Đạn mạc nói tôi là nữ phụ bị hoa khôi lớp cướp vận khí, chỉ cần tôi buông xuôi, thì mọi thứ sẽ quay lại với tôi.
Tôi nộp bài trắng, hoa khôi liền thi điểm liệt.
Tôi từ bỏ suất tuyển thẳng, cô ta cũng trượt mất danh ngạch.
Tôi tin lời đạn mạc, đến ngày thi đại học, tôi nộp bài trắng.
Kết quả, hoa khôi lại thi được thành tích tốt nhất từ trước đến nay.
Cô ta khoác tay thanh mai trúc mã của tôi, đắc ý nói:
“Vài dòng đạn mạc rác rưởi đó mà mày cũng tin à, ngu như heo, không đậu Thanh Hoa là đáng đời mày.”
Đến lúc ấy tôi mới biết đạn mạc là do chính thanh mai trúc mã dựng lên.
Tôi không thể tin nổi, chất vấn anh ta:
“Tôi đã tài trợ cho cậu suốt ba năm, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Anh ta mặt mày đầy chán ghét:
“Không phải chỉ vài đồng tiền bẩn thỉu thôi sao? Loại ngu ngốc như mày xách giày cho tao cũng không xứng!”
Đêm đó, tôi ngã từ sân thượng xuống.
Nhưng bọn họ lại cầm giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa ra làm bộ vô tội:
“Cái loại như Hứa Diễu, làm chó liếm mà không được yêu lại còn hủy hoại tiền đồ, nghĩ quẩn nhảy lầu chẳng phải chuyện bình thường sao?”
“Bọn tôi là sinh viên Thanh Hoa, có lý do gì hại cô ta chứ?”
Dư luận nghiêng hẳn về một phía, thậm chí sau khi tôi chết còn chửi tôi: “Loại chó liếm tự hủy tiền đồ, không xứng sống trên đời này!”
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày đầu tiên nhìn thấy đạn mạc.
01
【Nếu không phải Hứa Diễu ngày đêm học hành khổ cực, Giang Nguyệt sao có thể thi được hạng mười.】
【Không còn cách nào, ai bảo nữ chính có thể cướp vận khí của nữ phụ, Hứa Diễu càng nỗ lực, Giang Nguyệt lại càng xuất sắc! Cứ tiếp tục thế này, đời nữ phụ coi như hủy hoại.】
【Haiz, nếu tôi là Hứa Diễu thì buông xuôi thôi, mình khổ còn hơn để người khác được lợi.】
Một lần nữa nhìn thấy những đạn mạc này, tôi cuối cùng cũng xác định mình đã trọng sinh.
Quay về ngày khai giảng năm lớp 12, chính ngày tôi lần đầu nhìn thấy đạn mạc.
Lúc này, hoa khôi lớp Giang Nguyệt đang đắc ý khoe thành tích hạng mười của cô ta:
“Có người cố gắng thế nào cũng vô dụng, chẳng phải vẫn không qua được 700 điểm, còn tôi chẳng cần làm gì cũng thi được hạng mười, đó chính là khác biệt giữa thiên tài và chó ngu.”
Nam thần thanh mai trúc mã Trần Yến dịu dàng nhìn cô ta, rồi lại ghét bỏ nhìn tôi:
“Thiên phú đúng là không thể mua bằng tiền, Hứa Diễu, cậu hè này tiêu hơn ba vạn học thêm, khai giảng thi cũng chỉ hơn Giang Nguyệt có ba mươi điểm, cậu không thấy nhục à?”
Những bạn khác cũng cười nhạo:
“Hứa Diễu chẳng phải cũng rất cố gắng sao, thi không nổi 700 điểm đâu phải lỗi của cô ấy, có khi thực lực chỉ đến thế thôi.”
“Lớp bên cạnh có người thi 710 đấy, cô ta được 698 thôi, mất mặt lớp mình quá.”
“Ai bảo cô ta ngu, làm thêm hai câu trắc nghiệm còn sai, thôi nhường hạng nhất cho Giang Nguyệt đi.”
“Với thiên phú của Giang Nguyệt, chẳng mấy mà đoạt luôn hạng nhất, Hứa Diễu cũng chẳng đắc ý được bao lâu đâu.”
Kiếp trước tôi thi không tốt, cũng thấy mất mặt.
Nhưng khi đó tôi nghĩ mãi không thông.
Tại sao Giang Nguyệt ngày ngày chỉ biết ngủ và làm đẹp.
Mà bỗng chốc lại thi được 660 điểm, vọt lên hạng mười lớp.
Tầm mắt tôi từ từ dừng lại trên những dòng đạn mạc.
Những hàng chữ cuộn tròn vẫn lặp lại mấy từ “bị cướp vận khí”, “buông xuôi”…
Hồi lâu, tôi bật cười khẽ một tiếng.
02
Kiếp trước cũng vậy, chính vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, mấy cái đạn mạc từ trên trời rơi xuống này đột nhiên xuất hiện.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, nửa tin nửa ngờ, trong một lần kiểm tra nhỏ đã thử nộp bài trắng.
Kết quả, lần đó Giang Nguyệt – kẻ luôn miệng thề thốt sẽ vươn lên, lại thi đúng 0 điểm!
Cô ta tức đến khóc ngay tại chỗ, còn chặn tôi trong nhà vệ sinh giờ ra chơi, ánh mắt lóe lên vẻ đe dọa:
“Cậu làm gì mà nộp bài trắng? Đã là hạng nhất thì phải học hành nghiêm túc, chăm chỉ thi cử chứ! Nếu còn lần sau, tôi sẽ bảo Trần Yến cắt đứt quan hệ với cậu.”
Giang Nguyệt từ trước đến nay xem tôi là cái gai trong mắt, sao có chuyện tốt bụng khuyên tôi học hành?
Sau đó, tôi thử đi thử lại rất nhiều lần. Quả nhiên, chỉ cần tôi chăm chỉ học tập, thành tích của Giang Nguyệt cũng tăng đều theo.
Còn nếu tôi buông lỏng một chút, cô ta lập tức tụt dốc.
Thế là tôi hoàn toàn tin lời đạn mạc, tất nhiên cũng chẳng cam tâm.
Đằng nào tôi cố gắng học cũng chỉ đang dọn đường cho Giang Nguyệt hưởng lợi.
Chi bằng tôi buông xuôi từ đầu.
Dù sao nhà tôi cũng có điều kiện, có tiền, có thời gian, muốn học lại lúc nào chẳng được.
Vậy nên tôi từ bỏ suất tuyển thẳng, thậm chí trong phòng thi đại học, tôi cũng thản nhiên nộp bài trắng.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Nào ngờ, khi có kết quả, tôi chết lặng. Giang Nguyệt lại thi được 698 điểm.
Nhìn thấy bài thi 0 điểm của tôi, Giang Nguyệt khoác tay Trần Yến, cười đến chảy cả nước mắt:
“Này, A Yến, anh nói xem trên đời làm gì có ai ngu như cô ta, lại còn tin mấy cái đạn mạc vớ vẩn ấy.”
Tôi giật bắn cả người: “Sao cô biết?”
“A Yến có hệ thống đạn mạc đấy, có thể chỉ định cho cậu thấy. Những cái cậu thấy từ đầu tới giờ, đều là tôi và A Yến dựng ra.”
“Còn tôi ấy à, ngay từ bài thi khai giảng năm lớp 12, tôi đã chọn sẵn điểm 698 để làm điểm thi đại học của mình rồi. Cho nên cậu có buông xuôi, có từ chối tuyển thẳng, cũng chẳng ảnh hưởng nổi đến tôi đâu.”
“À đúng rồi, sợ cậu không cam tâm nên tôi nói cho cậu biết: chỉ cần có một bài thi nào đó cậu vượt qua 698 điểm, khả năng cướp điểm của tôi lập tức vô hiệu! Nhưng cậu quá ngu, thật sự bắt đầu buông xuôi, từ đó trở đi chẳng bao giờ vượt qua 698 nữa. Hahahaha, ngu như heo, không đậu Thanh Hoa là đáng đời cậu!”
Tôi không thể tin nổi, nhìn Trần Yến, vừa khóc vừa chất vấn:
“Trần Yến, sau khi nhà cậu phá sản, là tôi giúp cậu suốt ba năm, thậm chí còn trả tiền thuốc cho mẹ cậu, sao cậu lại đối xử với tôi như thế?”
Trần Yến nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét:
“Chỉ vì mấy đồng tiền thối tha ấy, tôi đã phải nhịn cậu suốt ba năm, cậu có biết tôi ghê tởm cậu thế nào không? Tôi giỏi như vậy, dù không có tiền của cậu cũng sẽ nổi danh, loại não tàn như cậu, liếm gót giày cho tôi cũng không xứng!”
Chúng tôi cãi nhau kịch liệt trên sân thượng, trong lúc hỗn loạn, tôi bị đẩy ngã, rơi xuống và chết ngay tại chỗ.
Tôi cứ nghĩ hai người họ sẽ phải trả giá trước pháp luật.
Nào ngờ Giang Nguyệt và Trần Yến lại khoe giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa lên mạng, còn vô tội nói:
“Hứa Diễu làm chó liếm, yêu mà không được đáp lại, lại còn nộp bài trắng hủy hoại tương lai, nghĩ quẩn nhảy lầu chẳng phải rất bình thường sao?”
“Bọn tôi là sinh viên Thanh Hoa, có lý do gì hại cô ta chứ?”
Cư dân mạng đồng loạt mắng tôi là chó liếm tự hủy hoại bản thân, đáng chết.
Ngay cả khi tôi chết rồi cũng chẳng được yên thân.
03
Đạn mạc vẫn đang không ngừng khuyên tôi buông xuôi, từ bỏ.
Tôi nhìn bài thi 698 điểm trong tay, không hề do dự, vo nát rồi ném thẳng vào thùng rác.
Thì ra điểm số lần này chính là bị Giang Nguyệt cướp mất.
Còn một năm nữa mới thi đại học, nếu không phải bị đạn mạc xúi giục, chỉ cần tôi nỗ lực thêm, điểm số sao lại không thể nâng lên?
Động tác của tôi lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Giang Nguyệt cười nhạo, giọng điệu mỉa mai:
“Ơ kìa, nổi giận rồi à? 698 điểm cũng đâu tệ lắm đâu, làm gì mà phản ứng to thế? Định diễn trò gì vậy?”
Có bạn phụ họa theo:
“Đấu thiên phú không lại cậu, nam thần thích cũng chỉ để ý đến cậu, cô ta tức cũng phải thôi!”
Giang Nguyệt bật cười:
“Thế thì chịu thôi, ai bảo cô ta ngu chứ. Tôi chỉ cần học hành qua loa là có thể vượt mặt cô ta. Giờ đã tức thế này rồi, sau này chắc phải tức đến mức nhảy lầu ấy nhỉ?”
Nghe tới hai chữ “nhảy lầu”, tôi bỗng ngẩng đầu, căm hận trừng mắt nhìn cô ta.
Oán hận từ kiếp trước dồn nén, tôi chỉ hận không thể lột da róc xương Giang Nguyệt ngay lúc này.
Ánh mắt tôi khiến cô ta hoảng sợ lùi lại hai bước:
“Nhìn cái gì đấy, muốn dọa chết người à! A Yến, em sợ quá đi mất!”
Trần Yến lập tức bảo vệ cô ta, ghét bỏ ra lệnh với tôi:
“Nhìn Giang Nguyệt làm gì? Thi không tốt lại còn bày ra cái mặt dữ tợn cho ai xem? Đây không phải nhà họ Hứa, không ai chiều cái bệnh công chúa của cô đâu! Biến ra ngoài!”