Kiếp trước cũng thế.

Trần Yến không đáp lại tình cảm của tôi, lại đi khắp nơi khoe khoang tôi tốt với hắn ra sao.
Vừa lớn giọng rao giảng “nghèo không thể lay chuyển chí khí”, vừa tiêu xài vung tay số tiền của tôi.

Kết quả khiến ai nấy đều tin rằng tôi vì yêu đơn phương, tuyệt vọng mà nhảy lầu.

“Cô ta đưa cả thẻ phụ cho Trần Yến quẹt, còn chuyện gì không dám làm nữa.”
“Đập cả trăm vạn xuống mà không đổi lại được trái tim người ta, bảo sao tuyệt vọng nhảy lầu.”

Ngay lúc này, tôi cũng đọc được từ ánh mắt bọn họ cái định kiến y hệt kiếp trước.

“Trần Yến cầm thẻ của tiểu thư nhà họ Hứa đi mua dây chuyền cho gái, nhìn xem, cô Hứa đúng là trò cười.”
“Đúng là tre tốt chẳng mọc măng tốt, cô Hứa làm mất mặt ông Hứa quá.”

Tôi chẳng buồn biện giải, từ tốn nâng ly trà đỏ lên nhấp một ngụm.

Còn chưa uống xong, nhân viên phục vụ đã mang thẻ quay lại:
“Xin lỗi anh Trần, thẻ này đã bị khóa.”

Nụ cười khoe khoang trên mặt Trần Yến và Giang Nguyệt lập tức cứng lại.

08

“Không thể nào!” Trần Yến kích động bật dậy.
“Hứa Diễu hận không thể moi sạch tiền cho tôi, sao dám khóa thẻ?”

“Nhưng thẻ này thật sự không thể thanh toán, mời anh dùng cách khác.”

Đấu giá quy định thanh toán ngay, không trả tiền thì không thể tiếp tục phiên đấu.

Mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn hắn:

“Mau thanh toán đi, còn để người ta đấu tiếp chứ.”
“Không phải anh nói mình lắm tiền sao, thẻ nhà họ Hứa quẹt không được thì tự trả đi.”
“Chưa biết thẻ đó anh lấy từ đâu, nếu là cô Hứa cho thật, cô ấy khóa nổi không?”
“Đừng tin lời đồn, đàn ông mua đồ cho người mình thích mà lại lấy thẻ người khác, cô Hứa chẳng lẽ thật lòng thích anh ta?”

Mặt Trần Yến lúc xanh lúc đen.

Hắn moi đâu ra được năm mươi vạn cơ chứ?

Hạ thấp giọng, hắn nói:
“Hứa Diễu là con chó liếm của tôi, ghi nợ tôi trước đi, đợi xong buổi đấu giá tôi lấy tiền từ cô ta trả.”

Nhân viên phục vụ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ:

“Xin lỗi, ở đây không có cái quy định đó. Hoặc thanh toán ngay, hoặc bồi thường năm vạn tiền vi phạm hợp đồng, dây chuyền sẽ bán cho người tiếp theo.”

“Sao có thể như thế được?!”
Giang Nguyệt lập tức hét toáng lên.

Thứ cô ta thích, nhất định phải có cho bằng được.
Huống hồ ánh mắt những người xung quanh nhìn họ khiến cô ta ngồi trên đống lửa, cô ta không thể để mất mặt ở đây.

“Chỉ cần mở khóa thẻ lại là được mà?”
“Muốn mở khóa thì phải chính chủ thực hiện.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt bỗng tỉnh ngộ.

Xuyên qua đám đông, ánh mắt khinh thường của cô ta dừng lại trên người tôi.

“Tôi hiểu rồi, A Yến, Hứa Diễu chính là cố ý đấy. Cô ta muốn dùng cách này ép anh phải cúi đầu thỏa hiệp.”
“Cô ta quả nhiên chưa hề thật lòng buông bỏ anh đâu. Vừa rồi giả vờ ra vẻ cao ngạo, hóa ra là đang chờ anh tự đến cầu xin!”

Lúc này tôi đang cúi đầu chơi điện thoại.

Giây tiếp theo, trên đầu tôi phủ xuống một bóng đen.

Trần Yến ném mạnh thẻ ngân hàng lên người tôi, ánh mắt khinh khỉnh, cằm hất cao như đang ban ơn:

“Hứa Diễu, mày khiến tao buồn nôn. Nhưng chúc mừng nhé, mày toại nguyện rồi. Tao đến tìm mày đây, giờ mày vừa lòng chưa? Mau đưa tiền cho tao!”

Tôi: ?

09

Tôi chẳng buồn đôi co với hắn, trực tiếp giơ tay gọi bảo vệ:
“Tôi không quen người này, cũng không biết thẻ ngân hàng vì sao lại rơi vào tay anh ta. Phiền giúp tôi báo cảnh sát.”

“Hứa Diễu, mày nói cái quái gì vậy? Thẻ này là mày cầu xin đưa cho tao đấy nhé!”
Trần Yến nổi điên, chỉ tay vào mặt tôi mắng om sòm:
“Chỉ vì tao mua dây chuyền cho Giang Nguyệt mà mày ghen tuông, nên muốn làm tao mất mặt chứ gì? Hứa Diễu, tùy hứng cũng phải có giới hạn, mày tin không, tao lập tức chặn mày trên WeChat đấy!”

Tôi bĩu môi lườm hắn:
“Ôi chao, bệnh tâm thần lại phát rồi. Không mau lôi hắn ra ngoài à?”

Thấy bảo vệ đi tới đuổi người, Giang Nguyệt tức đến tái cả mặt:

“Mày chẳng qua chỉ dựa vào chút tiền bẩn thỉu thôi! Nhà họ Hứa có thể nuôi mày lúc này, chẳng lẽ nuôi được mày cả đời chắc?”
“Đừng quên bản thân mày là thứ phế vật gì! Tao và A Yến đỗ Thanh Hoa đã là chuyện chắc chắn, tiền đồ rộng mở, có bao nhiêu người muốn kết giao với bọn tao? Còn mày, đồ phế vật, chỉ biết đợi ngày hối hận thôi!”

Hai đứa bị lôi ra ngoài, mặt xanh lét vì tức giận.
Trần Yến còn điên cuồng xả đạn mạc chửi rủa tôi.

Thế là tôi ngồi yên trong hội trường, nhìn từng dòng chữ đạn mạc bay qua trước mắt:

【Nữ phụ cũng quá ác rồi, dựa vào có tiền mà nhục mạ nam nữ chính, không sợ bị trả thù sao?】
【Không biết thân biết phận đã đành, còn dám đắc tội bọn họ, sao không mau đi xin tha thứ đi?】
【Ngạo mạn quá chỉ tự rước họa thôi! Nữ phụ chẳng phải nên làm chó cho nam nữ chính sao?】

Những dòng đạn mạc kiểu đó điên cuồng lặp lại, như thể đang cố nhồi vào đầu tôi vậy.

Xem mãi, tôi đột nhiên bật cười.

Thì ra là thế.
Ngạo mạn sẽ gặp báo ứng à?

Thế chẳng phải có nghĩa, chỉ cần tôi càng ngạo mạn, càng có thể phá vỡ cái vòng lặp này sao?

Thế là tôi móc điện thoại, nhắn tin cho đám bạn ăn chơi phá gia chi tử của mình:

【Lôi Trần Yến và Giang Nguyệt vào hẻm đánh một trận cho tao.】

Bạn tôi: 【? Bị ma nhập à???】

Cùng lúc đó, Trần Yến và Giang Nguyệt giận dữ bỏ đi.
Vừa bước ra ngoài, đã bị trùm bao tải lôi đi.

Tiếng nắm đấm nện vào thịt, kèm tiếng van xin thảm thiết của hai người vang vọng giữa con hẻm vắng.

10

Trần Yến vô tình đã nhắc nhở tôi.

Về nhà xong, tôi lập tức ngừng toàn bộ khoản chu cấp cho hắn, chặn hết mọi liên lạc.

Trong thời gian đó, hắn liên tục đổi số điện thoại, tức tối chửi rủa tôi:

“Hứa Diễu, mày điên rồi à? Mày cắt tiền chu cấp thì mẹ tao lấy gì chữa bệnh? Tao trước chỉ nghĩ mày mắc bệnh công chúa, giờ mày còn dám lấy chuyện mẹ tao ra uy hiếp tao? Nếu bà ấy có chuyện gì, tao không tha cho mày đâu!”

Tôi cười lạnh:
“Là chính mày tiêu xài hoang phí số tiền tao đưa để chữa bệnh cho mẹ mày, chậm trễ việc trị liệu là do mày tự chuốc lấy. Đừng có lấy đạo đức ra ép tao.”

Nói xong tôi thẳng tay chặn số.

Chưa được bao lâu, hắn lại đổi số gọi tới, nghiến răng nghiến lợi:
“Mẹ tao chữa bệnh thì khỏi cần mày! Nhưng tháng này mày vẫn chưa cho tao tiền tiêu, mau chuyển vào tài khoản tao năm mươi vạn, coi như xí xóa hết trước kia. Tao còn có thể add lại WeChat cho mày đấy.”

Tôi cười khẩy:
“Năm mươi vạn à? Được, chờ đi.”

Nói xong lại dập máy, chặn luôn.

Trần Yến đợi vài ngày mới nghĩ ra mình bị tôi đùa cợt, lại tiếp tục gọi điện tới mắng chửi tôi.

Cứ thế lặp đi lặp lại suốt ba tháng.

Đến kỳ nghỉ đông, tôi lại nhận được điện thoại từ hắn:
“Hứa Diễu, tao cho mày cơ hội cuối cùng, mày thật sự muốn tuyệt tình đến vậy à? Tao tốt bụng nhắc mày, sau này mày nhất định sẽ hối hận.”

Trước mắt tôi lại hiện lên đạn mạc:

【Nữ phụ à, đó là nam nữ chính đấy, đắc tội nặng vậy mày chẳng có kết cục tốt đâu.】
【Nam chính còn cho mày cơ hội, biết điều thì xuống nước đi, đừng không biết thân biết phận.】
【Nếu giờ mày xin hắn tha thứ, sau này hắn đỗ Thanh Hoa, thành tài rồi còn có thể giúp mày quản lý công ty, bằng không nhà họ Hứa mà rơi vào tay mày thì tiêu thật đấy.】

Đáp lại hắn, tôi chỉ là một tiếng cười khinh bỉ cùng tiếng máy bận khi tôi chặn số.

Điện thoại bị ngắt, mặt Trần Yến khó coi như nuốt phải ruồi.

Giang Nguyệt thấy vậy, giọng the thé:
“Chẳng lẽ Hứa Diễu thật sự không còn thích anh nữa? Lỡ cô ta không tin đạn mạc, không buông xuôi nữa thì sao?”

“Không đâu.” Trần Yến lập tức phủ nhận, như đang tự an ủi chính mình:
“Dù cô ta tự biết không xứng với tôi, nhưng cô ta ghen tỵ với em, nhất định không muốn để em được lợi. Cô ta chắc chắn sẽ tiếp tục buông xuôi! Đạn mạc thần kỳ thế cơ mà, với trí thông minh của cô ta, không thể nào nhận ra là tôi làm ra được.”