39
Cậu ấy lập tức nhào tới.
Tôi lập tức rút ra gậy điện của cậu ấy, cho cậu ấy một phát giật ngất tại chỗ.
Khi cậu ấy còn đang co giật, tôi nhanh chóng dùng sợi dây từng trói tôi để trói ngược cậu ấy lại.
Đợi chắc chắn rằng đã trói cậu ấy chặt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy tức giận nhìn tôi:
“Tiểu Tân, em lại lừa tôi!”
Tôi ngây thơ nhìn cậu ấy:
“Tôi lừa cậu gì chứ? Cậu thích trói tôi như vậy, tôi cũng dùng cách cậu thích nhất để đối xử với cậu thôi mà.”
Cậu ấy nhìn tôi một hồi, rồi đổi sang vẻ mặt nịnh nọt:
“Tiểu Tân, thả tôi ra đi, được không? Sau này tôi sẽ không bao giờ trói em nữa.”
Tôi cười lạnh:
“Đi mà lừa quỷ.”
Tôi lấy điện thoại của cậu ấy, ép cậu ấy mở khóa, sau đó lật xem tin nhắn giữa cậu ấy và Vinh Gia Ngôn.
Ngoài những lời chửi rủa ba mẹ, ông bà tổ tiên của nhau, còn có đủ loại âm mưu nhằm cô lập tôi khỏi nhà họ Tân.
Nhưng mấy âm mưu đó còn chưa kịp thực hiện, tôi đã tự phát điên mà rời khỏi họ.
Phá hết kế hoạch của bọn họ.
Hai tên biến thái đúng là trời sinh một cặp.
Tôi dùng điện thoại của Tạ Vô Vọng nhắn tin cho Vinh Gia Ngôn:
“Tối nay tôi động phòng với Tiểu Tân nhé. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.”
Vinh Gia Ngôn lập tức gọi điện tới.
Tôi từ chối cuộc gọi.
Cậu ấy gọi ba lần, tôi đều từ chối.
40
Cậu ấy nhắn tin:
“Đã nói là cùng nhau mà. Cậu dám tự mình hưởng thụ một mình sao?”
Họ còn từng nói vậy à?
Vậy trước đây tranh giành nhau để làm gì?
À.
Vì thái độ của tôi sẽ ảnh hưởng đến cán cân giữa họ.
Vinh Gia Ngôn là kiểu dễ nổi điên nhất.
“Cậu còn không mau tới đây?”
Vinh Gia Ngôn:
“Đợi tôi.”
Một lúc sau, cậu ấy lại nhắn:
“Tiểu Tân có giận không? Hay là chúng ta cứ giả vờ không đội trời chung, để cô ấy nghĩ mình đang bắt cá hai tay đi.”
Tôi tức đến suýt thăng thiên.
Tôi nhắn lại:
“Cô ấy đồng ý rồi.”
41
Tôi đợi sẵn ở cửa.
Nghe thấy chuông cửa, xác định là Vinh Gia Ngôn, tôi lập tức mở cửa, nhào vào lòng cậu ấy.
Cậu ấy ôm chặt tôi:
“Tiểu Tân, em thật sự đồng ý sao?”
Tôi gật đầu, rút ra cây gậy điện đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp giật cậu ấy ngất tại chỗ.
Hai tên chó này!
Đợi đến khi tôi trói chặt cả Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn vào giường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người giãy giụa mãi mà không thoát được.
Vinh Gia Ngôn dỗ dành tôi:
“Tiểu Tân, sao em lại trói anh? Tạ Vô Vọng là đồ khốn thì anh hiểu, nhưng anh đâu phải!”
“Tất nhiên, vì cậu là đồ biến thái!” Tôi bực bội nói.
Trói hai đại nam thần tốn bao nhiêu sức lực của tôi.
Nhưng nhìn họ không nhúc nhích được, tôi lại bỗng dưng không biết nên làm gì tiếp theo.
Chẳng lẽ thật sự giết họ sao?
42
Buổi tối, tôi nấu cơm.
Vừa chuẩn bị ăn thì trong phòng vang lên tiếng gọi:
“Tiểu Tân, anh đói rồi.”
“Vợ ơi, anh cũng đói rồi.”
Tôi bưng bát cơm, đứng ở cửa phòng, khinh bỉ nói:
“Hai kẻ tội đồ các cậu mà cũng đòi ăn cơm à?”
Tạ Vô Vọng:
“Anh là chồng em đấy, em định để anh chết đói sao?”
Vinh Gia Ngôn:
“Khi chúng ta ở tầng hầm, em đã thề thế nào với anh còn nhớ không? Em lại bắt người đàn ông của mình đi hôn thằng khác à?”Đọc full tại page vân hạ tương tư
Tôi liếc họ một cái, mắt đảo một vòng, mỉm cười:
“Thế để tôi đút cho các cậu ăn vậy.”
Hai người họ lập tức cười ngọt ngào:
“Được!”
Tôi tốn công lôi họ ngồi dậy, gắp một đũa rau xanh đưa qua.
Cả hai cùng cúi người định ăn.
Tôi rụt tay lại:
“Hai người phải hôn nhau, tôi mới đút cho.”
“Không hôn, tôi ăn một mình.”
Nói xong, tôi liền ăn luôn.
Tôi nấu cũng khá ngon, nên đồ ăn quả thực rất ngon.
43
“Anh là chồng em, em lại bắt anh đi hôn thằng khác?”
“Em quên những ngày chúng ta sống nương tựa nhau trong tầng hầm rồi sao? Em lại để người đàn ông của mình đi hôn thằng khác.”
Tôi trợn trắng mắt:
“Thế thì đừng ăn nữa.”
Nói xong tôi định đi ra ngoài.
Tạ Vô Vọng tủi thân nói:
“Nếu làm vậy có thể khiến Tiểu Tân vui, anh nguyện làm tất cả vì em.”
Vinh Gia Ngôn:
“Anh cũng đồng ý.”
Hai người họ vừa chuẩn bị hôn nhau, tôi lập tức ngăn lại:
“Khoan đã!”
Hai người họ vui mừng nhìn tôi:
“Biết ngay là Tiểu Tân sẽ không nỡ bắt bọn anh làm thế mà.”
Tôi lấy điện thoại ra:
“Đợi tôi quay lại đã, cảnh hiếm có thế này, tôi phải ghi lại chứ.”
Hai người lập tức mang vẻ mặt táo bón, rồi như mất hết hy vọng, chầm chậm hôn lên môi nhau.
Trông cũng khá vừa mắt.
Tâm trạng tôi lập tức tốt lên.
Tôi đút cơm cho họ, họ lại đòi tắm.
Tôi cau mày:
“Các cậu lắm chuyện thật đấy.”
Vinh Gia Ngôn:
“Tiểu Tân, khi anh trói em, anh đích thân tắm cho em đấy, giờ em cũng phải đích thân tắm cho anh. Bảo bối, nào nào!”
“Biến.”
44
Tôi lấy khăn ra lau người cho hai tên kia rồi chuẩn bị rời đi.
Vinh Gia Ngôn nói:
“Tiểu Tân, ngủ cùng bọn anh đi.”
Tạ Vô Vọng:
“Đúng đấy, vợ ơi, chẳng phải em nói coi bọn anh là anh em sao?”
Vinh Gia Ngôn:
“Anh em tốt ngủ chung giường thì sao chứ?”
Tôi phì một tiếng, khinh bỉ hai tên họ, vội vàng đóng cửa bỏ đi.
Hai tên họ còn liên tục đòi đi vệ sinh, muốn tôi dắt họ đi.
Tôi lười để ý.
Có bản lĩnh thì tự giải quyết trên giường đi.
Tôi chuyển sang phòng khác ngủ.
Không ai biết tôi đã bắt cóc hai người họ.
Giống như khi tôi bị họ bắt cóc, cũng chẳng ai biết.
Nhưng tôi bắt cóc họ thì chẳng làm được gì.
Thật là phiền.
Hai người họ đúng là của nợ.
Tôi trói họ lại còn phải hầu hạ.
Không trói thì họ lại bắt cóc tôi tiếp.
Hơn nữa, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của họ, sức họ khỏe hơn tôi rất nhiều.
Tạm thời chưa biết phải làm sao.
Thôi, ngủ cái đã rồi tính tiếp.
45
Sáng hôm sau, ánh sáng đã rực rỡ.
Vừa ra đến phòng khách, tôi liền thấy hai người lẽ ra đang bị trói, một người đang đeo tạp dề nấu bữa sáng, một người đang bày đĩa.
Tôi lập tức lùi về sau một bước.
“Chẳng lẽ chút dây thừng đó còn trói được bọn anh chắc?”
Hai người họ tỏ vẻ rất ngầu.
Tôi vội vàng cầm lấy gậy điện, dọa:
“Đừng lại gần! Không tôi điện các cậu tiếp đấy!”
Hai người họ giơ tay:
“Tiểu Tân, bình tĩnh, bọn anh nghĩ rồi, tiếp tục thế này chỉ tổ cả ba cùng chịu thiệt, chúng ta nói chuyện đi.”
Cuối cùng, ba chúng tôi ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị nói chuyện.
Tạ Vô Vọng đẩy bữa sáng cho tôi:
“Thử đi, yên tâm, không có thuốc đâu.”
Vinh Gia Ngôn nói:
“Tiểu Tân, bọn anh đều thích em.”
Tôi mím môi.
Tạ Vô Vọng:
“Em cũng thích cả hai bọn anh mà.”
Vinh Gia Ngôn:
“Bọn anh biết, em vẫn luôn do dự không quyết.”
Tạ Vô Vọng:
“Vậy nên, bọn anh quyết định—”
Tôi nghiêm túc ngắt lời:
“Vậy nên, tôi quyết định, hai người cạnh tranh công bằng!”
Hai người họ ngỡ ngàng:
“Cạnh tranh thế nào?”
46
Tôi khẽ mỉm cười:
“Mỗi tháng tôi sẽ hẹn hò với một người. Ai được hẹn, hai người sẽ đấu giá, ai trả giá cao, ai khiến tôi rung động, tôi sẽ chọn người đó.”
Hai người họ nhíu mày.
Vinh Gia Ngôn nắm tay tôi:
“Không cần phiền thế, chúng ta có thể cùng—”
Tôi cắt ngang:
“Quyết vậy đi.”
Tôi vào thư phòng lấy ra một tờ giấy, xé làm hai phần:
“Hai người viết đi, xem hai người có thể tặng tôi món quà nào khiến tôi rung động.”
Hai người họ lại nhìn nhau cảnh giác, sau đó mỗi người tự viết đáp án.
Còn tôi, ngồi ăn sáng dưới ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, vô cùng thoải mái.
Về khả năng cân bằng ‘bể cá’, không ai sánh được với tôi.
Nhất định phải để hai người họ cạnh tranh, vừa có hy vọng, vừa không được chắc chắn.
(Chính văn hoàn)
Phiên ngoại
1
Bình thường Tiểu Tân ngoài việc đi học thì toàn thời gian vẽ tranh.
Hiện giờ cô có khối tài sản khá lớn, đều là nhờ Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn ‘đấu giá’ để lấy lòng cô.
Ba người họ sống trong ba căn biệt thự gần nhau.
Nói là đấu giá, nhưng Tiểu Tân vẫn rất nguyên tắc, mỗi tháng chỉ quen một người.
Sau một tháng sẽ chia tay, rồi chuyển sang người tiếp theo.
Ai không làm cô hài lòng, cô sẽ không thèm để ý.
Ba người tạm thời duy trì sự cân bằng như thế.
2
Tranh của Tiểu Tân ngày càng nổi tiếng.
Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn cũng cảm thấy nguy cơ, quyết định không thể mãi đắm chìm trong tình yêu, bắt đầu tập trung học hành và sự nghiệp.
Tề Tư Tư đã nhiều lần muốn gặp Tiểu Tân, nhưng đều bị từ chối ngoài cửa.
Tiểu Tân không muốn quay lại làm theo kịch bản nữa.
Dù giờ cô cũng đang sống trong một câu chuyện po, nhưng ít ra là với hai nam thần đẹp trai.
Ai mà từ chối nổi chứ?
Cãi nhau với Tề Tư Tư thì được lợi gì?
Chẳng được gì cả.
Dù sao cô cũng biết, hào quang vạn người mê của Tề Tư Tư không thể hấp dẫn nổi hai tên biến thái này.
3
Buổi tối, Tạ Vô Vọng tan làm về nhà.
Tiểu Tân đang ở trên lầu vẽ tranh.
Tạ Vô Vọng lên lầu, lặng lẽ ngắm cô vẽ một lúc.
Sau đó hai người cùng ăn cơm, cùng đi tắm.
Khi bị cậu ấy hôn đến choáng váng, Tạ Vô Vọng ghé vào tai cô:
“Bảo bối, tối nay chúng ta chơi trò mới nhé.”
Tiểu Tân mơ màng nhìn cậu ấy, không hiểu cậu ấy có ý gì.
Tạ Vô Vọng lấy ra một chiếc cà vạt, bịt mắt cô lại, còn trói tay cô.
Tiểu Tân bỗng cảm thấy thiếu an toàn.
Cậu ấy lại lùi ra xa.
Cô cảm giác như mình là con thuyền nhỏ bơ vơ giữa biển lớn, chẳng có gì để dựa vào.
Xung quanh im ắng.
Cô cảm nhận được có hai bàn tay chạm lên da thịt mình.
Cảm giác như bị rắn độc bám lấy.
Cô rùng mình.
Giọng nam trầm lạnh xen lẫn nụ cười vang lên bên tai cô.
“Bảo bối, đoán xem tay ai đây?”
“Đoán đúng sẽ có phần thưởng đấy.”
[Toàn văn hoàn]