Tôi nhìn ra rồi — Tống Diễn Xuyên kiểu người này ấy mà, cứng đầu thì cứng thật, nhưng lại cực kỳ mềm lòng.
Đặc biệt là không chịu nổi cảnh con gái khóc.

Không ngờ thể chất “rơi lệ dễ dàng” của tôi lần này lại trở thành vũ khí lợi hại như vậy.

Người trẻ tuổi nhiệt khí thịnh, chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận được hơi ấm truyền từ lòng bàn tay cậu ta.
Thoải mái đến mức tôi khẽ “ưm” một tiếng, còn không quên nghịch ngợm một chút.

Phía dưới bàn chân sờ vào thấy rắn chắc, cảm giác mà nói thì… chắc ít nhất cũng có sáu múi cơ bụng.

Tôi đá cậu ta nhẹ một cái, nhắc khéo:
“Chồng ơi~ người ta muốn nghe truyện kể trước khi ngủ~”

Tống Diễn Xuyên liếc tôi một cái, đột nhiên cầm lấy chiếc gối bên cạnh, đặt vào giữa hai chân.
Hai má cậu ta ửng hồng, dáng vẻ đầy xấu hổ.

Cái gì đây?
Mới trêu chút xíu đã phản ứng vậy rồi à?
Thanh niên bây giờ đúng là… không chịu nổi kích thích gì hết.

Tống Diễn Xuyên hắng giọng, không kể truyện cổ tích, mà bắt đầu… đọc hóa hữu cơ.

Môn tôi ghét nhất thời đi học.

Phải công nhận, hiệu quả còn tốt hơn kể truyện nhiều.

Giọng cậu ta trầm thấp, do cố tình hạ xuống nên lại mang theo chút khàn khàn quyến rũ, như đang thì thầm bên tai.
Giống hệt như tôi quay lại lớp học cấp ba năm nào.

Cơn buồn ngủ ập đến.
Tôi cuộn trong chăn, hít lấy mùi thơm nước giặt còn lưu lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

5

Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu chói tai của hệ thống.
Giọng cơ giới chói tai vang lên trong đầu tôi không ngừng:
“Cô mau tỉnh lại đi! Phản diện sắp nhảy lầu rồi, cô còn ngủ nổi nữa à?”

Nó tức đến phát điên, tôi mới lười biếng mở mắt.
“Cậu ta còn chưa nhảy mà? Gấp gì chứ?”

Tống Diễn Xuyên đang đứng trên sân thượng, thân hình lảo đảo như sắp bị gió cuốn đi.
Tà áo sơ mi trắng tung bay trong gió, khiến cậu trông chẳng khác gì một con hạc giấy đang muốn tung cánh.

“Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ cậu ấy.”
Hệ thống nhắc nhỏ một tiếng.

Cậu nắm chặt lan can, các đốt ngón tay trắng bệch. Tôi nheo mắt nhìn một lúc, rồi lười biếng gọi cậu:

“Tống Diễn Xuyên, giúp tôi thu đồ lót trên ban công với.”
“Là cái ren trắng ấy nhé!”

Thiếu niên giật mình quay đầu lại, lông mi dính đầy sương mưa.
Tôi giơ điện thoại lên, chỉ vào dự báo thời tiết:
“Năm giờ chiều có mưa to đấy. Tôi chỉ có một cái nội y thôi, mà bị ướt thì cậu chết chắc!”

Tống Diễn Xuyên lặng lẽ nhìn tôi, lâu đến mức tôi suýt nghĩ cậu bị hóa đá.
Cho đến khi tiếng sấm ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, cậu mới đột ngột buông lan can, chạy xuống lầu.

Tiếng giày thể thao gõ lên bậc thang rối loạn như nhịp tim.
Tôi vừa nhai kẹo mút vừa nhìn cậu ta vội vội vàng vàng giành giật với dây phơi ngoài ban công.

Mưa ào ào trút xuống. Tống Diễn Xuyên ôm nội y vào lòng, lao thẳng vào nhà.
Cơn mưa đến đột ngột, dù đã nhanh tay, cậu vẫn bị ướt một mảng.
Tóc nhỏ từng giọt nước, ướt lẹp nhẹp như một chú cún nhỏ tội nghiệp.

Nhìn mà thấy mềm lòng.
Muốn thơm một cái.

Tôi muốn gì thì làm nấy — kiễng chân, “chụt” một cái hôn lên má cậu.
Tống Diễn Xuyên mở to mắt, ngơ ngác đến đơ người.

Ham sắc quá độ rồi chứ gì, quên mất đây vẫn là một cậu trai chưa từng có nụ hôn đầu.
Tôi ho nhẹ một tiếng, chủ động chiếm thế thượng phong:
Tôi chớp chớp mắt ra vẻ vô tội:

“Sau khi cưới, ngày nào chúng ta cũng hôn nhau hết. Chẳng qua mấy hôm nay tôi sợ dọa cậu nên mới không làm gì thôi…”
“Chuyện này phải bù lại hết đó nha.”

“Thật không đó?”
Tống Diễn Xuyên vẫn có vẻ không tin.

“Tôi mà lừa cậu sao?” Tôi mắt mở tròn xoe mà nói dối không chớp,
“Chuyện giường chiếu của tụi mình cực kỳ hòa hợp luôn, mỗi đêm dùng hết cả hộp bao cơ!”
“Cậu còn từng nói muốn chết ở trên giường tôi nữa kìa— Ưm…”

“Biết rồi! Đừng nói nữa!”
Tống Diễn Xuyên vội bịt miệng tôi lại, mặt đỏ tới mang tai.
Cậu dúi cái nội y ướt vào tay tôi, rồi lao như bay vào phòng tắm, bỏ lại một bóng lưng tháo chạy vô cùng chật vật.

Lần này tắm mất tận một tiếng đồng hồ.

Cửa phòng tắm vừa mở, tôi ngoắc tay gọi.
Tống Diễn Xuyên ngồi xuống mép giường, rồi theo phản xạ ôm lấy chân tôi.

Tôi nhíu mày hỏi:
“Cậu vừa tắm nước lạnh à?”

Tống Diễn Xuyên sững người, lập tức xin lỗi:
“Xin lỗi! Có lạnh không?”
Cậu vừa nói vừa xoa lòng bàn chân tôi, trong giọng toàn là áy náy.

Dáng vẻ đó… lại có hơi giống người chồng hiền lành mẫu mực ấy chứ!

Hệ thống ở bên cạnh nhìn mà há hốc mồm:
“Khoan đã… chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô thật sự đã ‘cảm hóa’ phản diện u ám nhà tôi thành ra thế này á? Cô bỏ bùa cậu ta rồi đúng không?!”

Ha, nói đùa gì vậy. Trước kia người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây đến Paris.

Sức quyến rũ của tôi không phải hạng xoàng!

Tôi cười nhạt, gửi cho nó bốn chữ vàng:

“Kém thì luyện thêm.”

Bị chọc trúng nỗi đau, hệ thống lại xù lông, chỉ khác là lần này không còn đòi ngắt kết nối nữa.

Bên ngoài mưa gió táp vào cửa kính, vang lên từng đợt “rào rào” rộn ràng.
Tôi ngáp dài, lầm bầm oán thán:
“Hết nội y rồi. Chồng à, mai nhớ đưa em đi mua cái mới nhé.”

Tống Diễn Xuyên không nói gì.
Mãi đến lúc tôi sắp ngủ thiếp đi, mới lờ mờ thấy cậu cúi xuống gầm giường, lôi ra một con heo đất.

Cậu đổ toàn bộ tiền trong đó ra, cẩn thận xếp từng tờ ngay ngắn.
Rồi khe khẽ đặt tất cả dưới gối của tôi.

6

Tôi không quen thuộc gì nơi đây, lại bị bám riết không rời, thế là Tống Diễn Xuyên đành phải bỏ việc làm thêm để đi theo tôi.
Tôi đi phía trước chọn đồ, cậu ta đi phía sau trả tiền.

Mỗi lần cậu móc ví, tôi lại làm mặt sáng rỡ long lanh, giọng đầy sùng bái:
“Chồng ơi, anh biết không? Cái cách anh trả tiền… đẹp trai muốn xỉu luôn đó!”

Về khoản nịnh nọt, tôi là chuyên gia số một.
Tống Diễn Xuyên bị khen đến đỏ cả vành tai, ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu.

Cho đến khi đứng trước một cửa hàng đồ lót, cậu dừng lại ở cửa, giọng ngập ngừng:
“Cái này… tôi không vào đâu nhé?”

Tôi không làm khó cậu, từ bi đại lượng phái cậu đi mua bánh kem dâu nhỏ.

Nhân viên bán hàng vừa giới thiệu, tôi vừa cầm nhãn giá lên xem — hơn ba trăm tệ một cái.
Tôi chưa từng mặc cái nào rẻ đến vậy.
Nhưng với Tống Diễn Xuyên, có lẽ đây là tiền sinh hoạt của nửa tháng.

Tôi chọn đại hai cái loại ít vải, ra quầy thanh toán không chớp mắt.

Hệ thống kinh ngạc:
“Cô… cô thật sự tiêu xài quá tay rồi đấy! Số tiền phản diện tích góp bao lâu mà cô đốt sạch chỉ trong một buổi chiều!”

“Biết gì mà nói?”
Tôi lạnh lùng trợn mắt, mạnh miệng phản pháo:
“Phụ nữ biết tiêu tiền thì đàn ông mới có động lực kiếm tiền.”
“Những kẻ suốt ngày trách vợ tiêu nhiều, nên tự soi lại xem mình kiếm được bao nhiêu.”

Tôi thao thao bất tuyệt, một bài giảng về “cảm giác xứng đáng của phụ nữ” khiến hệ thống đầy mùi dạy đời kia bị tôi ép im thin thít.

Tôi nói đến khô cả miệng, mà Tống Diễn Xuyên vẫn chưa quay lại.
Tôi xách túi đi tìm, lại tình cờ nghe thấy tiếng xô xát từ một con hẻm tối.

Tống Diễn Xuyên bị quây trong góc, nằm co rút dưới đất, xung quanh là mấy nam sinh mặc đồng phục học sinh.

“Hắn đúng là sao chổi, khắc chết cả ba mẹ, gần đây lại khắc chết luôn cả bà nội.”
“Ai mà lại gần hắn thì đều xui xẻo. Không biết đứa nào đen đủi sẽ là người tiếp theo ha?”
“Nói thật, nếu là tao thì tao đã nhảy lầu lâu rồi, dứt điểm cho xong!”
“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười chế giễu vang vọng trong ngõ nhỏ, khiến tôi tức đến run tay.

Giày cao gót gõ lên mặt đá xanh, phát ra tiếng “cộc cộc” giòn giã.
Tôi xách cái thùng rác bên cạnh, úp thẳng lên đầu đứa vừa nói.

Mùi hôi thối lập tức lan ra bốn phía.

“Đ* m* mày là ai đấy?!”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay tôi phải dạy dỗ cái thằng mất dạy mồm thúi không ai dạy như mày một trận!”

Tên cầm đầu chỉ tay vào tôi, mắt trợn trừng:
“Đừng tưởng là đàn bà là ông đây không dám động!”

“Động thử xem?”

Cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy, Tống Diễn Xuyên kéo tôi ra sau lưng che chắn.
Sắc mặt cậu âm trầm, môi mím chặt thành một đường, đáy mắt ánh lên sự tàn nhẫn.

Đám kia cười khẩy, rõ ràng chẳng coi bộ dạng bị đánh bầm dập của cậu ra gì.

Đúng lúc ấy, đầu ngõ vang lên tiếng còi xe cảnh sát — chính là nhạc chuông tôi cài cho điện thoại.

Dù có hung hăng đến đâu, bọn này cũng chỉ là mấy học sinh, nghe thấy động liền hoảng hồn bỏ chạy tán loạn.

Tống Diễn Xuyên lom khom đứng dậy, bước chân lảo đảo.
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Tôi đỡ lấy cậu, định lấy điện thoại thì lại bị kéo vào một cái ôm siết chặt.

Tống Diễn Xuyên vùi đầu vào cổ tôi, ôm chặt đến mức như muốn hòa tôi vào máu thịt mình.