Tôi hít thở thật sâu, cố xua đi ảnh hưởng mà chị ta mang lại.
Khi vào phòng phỏng vấn, tôi giữ vững phong độ, trả lời hết sức ổn định.
Nhìn sắc mặt hài lòng của giám khảo, tôi thầm nghĩ: suất tuyển lần này chắc là nắm chắc rồi.
Ra khỏi phòng thi, thấy Hồng Hà vẫn đang bị Phó Dã giữ lại, nhưng vẫn điên cuồng giãy giụa, mọi uất ức tôi kìm nén suốt buổi sáng phút chốc bùng lên.
Tôi tiến lại gần, không nói không rằng, tát cho chị ta một cái như trời giáng:
“Muốn phát điên thì về nhà họ Phó mà điên! Tôi và Phó Dã đã dứt khoát từ lâu rồi, có chuyện gì cũng đừng lôi tôi vào nữa!”
Phó Dã tránh ánh mắt tôi, chỉ cúi đầu nói khẽ:
“Xin lỗi…”
Tôi chẳng thèm nghe, chỉ lạnh lùng nói:
“Dắt con chó điên nhà anh đi cho khuất mắt, nó cắn ai cũng không chừa đâu!”
Tính cách của Hồng Hà là loại chẳng có gió cũng bày sóng.
Bị tôi tát một cái, chị ta lập tức phát điên.
Chị ta quay đầu lại, vung tay tát liên tiếp vào mặt Phó Dã — người đang cố giữ chặt lấy mình:
“Cút đi!”
“Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của mày chạm vào tao!”
“Đồ vô ơn hèn hạ! Hồi mày học cấp ba, sợ mày ăn uống không đủ chất, mỗi ngày tan học tao đều hầm gà cho mày ăn!”
“Mày đậu đại học, tao chuẩn bị cả bàn tiệc, tao mua quần áo mới cho mày, tao chăm mày như con trai ruột!”
“Mày báo đáp tao thế nào hả?!”
Một tràng trách móc làm sắc mặt Phó Dã lúc đỏ lúc tái!
Anh cố kéo Hồng Hà:
“Chị dâu, có gì về nhà nói!”
Hồng Hà nước mắt lã chã:
“Tôi còn nhà để về sao?!”
“Nếu không phải vì con tiện nhân này ăn nói linh tinh, thì A Vọng đâu có ra nông nỗi này. Trước đây anh ấy thương Trình Trình nhất mà!”
Tôi đúng là hết chịu nổi.
Việc gì chị ta cũng đổ hết lên đầu tôi.
“Vớ vẩn!”
“Chuyện nhơ nhớp của nhà các người, tôi chẳng buồn biết!”
Hồng Hà gào lên:
“Không phải cô thì là ai?!”
“Bao năm nay A Vọng chưa từng nghi ngờ, chỉ vì con đĩ cô trong lễ đính hôn ăn nói bậy bạ, nếu không A Vọng đời nào phát hiện ra!”
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại đã vỡ màn hình trong túi đựng bút, giật lấy điện thoại từ tay Phó Dã và bấm ngay số 110 – cảnh sát.
Đã không thể nói lý thì để cảnh sát nói với chị ta!
Phó Dã nhờ có chiều cao nên dễ dàng giật lại điện thoại:
“Lan Lan, nể tình chị dâu đáng thương, tha cho chị ấy đi. Nếu em gọi cảnh sát bắt chị ấy, thì Trình Trình phải làm sao?”
“Giờ anh cả cũng chẳng thèm đoái hoài gì, thằng bé không còn ai chăm sóc, nó đáng thương lắm.”
Tôi giơ bộ đồ bọc trong túi rác lên trước mặt anh ta:
“Cô ta dội phân lên người tôi! Nếu tôi không mang theo đồ thay, tôi đã lỡ kỳ thi rồi!”
“Anh đừng nói với tôi là anh không biết kỳ thi này quan trọng với tôi đến mức nào!”
Phó Dã mím môi:
“Nhưng… chẳng phải em đã thi xong rồi sao?”
Anh ta cao hơn tôi, khỏe hơn tôi, tôi giành điện thoại không lại, cuối cùng vẫn bị anh ta giật lại.
Lúc anh ta đang cúi đầu dặn dò gì đó với Hồng Hà, tôi lẻn vào phòng bảo vệ, mượn điện thoại gọi báo cảnh sát.
Phó Dã đập cửa ầm ầm bên ngoài, nhưng bác bảo vệ phải đợi tôi báo xong mới mở.
Phó Dã đỏ hoe mắt:
“Lan Lan, người ta có câu tha cho người thì đường dễ đi. Em may mắn hơn Hồng Hà nhiều, em có tất cả, nhường chị ấy một chút không được sao?”
Nhường! Nhường! Nhường!
Chỉ cần gặp Hồng Hà, trong miệng Phó Dã và mẹ anh ta chẳng còn từ nào ngoài “nhường”.
Tôi đã không cần Phó Dã nữa, chị dâu còn dám vắt lên đầu tôi — giờ lại còn đòi tôi nhường?
Tôi cười rực rỡ, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Nhường? Tôi nhường cả anh cho chị ta rồi, anh còn muốn gì nữa?”
“Cô ta dội phân lên người tôi, đập điện thoại của tôi, ngăn cản tôi đi phỏng vấn — cô ta đã xâm phạm nghiêm trọng đến quyền cá nhân của tôi. Mà chuyện đó, chẳng liên quan gì đến anh!”
Đây không phải tranh giành đàn ông, một củ dưa hỏng, nhường cho chị ta tôi cũng chẳng tiếc.
Nhưng chị ta tổn thương tôi — thì nhất định phải trả giá!
Hồng Hà bị tạm giam.
Tôi đã hỏi qua luật sư, với những hành vi như vậy, chỉ cần tôi không ký đơn xin tha thứ, thì chị ta sẽ bị xử theo nhiều tội danh gộp lại — khả năng lớn là bị kết án ba năm tù giam.
Phó Dã đến nhà tôi cầu xin, nhưng bị đóng sập cửa vào mặt.
Ba mẹ tôi, sau khi biết tôi suýt chút nữa lỡ mất buổi phỏng vấn vì Hồng Hà, tức đến mức mắt đỏ ngầu.
Trước sự quấn lấy lỳ lợm của Phó Dã, mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Mơ đi! Còn đòi thư tha thứ à! Tụi này nhất định sẽ thuê luật sư giỏi nhất, cho con điên đó ngồi tù mòn đít!”
Phó Dã cầu xin mãi không được, lại giở chiêu cũ — quỳ suốt đêm trước cửa nhà tôi.
Trước kia, chiêu “lấy khổ làm thân” này còn có tác dụng, là bởi vì tôi từng thương anh ta.
Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy hối hận vì đã dính líu đến mối họa này.
Thấy anh ta quỳ ở cửa, tôi chỉ thấy phiền phức — và càng ghét hơn vì lại cho hàng xóm thêm chuyện để xì xào.
Vài hôm sau, mẹ Phó Dã dắt theo Trình Trình đến gõ cửa nhà tôi.
“Lan Lan à, tất cả mọi lỗi đều là do con mụ già này! Là tôi quỳ gối cầu xin A Dã, thằng bé mới gật đầu chịu làm chuyện đó…”
“Hồng Hà, đứa nhỏ đó, nó thật sự chẳng biết gì. Sau khi đứa bé sinh ra, nó còn hay cười đùa bảo Trình Trình giống chú lắm, sau này chắc chắn cũng sẽ học đại học như chú.”
“Nếu không phải tôi cảm thấy có lỗi với A Vọng, ép A Dã nhường đất đai cho anh trai, thì mấy lời đó cũng chẳng đến tai Hồng Hà. Chuyện đã qua rồi, vốn dĩ chẳng có gì cả…”
Tôi và ba mẹ nhìn nhau — ai nấy đều sững sờ.
Sao lại có thể có một người lớn hồ đồ đến mức này?
Không cho con cái sống yên ổn được sao?
Mẹ Phó Dã nước mắt giàn giụa:
“Hồng Hà là đứa ngoan, hiểu chuyện nhất nhà. Là tôi hại nó ra nông nỗi này!”
“Những lần con đến nhà chơi, nó thấy không cân bằng trong lòng nên mới quậy phá. Tôi với A Dã cũng đã cố gắng nhẫn nhịn hết sức. A Vọng thì thông minh, nên sớm nhận ra điều gì đó.”
“Rồi hôm đính hôn, con lại gây ầm ĩ như vậy, A Vọng mất hết mặt mũi, mấy ngày nay cãi nhau với Hồng Hà suốt…”
…Cái gì?! Giờ thành tôi gây chuyện à?!
Tôi tức đến không nhịn được, mở cửa ra và xả thẳng một tràng:
“Bà bị điên à?! Ai đời lại ép con trai út ngủ với chị dâu của anh cả?! Nhà bà là hoàng tộc truyền ngôi chắc?!”
“Giấu giếm cả con trai lớn lẫn con dâu, rồi ép đứa con út, bà đúng là hết thuốc chữa.”
“Cái gì mà tôi gây ầm ĩ? Chính bà khiến cả nhà bà điên loạn! Cái nhà đó loạn cào cào hết cả lên, cũng là vì bà — người làm mẹ không có đạo đức!”
“Còn dắt trẻ con đến gặp tôi? Bà không sợ những việc nhơ nhớp bà làm sẽ để lại ám ảnh trong lòng đứa bé sao?”
“Nếu tôi là bà, tôi sẽ ngoan ngoãn đưa cháu về sống yên phận, sống đời còn lại trong ăn năn!”
“Hồng Hà đáng thương? Vậy ai chọc giận cô ta, cô ta đi tìm người đó tính sổ! Liên quan gì đến tôi?!”
“Tôi phải thức khuya dậy sớm ôn thi, bỏ biết bao công sức và tâm huyết — suýt nữa vì cô ta mà đổ sông đổ biển!”
“Mà giờ bà còn muốn tôi ký đơn tha thứ? Nằm mơ đi!”
“Đừng hòng dùng đạo đức mà trói buộc tôi — tôi không có thứ gọi là đạo đức đó đâu!”
“Còn nữa, những gì bà vừa nói, tôi đều ghi âm rồi. Bà có nói hay đến mấy cũng không che được sự thật là bà đã giúp Phó Dã bắt nạt Hồng Hà.”
“Nhà họ Phó các người, ai còn dám bước chân tới nhà tôi một lần nữa, tôi sẽ đem đoạn ghi âm này nộp cho cảnh sát. Để xem, ‘sinh viên đại học’ bà dày công nuôi lớn — có thích ngồi tù với tội danh cưỡng hiếp không?”
Sắc mặt mẹ Phó Dã tái mét.
Bà ta lập tức thu lại vẻ mặt bi thương, đáng thương vừa rồi, ôm chầm lấy Trình Trình quay đầu bỏ đi.
Cứ như phía sau có chó sói rượt vậy.
Mẹ tôi thở phào, vừa lo vừa hối hận:
“Con gái ngoan của mẹ, may mà con không nghe mẹ… Nếu con cưới Phó Dã thật, mẹ đây đúng là suýt hủy cả đời con rồi.”
Tôi hiểu.
Tình yêu khiến người ta mê muội, khiến mắt mù lòa.
Mẹ chỉ vì thương tôi — thương tôi bị tổn thương sau khi chia tay.
Ba tôi thì hừ lạnh:
“Thôi được rồi, dù con có nghe mẹ con thật, thì ba đây cũng không đời nào đồng ý.”
“Cái bãi rác nhà họ Phó ấy, con gái quý báu của ba sao có thể nhúng tay vào?”
Tôi chính thức trúng tuyển và thuận lợi vượt qua giai đoạn công khai kết quả.
Ba mẹ liền đặt tiệc mời họ hàng thân thích từng dự lễ đính hôn của tôi, tại nhà hàng sang trọng nhất thành phố — hoàn toàn miễn phí.
Mọi người đều hiểu ngầm chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ai nhắc đến.
Tất cả chỉ không ngừng chúc tôi tiền đồ xán lạn.