Buổi chiều hôm đó là tiết học cưỡi ngựa, vốn dĩ chỉ có Lục Tân Dao và Thịnh Chước Niên tham gia.
Thế nhưng khi Lục Tân Dao đến sân tập, lại thấy Thịnh Tiếu Tiếu cũng có mặt.
“Chị ơi~” – Thịnh Tiếu Tiếu nở nụ cười lấy lòng,
“Anh bảo em tới đấy, nhưng chị yên tâm, em sẽ không làm phiền hai người đâu.”
“Hai người cứ cưỡi chung với nhau, còn em sẽ nhờ huấn luyện viên dạy riêng.”
Lời nói nghe thì ngọt ngào, nhưng khi vào học, Thịnh Chước Niên lại luôn kè kè ở bên Thịnh Tiếu Tiếu.
Anh ta tự tay lắp yên ngựa cho cô ta, sau đó một tay bế cô ta lên ngựa.
Thịnh Tiếu Tiếu không biết cưỡi, Thịnh Chước Niên liền dạy từng chút một.
Đến khi cô ta mệt và muốn xuống ngựa, Thịnh Chước Niên quỳ hẳn xuống, để cô ta giẫm lên vai mình mà bước xuống.
Cảnh tượng ấy đâm vào tim Lục Tân Dao.
Bởi vì năm xưa, cô cũng từng giẫm lên vai Thịnh Chước Niên để lên ngựa.
Nhưng khi đó, Thịnh Chước Niên không hề tự nguyện.
Ngày ấy, ba Lục cũng có mặt, ông nói:
“Một người đàn ông chân chính, không quỳ trời, không quỳ đất, chỉ quỳ trước vợ mình.”
“Chước Niên, quỳ xuống, để Dao Dao giẫm lên vai con mà lên ngựa.”
“Con phải nhớ, sau này Dao Dao chính là tất cả của con, chỉ có cô ấy mới được phép dẫm lên đầu con, còn những người khác – tuyệt đối không được.”
Ba của Lục Tân Dao vốn không có ý làm nhục Thịnh Chước Niên, ông chỉ đang dạy bằng hành động. Khi mẹ Lục còn sống, mỗi lần cưỡi ngựa bà cũng giẫm lên vai chồng mà lên yên.
Khi đó Lục Tân Dao còn nhỏ, cô đặt đôi bàn chân bé xíu lên vai Thịnh Chước Niên, chỉ thấy vai anh thật rộng, thật vững chãi.
Khoảnh khắc ấy, tim cô bỗng đập loạn một cách khó hiểu.
Cô gái nhỏ rung động, lại không phát hiện trong mắt Thịnh Chước Niên đã tràn đầy nhục nhã.
Lục Tân Dao từng nghĩ rằng, Thịnh Chước Niên là người kiêu ngạo, không muốn bị người khác giẫm lên, nên sau lần đó, cô không bao giờ để anh quỳ nữa.
Thế nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Thịnh Chước Niên cam tâm tình nguyện quỳ gối, để Thịnh Tiếu Tiếu giẫm lên vai mình mà xuống ngựa, đôi mắt của Lục Tân Dao như bị ai đó ném một nắm kim vào — đau nhói đến buốt tận tim.
Cô cố ép mình quay đi chỗ khác, rồi đá vào bụng ngựa một cái: “Chạy đi!”
Ngựa lập tức phi nước đại. Lục Tân Dao cưỡi ngựa, đón gió lộng tự do, tâm trạng mới dịu lại được đôi chút.
Buổi học hôm nay là đua vượt chướng ngại vật, cô phải cưỡi ngựa nhảy qua ba rào cản — độ khó rất cao.
Khi rào chắn hiện ngay trước mắt, ngựa của cô bỗng lao lên, giữa không trung, dây buộc yên ngựa đột ngột đứt rời!
Không có gì giữ lại, Lục Tân Dao lập tức ngã nhào xuống đất, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Con ngựa hoảng loạn bắt đầu chạy điên cuồng, trong trạng thái mất kiểm soát, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm lên người Lục Tân Dao.
Mà lúc này, người đáng ra phải bảo vệ cô – Thịnh Chước Niên – lại chỉ lo canh chừng Thịnh Tiếu Tiếu, thậm chí không hề nhận ra Lục Tân Dao đã ngã ngựa.
“Thịnh Chước Niên!” – Lục Tân Dao cắn răng chịu đựng cơn đau tê dại, dốc hết sức hét lên.
Lúc này Thịnh Chước Niên mới nhận ra chuyện không ổn.
Anh ta từ tốn bước tới, chỉ dùng một tay đã khống chế được con ngựa mất kiểm soát.
Vì từng học kỹ thuật thuần thú, nên ba Lục mới giao anh nhiệm vụ đi theo Lục Tân Dao học cưỡi ngựa, đảm bảo an toàn cho cô.
Anh lẽ ra phải kiểm tra kỹ yên ngựa, phải luôn để mắt đến từng động thái của Lục Tân Dao.
Thế mà giờ đây, tất cả sự chú ý của anh đều dành cho Thịnh Tiếu Tiếu, đến mức không hề nhận ra yên ngựa của Lục Tân Dao bị tuột…
Kết quả, Lục Tân Dao gãy chân và phải nhập viện.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, trong những ngày Lục Tân Dao nằm viện, Thịnh Chước Niên chủ động xin tới chăm sóc cô.
Anh rất biết chăm người — cô còn chưa kịp mở miệng, nước đã được đưa tới tận miệng.
Cô hơi nhíu mày vì vết thương đau, anh đã vội vàng mang thuốc giảm đau đến, còn cho cô ăn ô mai để bớt vị đắng sau thuốc…
Anh lúc nào cũng vậy, rõ ràng không yêu cô, nhưng lại chăm sóc tỉ mỉ đến mức khiến Lục Tân Dao sinh ra ảo giác:
có lẽ anh không phải không yêu, chỉ là tính cách lạnh lùng, không biết biểu đạt mà thôi.
Nhưng… anh làm sao mà không biết biểu đạt được?
Khi đứng trước Thịnh Tiếu Tiếu, ánh mắt của anh, tình cảm gần như sắp tràn cả ra ngoài…
Vài ngày sau, chân Lục Tân Dao đã gần bình phục.
Đêm ấy, cô tỉnh dậy giữa khuya để đi vệ sinh, vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện trong hành lang…
“Thịnh Chước Niên, anh quá đáng quá rồi đấy!” – đây là giọng của Thẩm Tiếu Bạch, một trong số những người chồng nuôi của cô:
“Yên ngựa của Lục Tân Dao là do anh cố tình cắt đứt?”
“Cho dù cô ấy có thật sự đẩy Tiếu Tiếu xuống cầu thang đi nữa, anh cũng không thể làm như vậy! Té ngựa không phải chuyện chơi đâu! Lỡ chẳng may gãy cổ thì sao?”
Thịnh Chước Niên khẽ thở dài, giọng nói gần như không nghe thấy:
“Ban đầu tôi chỉ muốn dạy cô ấy một bài học nho nhỏ… không ngờ hôm đó lại bị thương nặng đến vậy.”
Anh tinh thông cưỡi ngựa, đã tính toán trước: nếu ngựa không nhảy thì dù ngã xuống cũng không nghiêm trọng.
Nào ngờ hôm ấy Lục Tân Dao lại luyện vượt chướng ngại vật, ngựa không chỉ nhảy mà còn nhảy rất cao.
“Tôi cũng đã chuộc lỗi rồi.” – Thịnh Chước Niên nói tiếp –
“Mấy ngày nay tôi chăm sóc cô ấy không thiếu thứ gì, như vậy cũng xem như bù đắp rồi.”
“Dù sao bây giờ cô ấy cũng không sao nữa. Chuyện này dừng tại đây, đừng ai nhắc lại nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, Lục Tân Dao chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, như bị nước đá dội từ đầu xuống chân.
Chỉ vì muốn trút giận thay cho Thịnh Tiếu Tiếu, Thịnh Chước Niên lại cố tình cắt đứt dây yên ngựa của cô!
Những ngày qua anh chăm sóc cô chu đáo đến vậy, hóa ra cũng chỉ là hành động “bồi thường sau khi tính toán sai”, chứ không phải vì đau lòng khi cô bị thương…
Lục Tân Dao cắn chặt môi, đến bật cả máu, nhưng cô không thấy đau, vì trái tim còn đau hơn nhiều.
Hôm sau, Lục Tân Dao làm thủ tục xuất viện.
Thịnh Chước Niên lái xe đến đón, nhưng cô không thèm liếc nhìn anh, mà trực tiếp lên xe của Thẩm Tiếu Bạch.
Thẩm Tiếu Bạch hài hước, trên đường cứ cố gắng chọc cô cười, nhưng Lục Tân Dao không sao cười nổi.
“Dao Dao, tâm trạng em không tốt à?” – Thẩm Tiếu Bạch dịu dàng hỏi –
“Hôm nay có buổi đấu giá, anh dẫn em đi nhé.”
“Phụ nữ mà buồn, thì cứ mua sắm cho đã, mua xong là hết buồn liền.”
“Đến đó em thích món nào cứ giơ bảng, anh thanh toán hết.”
Lục Tân Dao trừng mắt nhìn anh, giọng hơi hậm hực:
“Ra vẻ hào phóng cái gì chứ? Không phải anh cũng đang tiêu tiền của nhà họ Lục hay sao?”
Trước đây cô chưa từng quan tâm mấy chuyện đó.
Nhưng sau khi biết bí mật của mấy người chồng nuôi, cô không thể không để tâm nữa…
“Em đừng xem thường anh chứ?” – Thẩm Tiếu Bạch bật cười –
“Nhà họ Lục đâu chỉ có mỗi Thịnh Chước Niên là thiên tài.”
“Bao năm qua anh cũng đầu tư ở nước ngoài, kiếm được không ít tiền đâu.”
“Yên tâm mà tiêu, anh đây nuôi nổi em.”
Lục Tân Dao cuối cùng cũng bật cười:
“Vậy thì em phải ‘chém đẹp’ anh một trận! Lên xe, đi đấu giá!”
Buổi đấu giá vô cùng náo nhiệt, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn cùng các thiên kim tiểu thư có mặt.
Nghe nói, món được quan tâm nhất hôm nay chính là bộ trang sức có tên “Giọt lệ của biển cả”,
trong đó có đính viên kim cương xanh lớn nhất thế giới, vừa được khai thác từ Nam Phi.
Lục Tân Dao rất thích biển, vì thế bộ trang sức này nhất định phải thuộc về cô.
Thế nhưng, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Thịnh Chước Niên đã dẫn theo Thịnh Tiếu Tiếu bước vào hội trường…
Nụ cười trên gương mặt Lục Tân Dao lập tức đông cứng lại.
Cô có linh cảm, Thịnh Tiếu Tiếu nhất định sẽ tranh giành bộ trang sức “Giọt lệ của biển cả” với cô.
Quả nhiên, vừa khi món đồ đấu giá vừa được mang ra, Thịnh Tiếu Tiếu đã lập tức giơ bảng đấu giá.
Nhưng rất nhanh, cô ta lại phát hiện Lục Tân Dao cũng đang giơ bảng.
Do dự vài phút, Thịnh Tiếu Tiếu liền đỏ hoe mắt, len lén hạ bảng xuống.
“Thì ra chị cũng thích Giọt lệ của biển cả à…” – Thịnh Tiếu Tiếu cố gượng cười:
“Vậy em không lấy nữa đâu. Em không thể tranh giành với chị những thứ chị thích.”
Nói xong, cô ta cụp mắt xuống, đôi mắt long lanh nước mắt, trông đến là đáng thương.
Sắc mặt Thịnh Chước Niên lập tức sa sầm, ánh nhìn anh ta dành cho Lục Tân Dao cũng thêm vài phần chán ghét.
“Tiếu Tiếu, có anh ở đây, em không cần phải chịu uất ức như vậy.”
“Em muốn gì thì cứ giành lấy, anh sẽ chống lưng cho em.”
Nói xong, không chờ Thịnh Tiếu Tiếu lên tiếng, Thịnh Chước Niên đã giơ bảng:
“Một trăm triệu.”
Cả hội trường im phăng phắc, không ít tiểu thư nhà giàu hít vào một hơi lạnh, bị con số khổng lồ ấy làm cho choáng váng.
Sau cú sốc, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao:
“Chuyện gì vậy? Thịnh Chước Niên không phải là chồng nuôi của Lục Tân Dao sao? Sao lại mua trang sức cho người phụ nữ khác?”
“Còn là món mà Lục Tân Dao thích nữa kìa, chẳng phải cố tình làm mất mặt cô ấy sao?”
“Tội ghê! Thiên kim hào môn mà bị chính chồng nuôi ‘đè đầu cưỡi cổ’ trước mặt bàn dân thiên hạ…”
Lục Tân Dao lặng lẽ siết chặt nắm tay, từ nhỏ cô được cha nuông chiều nâng như trứng, nhưng hôm nay, Thịnh Chước Niên lại khiến cô trở thành trò cười.
Cảm giác nhục nhã dâng lên từng đợt, Lục Tân Dao tức đến mức làm một động tác đầy quyết liệt – giơ tay ra hiệu “đốt đèn trời” (giá cao nhất, mua bằng mọi giá).
“Đốt đèn trời! Cô Lục đã đốt đèn trời rồi!” – Người điều hành phiên đấu giá kích động hét lên:
“Chúc mừng cô Lục đã thành công giành được Giọt lệ của biển cả!”
Khoảnh khắc ấy, Lục Tân Dao cuối cùng cũng cảm thấy cục tức đè trong lồng ngực được trút ra phần nào.