.

Giọng anh ấy trầm thấp, dịu dàng:
“Nhanh lên, làm cho xong.”

Xem như lời xin lỗi vì cú kéo vừa rồi.

“Đút anh đi.”

Anh ngẩng nhẹ cằm, môi mím khẽ hé mở,
hai chữ kia nói ra vừa khàn khàn, vừa trầm ấm,
nghe xong chỉ muốn… run tay.

Tôi suýt đổ thêm ly nữa vì tay run.
Từ từ nghiêng ly, đút cho anh uống.

Cổ họng Lục Khâm Châu không ngừng chuyển động.
Một ít rượu tràn ra bên khóe môi, chảy dọc xương hàm, cổ, qua xương quai xanh,
ẩn vào trong cổ áo.

Một cảnh tượng khiến người ta không dám tưởng tượng tiếp.

Đến ngụm cuối cùng, trò chơi kết thúc.

Khóe mắt anh đỏ ửng, trong mắt long lanh ánh nước.
Nhìn tôi chăm chú, không chớp mắt.

Môi anh ướt đẫm rượu, khẽ nhếch lên,
có nét gợi cảm lười biếng đầy nguy hiểm.

Trái tim tôi đập loạn không kiểm soát.
Cả người nóng ran, cổ họng khô rát.

Tôi vội muốn đứng dậy.
Thì Lục Khâm Châu đột ngột đưa tay giữ lấy eo tôi,
kéo tôi dựa vào vai anh.

Cơ thể hai người sát rịt vào nhau.

Giọng anh ấy vang lên bên tai, trầm thấp:
“Anh mày đến rồi.”

Toàn thân tôi đơ cứng.
Tóc gáy dựng đứng.
Không dám nhúc nhích.

Dù tôi có đeo khẩu trang lúc vào đây,
nhưng chỉ cần nhìn dáng lưng là anh tôi cũng nhận ra tôi ngay lập tức!

“Anh ấy đi sang phòng đối diện rồi.”
Lục Khâm Châu vẫn bình tĩnh, không chút hoảng loạn.
Anh cởi áo vest khoác lên người tôi,
rồi cứ thế bế tôi đứng dậy.

Tôi theo phản xạ liền ôm chặt lấy anh, sợ ngã.
Tiếng trêu chọc xung quanh vang lên đầy ám muội.

Não tôi lúc ấy chỉ còn căng như dây đàn,
không còn chỗ chứa mấy lời xì xào ấy nữa.

Tới lúc hoàn hồn lại, tôi đã ngồi trong xe Lục Khâm Châu.

“Không sao chứ?”
“Hoảng hồn à?”

Anh đưa cho tôi một chai nước hoa quả.
Tôi uống mấy ngụm, thở hắt ra, còn thấy tim đập nhanh.

Lục Khâm Châu bật cười:
“Em sợ anh em như vậy sao?”

Tôi nghĩ đến tư thế lúc nãy,
nếu bị anh tôi thấy chắc chắn nổ tung, diệt sạch, đốt trụi mọi hy vọng.

Thật ra tôi thấy Lục Khâm Châu còn bình tĩnh thái quá.

Tôi uất ức trừng mắt nhìn anh.

Lấy điện thoại gọi cho bạn thân, kêu nó ra ngoài.

Tôi cúi đầu, không để ý rằng lúc đó…
ánh mắt Lục Khâm Châu chợt tối lại.

Đó là ánh mắt của một người đàn ông…
bị phụ nữ khơi dậy ham muốn.

7

“Không ổn, không ổn đâu!”

Sau chuyện đó, khi tôi kể lại với cô bạn thân, nó lập tức lặp đi lặp lại ba chữ ấy.

“Anh ta có ý với cậu đấy!”
“Với kinh nghiệm từng hẹn hò cả chục anh đẹp trai của tớ, tớ nói thật, linh cảm của tớ không sai được đâu!”

Lục Khâm Châu thích tôi… cái suy đoán đó đúng là quá hoang đường đi mà?

Chúng tôi tiếp xúc với nhau cũng chỉ vài lần, toàn là tình cờ.

Chuyện đút rượu thì đúng là có chút mập mờ,
nhưng mà… đó là bất đắc dĩ do trò chơi thôi!

Bất cứ ai rơi vào tình huống đó, tâm tư cũng sẽ xao động chút ít.

Chứ đừng nói là nam nữ.
Ngay cả đồng giới mà chơi trò đó cũng dễ khiến người ta tưởng tượng lung tung.

Cô bạn tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bất lực:
“Cậu là một cô gái ngọt ngào, mà bên trong lại là gái thẳng thép.”

“Bảo sao Trần Mục theo đuổi cậu bao năm mà vẫn thất bại.”

Nó làm ra vẻ tiếc nuối:
“Thật đáng thương…”

Trần Mục chính là cậu bạn học thời cấp 3 từng đánh nhau với anh tôi.
Cho đến giờ vẫn chưa từ bỏ.
Theo tôi ra Bắc học đại học.
Thi cùng tôi vào cao học.
Thậm chí còn vào cùng công ty làm việc.

Sự kiên trì của anh ta khiến tôi vừa bất ngờ, vừa mệt mỏi.

Thật ra điều kiện của Trần Mục khá tốt:
Ngoại hình sáng, năng lực mạnh, lại si tình.

Nhưng tôi lại không hề có tình cảm với anh ấy.

Sự si tình ấy với tôi chỉ là gánh nặng.

Người gọi điện cho tôi lúc ở KTV cũng chính là anh ta.

Có lần tôi ở nơi khác phải phẫu thuật nhỏ, không nói với gia đình.
Không biết anh ta nghe được từ đâu,
tự tiện chạy đến bệnh viện chăm tôi suốt một tuần.

Tôi đuổi cũng không đi.
Cuối cùng vẫn là mang ơn.

Anh ta giữ khoảng cách rất vừa phải,
lại có công việc liên quan, nên tôi vẫn để anh ta trong danh bạ.
Không tiện xoá.

Nhắc tới Trần Mục, đầu tôi lại đau.

Vì… anh ta cũng đã trở về.

8

Tôi bắt đầu công việc mới ở công ty.
Vô tình nhìn thấy xe của Lục Khâm Châu gần đó.
Mới biết thì ra công ty anh nằm ngay toà nhà đối diện.

Rảnh rỗi buổi trưa, anh thường rủ tôi đi ăn.
Dẫn tôi đi ăn ngon, đổi món liên tục.

Lúc đầu tôi từ chối.
Lục Khâm Châu nhìn ra sự dè dặt của tôi,
liền gọi điện cho anh trai tôi.

Nội dung đại khái là:
Tôi làm việc gần công ty anh ấy,
muốn mời tôi bữa trưa,
hỏi ý kiến anh tôi trước cho phải phép.

Lời nói của Lục Khâm Châu rất hợp tình hợp lý, lễ nghĩa đầy đủ.

Anh tôi lập tức đồng ý:
“Đi đi! Người ta nhất định phải mời em một bữa chứ!”

“Người ta làm chủ đất này, em đừng khách sáo.”

Anh tôi đã nói vậy, tôi không còn lý do để từ chối.
Sau đó không biết vì sao, tôi và Lục Khâm Châu thành đôi bạn ăn trưa cố định.

Anh ấy nói chuyện cuốn hút,
ở bên cạnh rất thoải mái.

Thỉnh thoảng anh tôi cũng đi cùng.
Anh dặn dò Lục Khâm Châu:
“Chăm sóc em gái tôi giúp nhé, tốt nhất để mắt hộ, đừng để mấy tên đàn ông có ý đồ xấu tiếp cận nó.”

Lục Khâm Châu nhìn tôi đang cắm đầu ăn cơm, khẽ cười:
“Được.”

Tối hôm đó tôi làm thêm.
Lúc ra khỏi công ty thì thấy Trần Mục đứng bên đường.

Tôi thở dài thật sâu.
Không biết phải làm sao để anh ta từ bỏ.

Tôi không hiểu tình cảm của anh ta,
cũng không hiểu sự cố chấp đó đến từ đâu.

Người theo đuổi tôi không ít.
Nhưng như anh ta — bền bỉ đeo bám đến tận bây giờ — chỉ có một mình.

Bạn thân tôi từng đánh giá anh ấy:
“Anh ta đang chờ, cũng đang đánh cược.
Chờ đến lúc cậu bước vào tuổi kết hôn cần chọn người,
anh ta cược rằng cái tên cậu chọn đầu tiên sẽ là anh ấy.”

Tình cảm kiểu đó…
Người ngoài nhìn thì thấy anh ta si tình đáng thương,
còn tôi thì bị coi là vô tình lạnh lùng.

Mấy năm nay, bạn học xung quanh đều nghĩ như thế.

Nhưng… yêu tôi là chuyện của anh ấy.
Không yêu anh ấy là quyền của tôi.

Chỉ vì anh ta yêu tôi một cách công khai, ai ai cũng biết,
là tôi bắt buộc phải đáp lại sao?

Bị một người mình không thích theo đuổi dai dẳng,
thật sự là một nỗi đau.

Tất cả những gì anh ta làm chỉ là tự cảm động với chính mình,
không phải thứ tôi cần.

Thấy tôi đi ra,
Trần Mục lập tức bước nhanh đến gần:

“Ngôn Tinh, anh tìm em mãi…”

Tôi mệt mỏi và bất lực:
“Trần Mục, anh đừng tốn thời gian vào em nữa.”

Anh ta nhìn tôi,
trong mắt là sự si tình xen lẫn cố chấp.

“Em còn độc thân, tức là anh vẫn còn cơ hội.”

Tôi thật sự bất lực trước kiểu logic kỳ lạ của anh ta.

“Vậy ý anh là… nếu em yêu người khác, quen người khác, thì anh mới chịu từ bỏ sao?”

Trần Mục đỏ hoe cả mắt:
“Không được.”

“Tại sao lại không được? Em sẽ yêu người khác, sẽ kết hôn với người khác, người đó… sẽ không phải là anh.”

“Em đã nói rất nhiều lần rồi chúng ta cùng lắm chỉ có thể là bạn.”

Anh ta tức tối đến mức ôm chặt lấy tôi, siết đến nỗi tôi khó thở.
Kề sát tai tôi, thấp giọng:

“Em đừng thích người khác.”
“Anh không muốn làm bạn với em.”

Tôi vùng vẫy cố đẩy anh ta ra.
Nhưng anh ta không nhúc nhích.

Cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng quát lớn vang lên.

Ngay sau đó, Trần Mục bị kéo ra và ăn một cú đấm vào mặt.

Tôi nhìn thấy gương mặt anh trai mình — giận dữ đến cực điểm.

“Lại là mày, cái thằng dai như đỉa này.”

“Em tao đã nói nó không thích mày rồi, mày nghe không hiểu tiếng người à?”

Trần Mục nhận ra anh tôi, không đánh trả.
Chỉ nghiêm túc nói:

“Anh à, em yêu Tô Ngôn Tinh, mãi mãi.”

“Tao thề mày động vào tổ tiên nhà tao rồi đó, ai là anh mày?!”

Tôi vội ôm lấy tay anh trai, sợ hai người đánh nhau thật:
“Anh ơi, mình đi thôi…”

Anh tôi giận đến mức nắm chặt tay tôi lôi đi,
dắt thẳng tới chiếc xe mở sẵn cửa đang đậu ven đường.

Đẩy tôi vào trong.

“Về nhà đi. Thằng đó để anh xử.”

Lục Khâm Châu đang ngồi sẵn ghế lái,
gương mặt u ám.

Tôi lo lắng nắm tay anh trai:
“Anh đừng làm liều nhé. Đừng đánh nhau.”

Anh tôi xoa đầu tôi, nhẹ giọng:
“Thằng đó như chó dại vậy, bám em bao nhiêu năm rồi, ai biết sau này có làm chuyện gì không.”

“Yên tâm đi, anh biết chừng mực.”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi,
lo lắng không nguôi.