Chiếc vòng ngọc mẹ tôi để lại làm của hồi môn bị đem ra đấu giá.
Trong buổi đấu giá, tôi lại bắt gặp chồng mình – người lẽ ra đang đi công tác – đang cùng cô thư ký giơ bảng đấu giá.
“Đừng để cô gái nhỏ mất mặt, về nhà anh sẽ bù đắp cho em, được không?”
Bất đắc dĩ, tôi giơ tay đốt đèn trời*

Trước ánh mắt cười nhạo của mọi người, Tưởng Kiều Kiều mất hết thể diện, vội vã bỏ chạy.
Chồng tôi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hoàn toàn không có ý định đuổi theo cô ta.

Cho đến nửa năm sau, khi tôi lại tham dự một buổi đấu giá khác.
Những bức ảnh mẹ tôi từng bị ép làm nghề trên biển, cha tôi từng là giang hồ, được làm thành tuyển tập mang tên “Cuộc đời của nhà thiết kế nổi tiếng”, được đem ra đấu giá từng tấm.
Tổng cộng 582 bức.

Tưởng Kiều Kiều tựa vào lòng chồng tôi, trong ánh mắt giễu cợt đầy khoái chí:

“Tang Nhĩ, chẳng phải cô có tiền nên thích giơ tay đốt đèn trời à? Chỗ tập ảnh này đủ để cô đốt cho thỏa thích rồi đó.”

(*Đốt đèn trời( Điểm thiên đăng)
“Điểm thiên đăng” là câu nói trong sòng bạc thời xưa, đồng thời cũng là một loại phương thức để vương tôn quý tộc tìm vợ. Bản chất chính là đốt tiền, đốt tiền, và đốt tiền!
Thủ pháp này ở thời Mãn Thanh rất phổ biến. Đám người giàu muốn len vào bộ máy chính quyền đều không tiếc vàng bạc, dù sao để nắm giữ quyền lực trong cung đình thì tiền là chuyện nhỏ.)

1
Trên màn hình lớn của sàn đấu giá, tràn ngập những bí mật đau lòng nhất mà tôi không muốn nhớ lại.
Các đại lão giới thượng lưu ở Cảng Thành tụ họp một chỗ, nhìn vào những bức ảnh liên tục nhấp nháy trên màn hình, bình luận rôm rả:
“Nghe nói ngày trước là cô đào đắt khách nhất ở lầu một, chồng cô ta còn trực tiếp đứng dưới lầu thu tiền.”
“Không ngờ đấy, nhà thiết kế có tiền đồ nhất Cảng Thành lại xuất thân từ một gia đình thế này.”
“Quả đúng là có gia học truyền thừa, Tổng Giám đốc Tiêu che giấu kỹ thật, chẳng trách ngày thường ăn sung mặc sướng như thế.”

Các đối tác làm ăn đều liếc mắt đầy ẩn ý về phía Tiêu Kỳ Tranh.
Toàn thân tôi lạnh toát, hai tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay bấu vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay. Tôi run rẩy quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ Tranh.
Người đàn ông thân mật nhất, từng là bạn gối chăn của tôi.

Thế mà giờ đây, hắn lại để mặc Tưởng Kiều Kiều tựa đầu vào ngực mình, cười ngọt ngào, nhướng đôi mắt quyến rũ về phía tôi.
Tiêu Kỳ Tranh ngả người tựa vào ghế, nở một nụ cười ngông cuồng:
“Bộ ảnh này đấu giá từng tấm một, ai ra giá cao thì được. Ai mua được sẽ nhận được mật mã vào kho lưu trữ riêng, tha hồ xem video về hàng trăm người đàn ông đã trải qua cuộc đời mẹ của nhà thiết kế nổi tiếng.”

Một tràng pháo tay vang lên trong tiếng cười khoái chí của đám đông.
Tiêu Kỳ Tranh ôm lấy Tưởng Kiều Kiều, nhường lại vị trí trên sàn đấu giá, rồi thản nhiên bước đến đứng cạnh tôi, cúi đầu nhìn xuống đầy khinh miệt.
“Cưng à, cơ hội tốt thế này chắc đủ cho em thỏa đam mê đốt đèn trời rồi nhỉ? Yên tâm đi, lần này Kiều Kiều sẽ không tranh giành với em đâu.”

Thấy có trò vui, mọi người xung quanh đều bu lại hóng chuyện.
“Thôi đi Tổng Tiêu, sau buổi đấu giá lần trước ông bảo tụi tôi dìm studio của vợ ông, tụi tôi đã không làm ông mất mặt. Bây giờ tiền trong tay cô ta còn chẳng đủ đốt một lần đèn, nói gì đến năm trăm mấy.”
“Ôi trời, trí nhớ tôi dạo này kém thật, hôm đó tôi chỉ nói đùa trong lúc giận thôi mà, ai ngờ anh em lại thật lòng giúp đỡ, đúng là tiếc quá.”
“Thế thì đành để ảnh mẹ vợ tôi trở thành tác phẩm nghệ thuật trong tay người khác vậy.”

Tôi nhìn Tiêu Kỳ Tranh không thể tin nổi, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
“Là anh sai người ngầm dìm studio của tôi? Anh có biết nửa năm nay tôi đã dùng cạn sạch mọi dòng tiền, thậm chí còn phải cầm cố chiếc vòng tay mẹ để trả lương cho nhân viên không?”
“Tại sao chứ, Tiêu Kỳ Tranh? Chỉ vì tôi đã đốt đèn trời, khiến Tưởng Kiều Kiều mất mặt à?”

Tiêu Kỳ Tranh nhìn nỗi đau của tôi bằng ánh mắt lạnh như băng, không hề dao động chút nào.
“Em có gì mà phải tủi thân, Tang Nhĩ? Ngày trước Kiều Kiều uất ức và bất lực đến thế, cô ấy vẫn nhịn được, sao em lại không thể?”

Nói xong, hắn liền ôm Tưởng Kiều Kiều rời đi, chẳng buồn liếc tôi một cái.
Khi đi ngang qua, Tưởng Kiều Kiều còn bật cười khẽ:
“Cô Tang, chúc cô có một buổi tối thật vui vẻ nhé.”

2
Cả hội trường vang lên tiếng cười ầm ĩ.
“Mau lên Tổng Tiêu, chẳng lẽ anh không tài trợ chút vốn cho vợ mình à? Ha ha ha!”
Tiêu Kỳ Tranh nhún vai, cười bất lực:
“Vợ tôi mạnh mẽ và độc lập nhất, chuyện đốt đèn trời dĩ nhiên phải tự dựa vào bản lĩnh của cô ấy. Dù sao thì cũng là con gái giang hồ mà, khí phách lắm.”
“Chuẩn luôn, lần trước vợ Tổng Tiêu nổi như cồn, đốt cái vòng ngọc tám mươi triệu không chớp mắt. Đêm nay phải xem cô ấy có còn dám như thế nữa không.”
“Tôi còn đang nóng lòng được đấu giá cùng chị dâu một trận đấy.”

Đúng lúc đó, chuông khai mạc đấu giá vang lên.
Mọi người theo số thứ tự ngồi vào chỗ.
Khi họ đi ngang qua tôi, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt giễu cợt, thích thú như đang xem trò hề.

Nửa năm qua, toàn bộ dòng tiền có thể dùng trong tay tôi đều đã bị đóng băng.
Còn những người ngồi đây, bất kỳ ai cũng là đại gia thực thụ — mỗi cú ra tay của họ đều khiến tôi không thể đuổi kịp.
Tiêu Kỳ Tranh chính là tính toán chuẩn điều đó.
Hơn ai hết, hắn biết rằng chỉ cần một phần nhỏ những bức ảnh kia bị tung ra, danh dự của tôi sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Và ngay cả cha mẹ tôi — những người đã khuất — cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tôi như bị thiêu đốt giữa biển lửa, không còn đường lui.
Từ nhỏ đến lớn, tôi học trường danh giá, nhận nền giáo dục tốt nhất, từng bước hiện thực hóa giấc mơ, trở thành người thành công được người đời ngưỡng mộ.
Nhưng đúng ngày tôi đạt đỉnh cao vinh quang, cha mẹ tôi lại chọn cách tự thiêu để ra đi.
Họ dùng cái chết để đẩy tôi đến vị trí mà con cháu nhà giàu vốn dễ dàng có được.
Vậy mà giờ đây, tất cả đều bị Tiêu Kỳ Tranh phá hủy.

“Bình thường còn giả vờ đoan trang thanh cao.”
“Bảo sao Tổng Tiêu lại ở bên cô Tưởng, ai mà chịu nổi loại đàn bà như thế, nhìn thôi cũng muốn nôn.”

Tôi giơ tay bấu chặt vào đùi mình, nuốt ngược những giọt nước mắt chực trào.
Ngay trước khi người dẫn chương trình chuẩn bị tuyên bố bắt đầu buổi đấu giá, tôi giơ bảng xin trì hoãn.

Ánh mắt soi mói của Tiêu Kỳ Tranh lập tức quét tới, giọng nói ôn hòa mà sắc bén, không lộ chút cảm xúc:
“Tang Nhĩ, nếu lúc này em viện cớ đi vệ sinh, hậu quả em tự biết đấy.”
Một lời đe dọa trắng trợn, đậm mùi khinh miệt.

Tôi khựng bước, mất một lúc mới quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen thẳm của hắn:
“Nếu buổi tiệc máu này là đặc biệt dành cho tôi, chẳng lẽ đến chút thời gian này mà anh cũng không đợi nổi? Hay là anh không sống nổi quá năm phút nữa?”

Cả hội trường lặng ngắt như tờ.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía chúng tôi.
Không khí căng thẳng như dao chực rút khỏi vỏ, sắc bén đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Khuôn mặt Tiêu Kỳ Tranh vốn cười cợt, nay lập tức trở nên u ám, tối sầm như mây giông.

Mấy người anh em thân thiết bên hắn cau mày:
“Anh Tiêu, hay là ta đề nghị ban tổ chức hủy bỏ yêu cầu trì hoãn lần này đi. Dù gì đây cũng là buổi đấu giá kín, mọi chuyện đâu chẳng là do chúng ta quyết định?”
“Đúng đó, ai mà có thời gian ngồi xem cô ta diễn kịch? Hết tiền thì nói đại ra đi, tụi tôi còn muốn xem video nữa kìa.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Tranh hẹp lại, lạnh như băng, nghiến ra một chữ:
“Cút!”

3
Mọi người lập tức im bặt, không ai dám hó hé thêm lời nào.
Tôi xoay người rời đi, sống lưng thẳng tắp, gắng gượng bước vào nhà vệ sinh.

Lấy điện thoại ra, tôi liên hệ với bộ phận tài vụ của studio, rút ra toàn bộ số tiền còn có thể xoay xở được.
Dù chưa đến mức không sống nổi, nhưng so với việc phải “đốt đèn trời” cho hàng trăm tập ảnh kia, thì đúng là muối bỏ biển.

Mẹ tôi đã hy sinh cả đời vì tôi. Tôi tuyệt đối không thể để người khác giày xéo danh dự của bà sau khi mất.
Bà từng là kỹ nữ số một ở tầng một, nhưng vẫn là người mẹ đã dạy tôi làm người đường hoàng, sống tử tế.

Nghĩ đến đó, tôi không còn kìm được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nỗi tuyệt vọng cùng cực như gặm nhấm từng tế bào, ánh mắt tôi cuối cùng cũng dừng lại trên dãy số đã lưu nhiều năm, nhưng chưa một lần dám bấm gọi.

Trong nhà vệ sinh trống trải, chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách vang vọng.
Cuối cùng, ngón tay tôi cũng nhấn xuống.
“Chấp nhận nước cờ đã đi” – đó là bài học cuối cùng mà cha mẹ để lại cho tôi.

Mười phút sau, tôi quay trở lại sàn đấu giá.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn hắn qua đám đông.
Trong mắt Tiêu Kỳ Tranh thoáng hiện một tia cảm xúc mơ hồ khó đoán, nhưng ngay lập tức biến mất.
Chỉ chốc lát, hắn lại trở về bộ dạng bất cần ngạo mạn, cúi đầu bẹo má Tưởng Kiều Kiều rồi cúi xuống hôn cô ta một cái đầy khiêu khích.

“Hôm nay anh nhất định sẽ khiến em hài lòng. Những uất ức em chịu được đòi lại gấp mười gấp trăm. Em cứ yên tâm.”
Tôi dửng dưng thu lại ánh mắt, lặng lẽ ngồi xuống chỗ của mình, bình thản lên tiếng:
“Xin lỗi đã để mọi người chờ, giờ có thể bắt đầu rồi.”

Trên bục đấu giá, người chủ trì nhìn về phía Tiêu Kỳ Tranh.
Hắn khẽ gật đầu, tiếng chuông khai mạc vang lên.
Bộ ảnh đầu tiên được đưa ra – mười tấm một nhóm.