ĐỪNG GÕ CỬA KHI TÔI ĐÃ RỜI ĐI

ĐỪNG GÕ CỬA KHI TÔI ĐÃ RỜI ĐI

Vào ngày đính hôn, chị dâu nhà chồng giật mất chiếc vòng vàng của tôi.
 Cô ta còn ngang nhiên lý luận:
 “Lúc tôi đính hôn, giá vàng chỉ 300 tệ một gram, bây giờ là 900 tệ một gram.”
 “Mặc dù mẹ chồng đều mua cho mỗi người 100 gram vàng, nhưng mức chênh lệch này là tận 60.000 tệ đó!”
 “Tôi không muốn tính toán với cô làm gì, cô nhường cái vòng vàng này cho tôi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Tôi lập tức giật lại chiếc vòng vàng của mình.
 “Vàng của chị và vàng của tôi đều là 100 gram, giá trị như nhau, sao có thể nói là chị thiệt được?”

Nhưng chị ta chẳng thèm nghe, lăn ra ăn vạ trước mặt khách khứa:
 “Tôi không sống nổi nữa rồi, tôi không sống nổi nữa, mẹ chồng thiên vị, chị em dâu không hòa thuận, tôi sống để làm gì!”

Vị hôn phu của tôi cầu xin:
 “Lan Lan, chị dâu rắc rối vậy đó, chỉ là một cái vòng vàng thôi mà, nhường chị ấy đi.”

Bà mẹ chồng tương lai cũng khuyên nhủ:
 “Lan Lan, chị dâu con khổ lắm, nhường cho chị ấy đi con.”

Nhường cho chị ấy à? Thế tôi nhường luôn cả chồng chưa cưới cho chị được không?

Đăng nhập để theo dõi truyện này