Lục Tân Dao là người thừa kế duy nhất của một gia tộc tài phiệt, và cô có đến bảy người chồng nuôi từ nhỏ.
Bảy người chồng nuôi ấy đều nghe theo mọi lời cô, chỉ có Thịnh Chước Niên luôn lạnh như băng, chưa từng cho cô nổi một cái nhìn tử tế.
Vì thế, Lục Tân Dao lại càng mê muội Thịnh Chước Niên, thậm chí còn trở thành “chó liếm” của anh ta.
Cho đến một ngày, cô tận mắt thấy Thịnh Chước Niên ép Thịnh Tiếu Tiếu vào tường tỏ tình đầy sâu đậm, mà Thịnh Tiếu Tiếu lại chính là “em ruột” của Thịnh Chước Niên.
…
“Ba ơi, con nghĩ thông rồi, con muốn gả cho cậu Tần ở Kinh thành!”
Lục Tân Dao đến phòng làm việc của ba, dứt khoát nói ra quyết định của mình.
“Cậu Tần ở Kinh thành? Ý con là Tần Bạch Dạ – người từ khi con mới ba tuổi đã khóc lóc đòi cưới con ấy hả?”
“Dù nhà họ Tần giàu nứt đố đổ vách, Tần Bạch Dạ cũng coi như trẻ tuổi tài cao, nhưng người con thích chẳng phải là Thịnh Chước Niên sao?” Ba Lục thắc mắc hỏi.
“Hơn nữa ngoài Thịnh Chước Niên ra, ba chẳng phải còn nuôi cho con sáu người chồng từ nhỏ nữa à? Cả sáu đứa đều nghe lời con răm rắp, tùy tiện chọn một người trong số đó mà gả cũng còn hơn là gả vào nhà người ta rồi chịu uất ức, đúng không?”
Nghe vậy, Lục Tân Dao chỉ cười chua chát.
Một ngày trước, cô vẫn còn nghĩ ngoài Thịnh Chước Niên ra, sáu người chồng nuôi kia đều yêu cô đến phát cuồng, thậm chí nếu cô bảo họ moi tim ra cho cô xem, họ cũng sẵn sàng làm không chút do dự.
Thế nhưng tối hôm qua, cô lại tình cờ phát hiện ra bí mật của họ.
— “Mấy người nói xem, con ngốc Lục Tân Dao đó bao giờ mới nhận ra rằng Thịnh Tiếu Tiếu vốn chẳng phải em ruột của Thịnh Chước Niên chứ?”
Người nói câu này là Thẩm Tiếu Bạch, một trong bảy người chồng nuôi, người từng vì cô mà nhảy lầu tự sát.
Thế mà bây giờ, hắn vừa lắc ly whisky trong tay, vừa cười nhạo:
— “Lục Tân Dao chắc nghĩ tôi yêu cô ta lắm nhỉ? Thực ra lúc đó tôi nhảy lầu đâu phải vì tỏ tình với cô ta, mà là để dọa cho cô ta bỏ đi.”
— “Tôi cũng vậy. Ngày nào cũng phải gồng mình đi liếm Lục Tân Dao, bởi vì tôi biết cô ta không thích kiểu ‘chó liếm’.”
— “Hahahaha, mọi người đều có chiến thuật giống nhau ghê! Cô ta không thích gì thì tụi mình cứ giả vờ như vậy, để cô ta không chọn ai trong số bọn mình, thế là có thể cạnh tranh công bằng để theo đuổi Tiếu Tiếu.”
— “Chỉ có Thịnh Chước Niên là không giả vờ, kết quả là con khổ dâm Lục Tân Dao lại yêu anh ta thật. Thương anh Niên của tôi một giây.”
— “Cũng hết cách rồi, vẫn phải có người cưới Lục Tân Dao chứ, không thì Tiếu Tiếu làm sao làm được công chúa nhỏ của nhà họ Lục?”
Lục Tân Dao lặng lẽ siết chặt nắm tay, cả người run lên vì tức giận.
Bảy người chồng nuôi kia đều là trẻ mồ côi do ba cô nhận nuôi.
Mẹ cô mất sớm, ba cô vì quá yêu mẹ nên không muốn tái hôn.
Nhưng đồng thời, ông cũng không yên tâm giao toàn bộ gia sản nhà họ Lục cho một cô gái nhỏ như cô nắm giữ.
Vì vậy ông đến cô nhi viện nhận nuôi bảy thiếu niên thiên tài, để họ làm chồng nuôi cho con gái mình.
Trong số đó, Thịnh Chước Niên là người có IQ cao nhất, diện mạo xuất sắc nhất, cũng là người được ba Lục yêu thích nhất.
Thế nhưng khi làm thủ tục nhận nuôi, Thịnh Chước Niên nói:
— “Tôi còn có một em gái, tên là Thịnh Tiếu Tiếu.”
— “Tôi sẽ không rời xa em gái mình. Nếu muốn nhận nuôi tôi, thì phải nhận nuôi cả em gái tôi nữa.”
Lục Tân Dao khi ấy nghĩ: anh ta đối xử tốt với em gái mình như thế, sau này chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với vợ.
Vì vậy cô nài nỉ ba, nhận nuôi cả Thịnh Tiếu Tiếu.
Thế là Thịnh Tiếu Tiếu trở thành con nuôi của nhà họ Lục.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Tân Dao có gì thì Thịnh Tiếu Tiếu cũng có cái đó.
Bảy người chồng nuôi ấy, ai cũng rất cưng chiều Thịnh Tiếu Tiếu, đặc biệt là Thịnh Chước Niên, gần như muốn nâng cô ta lên tận mây xanh.
Lục Tân Dao đôi khi cũng thấy ghen tỵ, nhưng mỗi lần như vậy, những người chồng nuôi lại trách móc cô:
“Tiểu thư à, cô nhỏ nhen quá đấy, lại còn ghen với em gái mình sao?”
“Chúng tôi và Tiếu Tiếu đều xuất thân từ cùng trại trẻ mồ côi, chúng tôi xem cô ấy như em gái ruột.”
“Tiểu thư, cô có mọi thứ, còn Tiếu Tiếu chỉ có tụi tôi là người thân thôi.”
Lâu dần, đến cả Lục Tân Dao cũng bắt đầu hoài nghi, không biết có phải mình thật sự quá nhỏ mọn không?
Nhưng giờ đây, khi nghe những lời chế giễu cay độc từ chính miệng họ, Lục Tân Dao cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Không phải cô nhỏ nhen, mà là đám cặn bã kia quá giỏi diễn kịch.
Đúng lúc đang phẫn nộ, từ khu vườn nhỏ gần đó bỗng vọng lại tiếng nói quen thuộc.
Lục Tân Dao men theo âm thanh tìm đến, và rồi tận mắt chứng kiến một cảnh tượng khiến thế giới quan của cô sụp đổ.
Thịnh Chước Niên – người luôn lạnh lùng, cấm dục – lại đang ép Thịnh Tiếu Tiếu vào tường, nói những lời nồng nàn tha thiết:
“Tiếu Tiếu, em biết mà, anh chỉ yêu mình em. Nhưng anh là anh trai, nên không thể chạm vào em.”
“Anh ơi, vậy anh đừng cưới Lục Tân Dao nữa được không?” Thịnh Tiếu Tiếu vừa khóc vừa cầu xin:
“Nếu anh cưới cô ta, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa đâu!”
Thịnh Chước Niên lạnh lùng đáp: “Anh cũng không muốn cưới cô ta, nhưng ông cụ Lục có ơn với chúng ta.”
“Tiếu Tiếu, em ngoan nhé. Dù có cưới, anh cũng chỉ cho cô ta một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, chứ tuyệt đối không cho cô ta chút tình cảm nào.”
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện xảy ra tối qua, Lục Tân Dao lặng lẽ siết chặt tay, toàn thân run rẩy.
Cô không cần sự bố thí của Thịnh Chước Niên!
Là thiên kim của tài phiệt họ Lục, chẳng lẽ cô còn sợ không ai thèm cưới sao? Thịnh Chước Niên không muốn cưới, thì còn khối người muốn!
“Ba, không cần khuyên con nữa, Tần Bạch Dạ rất tốt. Con cảm nhận được anh ấy thật lòng với con.”
“Còn Thẩm Tiếu Bạch bọn họ, chỉ vì mang danh chồng nuôi nên mới miễn cưỡng nghe theo con.”
Lục Tân Dao cụp hàng mi dày, che đi đôi mắt đầy buồn bã.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói với ba:
“Ba, còn một chuyện nữa.”
“Nếu con đã không lấy mấy người chồng nuôi kia, thì nhà họ Lục cũng không cần phải tiếp tục nuôi họ nữa.”
“Đóng băng toàn bộ tài khoản mà họ đang nắm, ngưng tất cả thẻ ngân hàng của Thịnh Tiếu Tiếu. Nhà họ Lục không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi!”
“Được.” Ba gật đầu:
“Nếu con không lấy họ, thì nhà họ Lục đương nhiên cũng không có lý do gì để giữ họ lại.”
“Ngày con xuất giá, ba sẽ cho tất cả rời khỏi nhà họ Lục, tránh để họ nảy sinh dã tâm mà tranh giành tài sản với con.”
Sau khi nói chuyện với ba xong, Lục Tân Dao rời khỏi phòng làm việc.
Không ngờ vừa đến đầu cầu thang, liền chạm mặt Thịnh Tiếu Tiếu.
“Chị ơi, nghe nói chiều nay chị có lớp cưỡi ngựa, chị cho em đi cùng nhé?”
Thịnh Tiếu Tiếu mắt long lanh như nước, chạy vội đến khoác lấy tay Lục Tân Dao, làm nũng lắc qua lắc lại:
“Em cũng muốn học cưỡi ngựa, xin chị đấy, chị dẫn em đi đi mà~”
Nếu là trước đây, Lục Tân Dao chắc chắn sẽ đồng ý ngay.
Cô không phải người nhỏ nhen, nếu tâm trạng tốt, thậm chí còn chủ động bỏ tiền ra đóng học phí lớp cưỡi ngựa cho Thịnh Tiếu Tiếu.
Nhưng bây giờ, nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, Lục Tân Dao chỉ cảm thấy buồn nôn.
Mang theo sự ghê tởm trào dâng, cô lập tức hất tay Thịnh Tiếu Tiếu ra, “Tránh xa tôi ra!”
Cú hất ấy của cô vốn không dùng nhiều sức, vậy mà Thịnh Tiếu Tiếu lại làm quá lên, nghiêng người ngả ra sau rồi “vô tình” lăn xuống cầu thang.
“Tiếu Tiếu!” – từ dưới lầu truyền đến tiếng hét hoảng hốt của Thịnh Chước Niên.
Lục Tân Dao cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện tất cả những người chồng nuôi đều đang ở dưới lầu.
“Lục Tân Dao, sao cô ác độc đến vậy?” – người có tính nóng nhất trong số họ, Tấu Việt Phong, lập tức lên tiếng chỉ trích.
“Tiếu Tiếu đã làm gì sai mà cô lại đẩy con bé từ trên cầu thang xuống?”
“Anh Tấu, đừng nói nữa…” – Thịnh Tiếu Tiếu nhẹ nhàng kéo tay áo anh ta, nhỏ nhẹ nói:
“Không trách chị ấy đâu, là… là em không đứng vững thôi…”
Cô ta trông ngoan ngoãn đáng thương, nói chưa hết câu mà hốc mắt đã đỏ hoe, tựa như chịu phải nỗi oan trời giáng.
Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm. Ánh mắt của các chồng nuôi nhìn về phía Lục Tân Dao đều tràn đầy ghét bỏ và kìm nén.
Đặc biệt là Thịnh Chước Niên, ánh mắt của anh ta lạnh đến mức khiến người ta không dám đối diện.
Nhưng anh ta không nói một lời, chỉ lạnh lùng liếc Lục Tân Dao một cái, rồi bế Thịnh Tiếu Tiếu rời đi.
Hoàn toàn không cho Lục Tân Dao cơ hội giải thích.
Lục Tân Dao khẽ cười cay đắng:
Cũng tốt thôi, cô không muốn giải thích nữa.
Dù có nói thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin cô…