31
Vinh Gia Ngôn tiến lại gần.
Tôi không nhịn được rụt cổ lại.
Thực ra tôi đã chuẩn bị sẽ dỗ dành từng người một.
Chỉ là tôi không ngờ Vinh Gia Ngôn vừa nãy vẫn luôn đứng ngoài cửa theo dõi, cũng không ngờ Tạ Vô Vọng vừa nói chờ cậu ấy ngủ rồi sẽ thả tôi, giờ lại còn đắc ý khoe khoang như vậy.
Vinh Gia Ngôn lạnh mặt hỏi tôi:
“Em chọn cậu ta sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu.
Tạ Vô Vọng lập tức đen mặt.
Tôi vội nói:
“Hay hai cậu cạnh tranh công bằng đi? Ai thể hiện tốt hơn, tôi sẽ chọn người đó.”
Hai người họ liếc nhau.
Đột nhiên, Vinh Gia Ngôn rút ra một vũ khí, trực tiếp làm Tạ Vô Vọng ngất xỉu!
Tôi hoảng hốt nhìn cậu ấy.
Tôi vừa định chạy, cậu ấy đã lập tức giữ chặt tôi, trói tôi lại.
Cả Tạ Vô Vọng cũng bị cậu ấy trói.
Rồi cả hai bị kéo vào phòng khách.
32
Vinh Gia Ngôn đóng sầm cửa lại.
Tôi vội vàng lấy lòng cậu ấy:
“Gia Ngôn, thật ra vừa rồi tôi chỉ lừa Vô Vọng thôi, trong lòng tôi thích nhất vẫn là cậu. Vì cậu ấy là một tên biến thái u ám, tôi luôn cảm thấy cậu cởi mở và thẳng thắn hơn nhiều, tôi chỉ sợ cậu ấy làm ra chuyện quá khích nên mới giả vờ trước để cậu ấy đừng phát điên.”
“Vậy nghĩa là, em chỉ thích mình tôi thôi sao?”
Nhìn dáng vẻ cậu ấy cứ hở tí là định ra tay, tôi lập tức gật đầu lia lịa.
“Vậy thì hôn tôi, không được kém hơn vừa nãy.”
Tôi: !!!
“Không muốn à?” Cậu ấy trầm mặt:
“Vậy ba chúng ta cứ ở đây luôn đi, chết chung trong này.”
“Không không không.” Tôi vội nói:
“Gia Ngôn, chẳng lẽ cậu không muốn đường đường chính chính nắm tay tôi đi trên phố sao? Chẳng lẽ cậu không muốn đi gặp bốn người ba mẹ của tôi sao?”
Cậu ấy ngoảnh mặt sang chỗ khác, cố chấp không nói.
Tôi cẩn thận lại gần.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai, bờ môi đỏ hồng của cậu ấy.
Haiz.
Trước sau gì tôi cũng hôn hai nam thần đẹp trai này.
Đúng là lời lãi.
…
Cho đến khi cậu ấy đè tôi xuống giường…
Tôi hoảng loạn đẩy cậu ấy ra:
“Sao cậu không tôn trọng tôi vậy?!”
Cậu ấy đỏ mặt:
“Tôi muốn ở bên em. Tôi sợ Tạ Vô Vọng tranh giành với tôi.”
“Không được!” Tôi kiên quyết bảo vệ trong sáng của mình:
“Tôi phải dẫn cậu về gặp ba mẹ tôi, cậu không thể theo tôi mà không có danh phận!”
Cậu ấy dừng lại, không chắc chắn hỏi tôi:
“Thật sao?”
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
33
Tạ Vô Vọng vẫn bị trói ở nhà tôi.
Còn tôi, dẫn Vinh Gia Ngôn quay về nhà họ Tân.
Không phải tôi muốn về, mà tôi phải tạo cơ hội cho cậu ấy tiếp xúc với Tề Tư Tư.
Nếu không, con chó điên này sẽ bám lấy tôi không buông.
Vừa về đến nhà, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Chỉ có Tề Tư Tư mỉm cười nói với tôi:
“Tiểu Tân, mau vào ngồi, đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà mình nhé.”
Tôi cười gượng ngồi xuống.Đọc full tại page vân hạ tương tư
Tôi nói với Vinh Gia Ngôn:
“Cậu ở đây trò chuyện với Tư Tư nhé, tôi lên lầu xem phòng mình một chút.”
Mẹ tôi do dự, cuối cùng vẫn nói:
“Tiểu Tân, phòng của con… Tư Tư thích rồi, hay là con nhường cho em ấy nhé.”
Nhìn ánh mắt đắc ý của Tề Tư Tư, tôi tức giận.
Tôi lập tức lao tới, tát thẳng vào mặt cô ấy.
Tề Tư Tư ngã ngay về phía Vinh Gia Ngôn.
Tôi nghĩ cậu ấy sẽ đỡ cô ấy.
Ai ngờ Vinh Gia Ngôn chỉ liếc nhìn rồi nhảy sang bên né tránh.
Mẹ tôi định đánh tôi.
Bị Vinh Gia Ngôn nắm chặt cổ tay, cậu ấy giận dữ nói:
“Tôi sớm biết mấy người thiên vị! Từ nay về sau, Tiểu Tân có tôi chăm sóc, không liên quan gì đến mấy người nữa!”
34
Nói xong, cậu ấy kéo tôi ra ngoài.
Tôi thầm cảm nhận được hậu quả tự mình thay đổi kịch bản.
Trên xe, cậu ấy đưa cho tôi một chai nước:
“Khát rồi đúng không? Uống chút đi.”
Tôi không chút đề phòng, uống luôn.
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong một tầng hầm.
Căn phòng đầy đồ chơi trẻ con.
Cổ chân tôi bị xích sắt khóa lại, phát ra tiếng leng keng.
Tôi tê dại rồi.
Lại bị trói nữa.
Vinh Gia Ngôn vô cùng vui vẻ:
“Bảo bối, chúng ta tạm trốn ở đây trước, đợi Tạ Vô Vọng lơi lỏng cảnh giác, tôi sẽ đưa em đến nơi khác, đến lúc đó sẽ không phải lo con chó điên đó đuổi theo nữa.”
Tôi bất lực nhìn cậu ấy:
“Vậy tại sao cậu phải trói tôi? Gia Ngôn, tôi muốn đứng cạnh cậu, cùng nhau đối mặt với sóng gió, chứ không phải bị cậu nhốt lại, trở thành chim hoàng yến trong lồng. Cậu đã dạy kèm cho tôi lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu lòng tôi sao?”
“Suỵt, Tiểu Tân, lòng em, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Em vẫn còn nhỏ, chưa định hình tính cách, thấy ai cũng yêu, em yên tâm, tôi sẽ giúp em sửa cái tật xấu này.”
Cậu ấy mỉm cười:
“Bởi vì, sau này, em sẽ chỉ được gặp mỗi mình tôi thôi.”
Tôi cau mặt lại, chẳng muốn nói gì nữa.
Cậu ấy còn lấy điện thoại ra cho tôi xem, trong các camera giám sát khắp nhà, đều có hình Tạ Vô Vọng mở cửa tìm kiếm, còn dẫn theo vệ sĩ, tức giận đạp cửa rồi vội vã bỏ đi.
Vinh Gia Ngôn hỏi tôi:
“Em có muốn biết, chúng ta đang ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Ở tầng hầm của một căn biệt thự thuộc về Tạ Vô Vọng.” Vinh Gia Ngôn nói:
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cậu ta chắc chắn không ngờ tôi đã lén chiếm một căn biệt thự của cậu ta, giờ chúng ta đang trốn ở đây, ha ha ha ha.”
Tôi cau mặt lại, chẳng muốn nói gì nữa.
35
Tôi và Vinh Gia Ngôn đã ở trong tầng hầm suốt ba ngày.
Trong thời gian đó, cậu ấy còn dẫn tôi ra ngoài dạo ba lần.
Tôi bị cậu ấy chiếm đủ mọi lợi.
Cậu ấy thực sự là kiểu điên công khai.
Khiến tôi cảm thấy, hình như tôi đang sống trong một bộ truyện po (bạo lực chiếm hữu).
Ngày thứ ba, cậu ấy vừa đưa tôi ra ngoài, chuẩn bị đi dạo, ngay lúc cậu ấy mở cửa—liền bị điện giật ngất xỉu tại chỗ.
Tạ Vô Vọng cầm cây gậy điện, mỉm cười:
“Đồ chó, để tôi phải tìm lâu vậy.”
Rồi cậu ấy quay sang tôi:
“Tiểu Tân, em khổ rồi.”
Tôi chết lặng.
Tôi lại bị trói tiếp.
Lần này là bị Tạ Vô Vọng trói.
Trước khi trói, cậu ấy còn kéo tôi đến thẳng cục dân chính.
Và tôi bị ép kết hôn.
Cậu ấy đưa tôi về căn nhà riêng của tôi, nói với tôi:
“Anh không giống Vinh Gia Ngôn, anh sẽ không nhốt em. Anh chỉ hy vọng em sống cuộc sống em muốn.”
Tôi cảm động.
Tôi đã hiểu nhầm cậu ấy.
Cậu ấy nói tiếp:
“Vì vậy, sau này cuộc sống chỉ có hai chúng ta, em muốn vẽ, anh sẽ ở bên em, em muốn làm gì, anh cũng sẽ theo em.”
Trong lòng tôi lóe lên tia hy vọng:
“Vậy… đi học thì sao?”
Cậu ấy nói:
“Tất nhiên là không đi học rồi. Học để làm gì? Giáo dục chỉ khiến em có đầu óc để làm thuê, mà em thì không cần phải làm thuê.”
“Em chỉ cần ngoan ngoãn ở đây với anh.”
36
Cậu ấy thay khóa cửa.
Ra ngoài cũng phải có mật mã.
Mà tôi không biết mật mã.
Tôi u oán nhìn khóa mật mã, lại nhìn cậu ấy.
Cậu ấy hôn nhẹ tôi một cái:
“Chúc mừng tân hôn, Tiểu Tân của anh.”
“Tôi muốn về nhà, muốn ở với Tề Tư Tư.” Tôi vô cảm nói.
“Không được đâu.” Cậu ấy dịu dàng đáp:
“Con bé đó thì là cái gì chứ. Sau này chúng ta không thèm để ý đến họ nữa. Em nhìn đi, may mà có Tề Tư Tư xuất hiện, nếu không em cũng chẳng nhìn ra được ba mẹ em là loại người gì.”
Tôi hoảng sợ nhìn cậu ấy.
Cậu ấy kiên nhẫn nói:
“Đều là do Vinh Gia Ngôn làm cả, cậu ta sớm đã muốn chiếm em cho riêng mình, hy vọng em không phải con ruột của họ, nên mới cố ý đưa gia đình Tề Tư Tư từ thành phố nhỏ kia đến đây.”
!!!
Vậy ra là hai tên khốn này, chính là người đã đưa gia đình Tề Tư Tư tới!
Trong nguyên tác, mục đích ban đầu của họ là muốn tôi từ từ phát hiện ra sự thật này, sau đó đau khổ tuyệt vọng, cuối cùng trở nên cô độc không nơi nương tựa sao?
Tôi tức đến mức ngất đi tại chỗ.
Lần này, tôi nhìn thấy toàn bộ cốt truyện ẩn.
37
Cốt truyện bề ngoài là Tề Tư Tư được nhận lại về nhà họ Tân.
Cô ấy có hào quang vạn người mê, được tất cả mọi người cưng chiều.
Còn tôi thì bị mọi người chán ghét.
Cuối cùng bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Nhưng cốt truyện thật sự là, Vinh Gia Ngôn và Tạ Vô Vọng – hai tên chó chết này – bí mật muốn chiếm tôi cho riêng mình, muốn tôi hoàn toàn cắt đứt với gia đình, còn định làm giả kết quả xét nghiệm ADN rằng tôi không phải con ruột.
Kết quả, họ thật sự phát hiện tôi không phải con ruột của nhà họ Tân.
Họ lập tức bắt đầu điều tra, tra ra Tề Tư Tư, cố ý tiếp cận Tề Tư Tư, rồi đợi tôi phát điên. Càng phát điên, cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi càng chán ghét tôi.
Sau đó, khi thời cơ chín muồi, họ nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần.
Không ai quan tâm sống chết của tôi.
Sau đó, hai tên biến thái này lại bí mật đưa tôi ra ngoài, nhốt tôi trong biệt thự.
Thì ra đây là một truyện po ngầm ẩn!
Cái cốt truyện quái đản gì thế này???
38
Sau khi tỉnh lại, tôi chìm vào trầm tư.
Tạ Vô Vọng lo lắng nhìn tôi:
“Tiểu Tân, em không sao chứ?”
Tôi lập tức ôm chặt cậu ấy:
“Vô Vọng, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ lòng mình rồi, người tôi yêu nhất là cậu.”
Cậu ấy mừng rỡ:
“Thật sao?”
Tôi gật đầu:
“Chúng ta cùng nhau giết Gia Ngôn đi. Giết cậu ta rồi, sẽ không còn ai làm bóng đèn giữa chúng ta nữa.”
Cậu ấy sững người:
“Chuyện này… không hay lắm đâu.”
Tôi rơi nước mắt:
“Nhưng khi cậu ta nhốt tôi, đã làm với tôi…”
Cậu ấy siết chặt vai tôi:
“Cái gì cơ?”
Giọng cậu ấy còn có chút phấn khích.
Tên biến thái này.
“Tên đó đã liếm chân tôi, cậu có muốn liếm thử không?”
Khuôn mặt cậu ấy lập tức đông cứng.
Cuối cùng, Tạ Vô Vọng không liếm chân tôi.
Cậu ấy sốt ruột muốn động phòng ngay.
Tôi đấm cậu ấy một cái:
“Đi tắm trước đã.”
Cậu ấy vui vẻ đi tắm.
Đợi cậu ấy ra ngoài, tôi đã vứt quần áo tứ tung khắp phòng, trần truồng nằm trong chăn, còn vươn tay ra ngoài:
“Nhanh lên, đến đây, để chúng ta thực sự bên nhau.”