Đám bạn học lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê, chờ xem trò vui.
Tôi hít sâu một hơi, quay người bước đi không ngoái lại.
“Sắp vào tiết rồi, Hứa Diễu định đi đâu?”
“Còn đi đâu nữa, tất nhiên là cút ra ngoài rồi. Cô ta chẳng phải là chó liếm của Trần Yến à, chủ bảo gì thì nghe nấy thôi!”
“Không phải chứ? Nghe lời thế cơ à? Cô ta mê học thế, vào giờ học mà bảo cút là cút thật à?”
“Chứ sao nữa, mày tin không, Trần Yến mà bảo cô ta nhảy lầu, cô ta cũng cam tâm tình nguyện ấy.”
Kiếp trước tôi bị đẩy đến đường cùng, ngoài sự tính toán của Trần Yến và Giang Nguyệt, đám bạn học này cũng góp không ít sức.
Ở trong môi trường đầy bạo lực ngôn từ và áp lực như vậy, dù tôi không tin lời đạn mạc, tâm trạng học hành cũng sớm bị bào mòn.
Tôi lập tức gọi cho bố, bảo ông đến trường một chuyến.
Sau đó tôi gõ cửa phòng hiệu trưởng:
“Thầy hiệu trưởng, em muốn xin chuyển trường.”
04
Dù hiệu trưởng nhiều lần giữ lại, tôi vẫn kiên quyết hoàn tất thủ tục chuyển trường.
Bố tôi còn phải về công ty, tôi một mình quay lại lớp thu dọn đồ đạc.
Đúng lúc đó là giờ ra chơi.
Thấy tôi quay lại, đám bạn học lập tức lại mở miệng mỉa mai, cười cợt:
“Ơ kìa, Hứa Diễu, cậu dọn cặp làm gì đấy? Hôm nay khỏi học nữa à?”
“Không phải chứ, thi có kém tí thôi, đến mức này sao?”
“Chắc lại bị Trần Yến đả kích rồi, liếm lâu thế cơ mà, hay bọn mình khuyên cô ấy đôi câu?”
Trần Yến cười khẩy, sau đó thản nhiên gác chân lên bàn tôi.
“Loại tiểu thư được nuông chiều từ bé như cô ấy sao chịu nổi đả kích. Chỉ tí chuyện cỏn con đã muốn sống muốn chết, dọn đồ về nhà? Cút đi cũng tốt, đỡ chướng mắt tôi mỗi ngày.”
Giang Nguyệt liếc Trần Yến ánh mắt ra hiệu, rồi nửa thăm dò hỏi tôi:
“Hứa Diễu, chẳng lẽ cậu định thật sự buông xuôi, từ bỏ à?”
Cuối cùng tôi ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn họ mấy giây.
Rõ ràng tôi chẳng nói câu nào.
Nhưng Trần Yến và Giang Nguyệt lại cùng nhau nở nụ cười đầy hiểu ý.
“Đồ phế vật, không bằng Giang Nguyệt về thiên phú cũng đành, ngay cả tâm lý cũng chẳng bằng người ta. Nếu không phải nhà có tí tiền thối tha, loại như mày vào xưởng làm công người ta cũng chẳng cần.”
“Bọn tao có thực lực, sớm muộn cũng thành danh. Còn mày ôm chân bố mẹ thì được gì, cũng chỉ là phế vật mà thôi.”
“Muốn cút thì cút nhanh lên đi!”
Trần Yến đá mạnh vào cặp sách tôi.
Ngay giây sau, tôi đập thẳng cái cặp vào mặt hắn ta.
“Hứa Diễu, cô làm cái quái gì vậy?!”
“Trượt tay thôi.”
Đập xong cú này, tôi cảm thấy thật hả dạ.
Trần Yến gầm lên, ép tôi phải xin lỗi:
“Nhớ kỹ cho tôi! Hôm nay nếu cô không xin lỗi, bước chân ra khỏi lớp này, tôi và cô cắt đứt quan hệ! Dù cô có khóc lóc cầu xin, quỳ dưới chân tôi, tôi cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một cái!”
Thứ hắn nhận được chỉ là bóng lưng lạnh lùng nhưng dứt khoát của tôi.
05
Trần Yến tức đến mặt đen sì.
Giang Nguyệt lại ra vẻ trầm ngâm nói:
“A Yến, cô ta cố ý đấy. Liếm cậu bao lâu, cậu chẳng mảy may để ý, giờ lại dùng cách này để gây ấn tượng. Cậu nhìn đi, chẳng phải đã khiến cậu ghi nhớ rồi sao?”
Sắc mặt Trần Yến khựng lại một chút:
“Cô ta dùng trò gì cũng vô ích, tôi chỉ càng thêm ghê tởm cô ta thôi.”
“Kệ đi, dù sao cũng vào tròng rồi, đúng là ngu, chỉ chút xíu thế đã tin lời mấy cái đạn mạc, giờ còn bỏ học về nhà buông xuôi. Cũng tốt, bớt con ruồi bẩn thỉu này, chúng ta càng dễ sống.”
Trần Yến gật đầu, khinh thường nói:
“Tôi còn tưởng cô ta ít nhất sẽ kiểm chứng thêm vài lần, đúng là vừa ngu vừa ác. Không có nhà họ Hứa chống lưng, cô ta chẳng là cái thá gì, sau này chúng ta sớm muộn cũng giẫm lên đầu cô ta mà sống.”
…
Sau khi chuyển đến trường mới, tôi lập tức thuê hai gia sư vàng để bổ túc tiếng Anh và Toán học.
Rời khỏi cái thế giới của Trần Yến và Giang Nguyệt, đến cả không khí cũng thấy trong lành hơn hẳn, tôi cũng không còn thấy mấy cái đạn mạc khốn khiếp kia nữa.
Cứ thế trôi qua một tháng.
Kết quả kiểm tra tháng công bố — tôi lại thi 698 điểm.
Con số này như một lời nguyền.
Tôi đoán kiếp trước Giang Nguyệt hẳn còn giấu tôi điều gì đó.
Muốn phá giải cái “lời nguyền” này e là chẳng dễ dàng như tôi tưởng.
Hôm sau là cuối tuần, bố dẫn tôi đi tham dự một buổi đấu giá từ thiện.
Không ngờ ở đó lại gặp phải Trần Yến và Giang Nguyệt.
Dựa vào thân phận của bọn họ, lẽ ra chẳng đủ điều kiện tham gia kiểu sự kiện này.
Nhưng tôi chợt nhớ lại: mùa hè năm ngoái, vì muốn lấy lòng hai người bọn họ, tôi từng chủ động đưa thiệp mời cho họ.
Lúc ấy Giang Nguyệt khoanh tay, giọng điệu mỉa mai:
“Chỉ là buổi đấu giá thôi, có gì vui đâu.”
Trần Yến dịu giọng dỗ dành cô ta:
“Đến đó có nhiều trang sức, nữ trang đẹp lắm. Anh sẽ mua cho em chơi.”
Giang Nguyệt đảo mắt:
“Bọn mình có tiền đâu mà mua.”
Ngay lập tức Trần Yến chìa tay về phía tôi:
“Không lẽ chỉ đi ngắm không mua? Mau đưa tiền đây, để lúc đó Giang Nguyệt thích gì tôi còn mua được.”
Tôi ngày đó như ma xui quỷ khiến, lập tức đưa cho hắn ta thẻ ngân hàng năm mươi vạn.
Nghĩ đến đây, tôi báo với trợ lý:
“Đem thẻ ngân hàng này khóa lại, trừ tôi ra, ai cũng không thể mở.”
06
Bọn họ cũng nhìn thấy tôi.
Hai người vừa rồi còn rụt rè nhát gan, giờ bỗng dưng như tìm lại được sự tự tin, hùng hổ bước về phía tôi.
“Hôm qua có điểm kiểm tra tháng rồi nhỉ, mày thi thế nào?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Cũng chẳng ra sao.”
Hai người lập tức lộ ra vẻ mặt “quả nhiên như thế”.
Họ bắt đầu la lớn trước mặt mọi người:
“Đại tiểu thư nhà họ Hứa âm thầm làm chó cho người ta, vì đàn ông mà bỏ luôn cả việc học, giới hào môn sao lại có đứa ngu như mày chứ.”
“Cho dù không bằng thiên phú của tao đi nữa, cũng không đến mức phải bỏ cuộc thế này chứ? Đầu óc đã ngu lại còn không có ý chí, loại phế vật như mày ngoài tiền ra thì chẳng có gì!”
Giọng điệu ngông cuồng của họ lập tức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Tôi nhìn bộ dạng đắc ý vênh váo của bọn họ, khẽ nhếch môi cười như không cười.
Quả nhiên, vài giây sau, nhân viên phục vụ bước đến, nghiêm túc cảnh cáo:
“Hai vị, đây là hội trường đấu giá, xin giữ trật tự, đừng ảnh hưởng đến người khác. Nếu còn tiếp tục ồn ào, chúng tôi buộc phải mời hai vị rời đi.”
“…”
Chưa từng đặt chân tới những nơi thượng lưu thế này, bọn họ nhất thời lộ rõ bản chất tiểu nhân hèn mọn.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Nếu là kiếp trước, tôi chắc chắn đã dùng thân phận đại tiểu thư nhà họ Hứa để giúp bọn họ giải vây.
Giang Nguyệt tức tối quát:
“Mày chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi, có gì ghê gớm? Bọn tao là khách mời nhà họ Hứa, mày dám đuổi bọn tao à?!”
Nhân viên phục vụ bất giác liếc nhìn về phía tôi cầu cứu.
Tôi lập tức lắc đầu:
“Không quen biết.”
Trần Yến hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi:
“Dựa vào tiền đè người sao? Hứa Diễu, cuối cùng mày cũng lộ bản chất rồi đấy! Tao ghét nhất cái thái độ bề trên của lũ nhà giàu bọn mày!”
“Chỉ vài đồng tiền thối tha thôi mà, có gì đáng khoe? Nhà họ Hứa rồi cũng có ngày sụp đổ trong tay mày, đến lúc đó đừng có mà van xin bọn tao!”
Nói xong, hai người định rời đi. Đúng lúc đó, phiên đấu giá bắt đầu.
Ánh mắt Giang Nguyệt lập tức bị viên ngọc lam phát sáng lấp lánh trên sân khấu hấp dẫn.
“A Yến!” Cô ta hào hứng gọi, “Em muốn cái đó! Anh đấu giá giúp em nhé?”
Trần Yến không thèm suy nghĩ, lập tức cưng chiều đáp:
“Được, anh nhất định sẽ giành cho em.”
Giọng hắn mạnh mẽ hùng hồn, khiến mấy người xung quanh cũng phải ngạc nhiên liếc nhìn.
Trần Yến đắc ý ưỡn ngực kiêu căng, khí thế bừng bừng rút ra chiếc thẻ tôi từng đưa hắn ta trước kia.
“Tôi có tiền, đừng hòng ai cướp được của cô ấy.”
07
Giá của viên đá kia đúng năm mươi vạn.
Trong ánh mắt nghi ngờ của nhân viên phục vụ, Trần Yến đắc ý lấy ra chiếc thẻ phụ tôi từng đưa hắn.
“Thấy chưa? Đây là thẻ phụ của nhà họ Hứa đấy. Hứa Diễu lúc nãy còn cãi vã với tôi, mạnh miệng bảo không quen biết tôi, nhưng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn đưa thẻ cho tôi sao?”
Giang Nguyệt vui vẻ:
“A Yến, anh tốt với em quá, dây chuyền năm mươi vạn, nói mua là mua.”
“Chỉ cần em vui, năm trăm vạn anh cũng thấy đáng.”
Nhà họ Hứa ở Hải Thị xếp top 3, thẻ họ dùng đều là ngân hàng tư nhân thiết kế riêng, chỉ nhìn là nhận ra ngay.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn tôi đầy khinh thường, chế giễu, như đang nhìn một con hề mê trai mất não.